"Buổi phỏng vấn thế nào rồi?"

"Cũng ổn. Tôi không muốn đi lắm, một tháng được mỗi ba nghìn rưỡi..."

Xuân về hoa nở, cây cối tốt tươi.

Sinh viên Đại học năm thứ tư bước vào học kỳ cuối cùng, cũng phải lên kế hoạch cho tương lai. Những người đã vượt qua vòng đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh cao học thì ngồi chơi xơi nước, thảnh thơi chờ thi vòng hai; những ai không vượt qua kỳ thi Quốc gia thì liều mạng ôn tập, chuẩn bị chiến đấu trong kỳ thi chung của thành phố; thành phần còn lại không muốn thi lên cao học cũng chẳng muốn trở thành công chức nghèo túng nên chuẩn bị CV tìm việc làm.

"Mỗi ba nghìn rưỡi á? Trừ đi tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt thì còn đồng nào nữa đâu."

"Haizz... Thì thế, cũng không biết bên tiểu Lục thế nào."

"Chờ cậu ấy về thì hỏi đi," người kia vừa nghiêng đầu, "Thừa gia có kế hoạch gì không, thiếu trợ lý không? Nếu không hay là chúng tôi hợp tác với cậu nhé."

Lời này mang theo giọng điệu vui đùa, mà trong ký túc xá cho dù là đang ngồi chơi xơi nước hay vùi đầu học tập cũng đều vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn về phía bên kia.

Một người đang tựa lên bàn học bên ô cửa sổ, ngoại hình đẹp xuất sắc, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là chiếc quần kaki giản dị, đi đôi giày trắng, toàn thân tỏa ra khí chất thanh sạch, là một chàng thanh niên đẹp đến độ có thể làm lóa mắt vô số người trong truyền thuyết.

Chàng thanh niên tuấn tú ấy là hotboy trường suốt bốn năm, tên là Úc Thừa, sống ở thành phố này, là một thiếu gia con nhà có điều kiện.

Chỉ là ngoại trừ việc không ngủ lại trong ký túc xá ra, cậu chẳng hề có bất kỳ tật xấu nào khác của con nhà giàu.

So với đám hồ bằng cẩu hữu mỗi ngày đi xe thể thao chơi bời đàn đúm của cậu, cậu vừa khiếm tốn lại rất có chừng mực, lên lớp cũng quy củ, quan hệ với bạn cùng phòng cũng không tồi.

Úc Thừa cười nói: "Được đấy, tôi mở công ty, mấy cậu đến hết đây."

Cậu nhìn điện thoại di động, trên đó hiển thị tin nhắn của tiểu Lục: A Thừa, tôi đang ở vùng khác, cần mua ít đồ gấp, cậu có thể cho tôi mượn ba nghìn không? Tôi biết tiền của cậu cũng không còn nhiều, tôi sẽ sớm trả lại cho cậu.

Cậu nhắn lại vài câu, xác nhận không phải là bị trộm số, hỏi: "Tiểu Lục làm gì thế?"

Cậu không hay đến ký túc xá, hôm nay cậu và cậu bạn nối khố đều phải đến tìm giảng viên của họ để thảo luận về luận văn tốt nghiệp, cậu đi nhờ xe của đối phương, sau khi xong việc lại nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng bảo định ăn một bữa trước khi tốt nghiệp nên đến ký túc xá ngồi một lát.

Bạn cùng phòng nói: "Đi đến vùng khác rồi, một người bạn học cũ của cậu ấy tìm được việc làm, bảo công ty kia vẫn chưa tuyển đủ nhân viên, đề cử cậu ấy với bộ phận nhân sự, cậu ấy chạy tới phỏng vấn."

Úc Thừa "Ồ" một tiếng, thấy khá thú vị.

Cậu chuyển tiển cho tiểu Lục, trả lời: Mẹ tôi vừa gửi cho tôi ba mươi nghìn, nếu cậu không đủ thì cứ tìm tôi, đừng khách khí với bạn bè thế.

Gửi xong tin này, cậu bạn nối khố cũng xong việc, cậu liền nói lời chào tạm biệt với bạn cùng phòng, mở cửa xuống tầng.

Vừa đến dưới tầng, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm từ xa tiền lại gần, một chiếc xe thể thao dừng ở cửa, Tống Diệp Lỗi đang lái xe là người duy nhất trong đám con ông cháu cha cùng trường với cậu.

Tống Diệp Lỗi chờ cậu lên xe, quay đầu lái xe ra ngoài: "Haizz."

Úc Thừa hơi tựa lưng về phía sau, thu lại lớp mặt nạ con ngoan trò giỏi: "Sao?"

Tống Diệp Lỗi nói: "Gần đây tôi đang để ý một cô gái."

Hắn chờ vài giây, thấy người nào đó vẫn luôn ôm cái điện thoại di động, bất mãn nói, "Không có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Úc Thừa cười nói: "Chờ một lát."

Cậu trả lời tin nhắn, rồi nói, "Bạn cùng phòng của tôi rất có thể đã bị lừa vào hội bán hàng đa cấp."

Tống Diệp Lỗi nói: "... Cái gì cơ?"

Hắn mau chóng suy ngẫm lại, liếc mắt nhìn Úc Thừa.

Theo hiểu biết của hắn, Úc thiếu gia cũng không có cái sở thích mở lòng từ bi phổ độ chúng sinh, vì dân trừ hại, đều là người khác đụng chạm tới cậu, hoặc là cậu nổi hứng mới bằng lòng chơi đùa một chút.

Hắn hỏi: "Cậu muốn vớt cậu ta ra?"

Úc Thừa sung sướng nói: "Mồi đã được thả rồi."

Hai ngày sau, Úc Thừa dùng ba mươi nghìn câu cá thành công, chậm rãi ra ga tàu hỏa.

Cậu mặc áo T-shirt và quần bò rách, cổ đeo dây chuyền đầu lâu, một bên tai đeo một chiếc khuyên sáng bóng, đầu đội mũ lưỡi trai, nhai kẹo cao su bước đến trước mặt tiểu Lục.

Tiểu Lục chợt mở to mắt, gần như không dám nhận người.

Úc Thừa đến đây "du lịch", vỗ vai tiểu Lục, cười cười với hai người bên cạnh cậu ta: "Đi đâu chơi đây?"

Mấy ngày nay, tổ chức kinh doanh đa cấp thăm dò được hai việc.

Thứ nhất, cậu là đồ ngốc con nhà có chút tiền, thứ hai, là người phóng khoáng, rất dễ lừa.

Hai người phụ trách theo dõi tiểu Lục cười nói: "Về cất túi trước đã rồi lại đi chơi."

Mấy người dổi xe ba lần, tiến vào một khu nhà cũ.

Vừa vào cửa, túi của Úc Thừa đã bị cầm đi. Đúng thời điểm cậu lộ ra một chút bất an, sau đó bị bọn họ nhiệt tình lôi kéo ngồi xuống, vừa cùng tán gẫu lại cùng đánh bài, còn có người bóp vai, phục vụ chu đáo cực kỳ.

Cậu thể hiện hoàn hảo cái tính "dễ lừa", đến tối mới hành động.

Tiểu Lục làm bộ khuyên bảo cậu giao tiền, ngồi sát bên cậu, nhân lúc ăn cơm nhỏ giọng nói: "Cậu báo cảnh sát à?"

Úc Thừa nói: "Không, tôi thấy dựa vào chính bản thân mình cũng có thể cứu được cậu ra ngoài."

Tiểu Lục: "..."

Cậu nói gì cơ?!

Tiểu Lục điên mất, thấy có người nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ có thể nuốt lời xuống bụng.

Thực ra cậu ta không quen thân với Úc Thừa lắm, tìm Úc Thừa là vì Úc Thừa vừa có tiền lại thông minh, thành thạo xử lý đủ loại phiền phức trong cuộc sống bốn năm làm hotboy trường, cậu ta cảm thấy người có thể hiểu được ám hiệu của cậu ta cũng như có thể cứu được cậu ta chỉ có Úc Thừa, kết quả là người kia thực sự đoán được cậu ta đã xảy ra chuyện, lại còn đích thân tới tìm.

Cậu ta vạn phần hi vọng Úc Thừa chỉ nói đùa mình thôi, mặt đơ như khúc gỗ bước vào phòng khách.

Úc Thừa đương nhiên là nói đùa.

Trên người cậu có ba máy theo dõi, người của cậu đã theo dõi nơi này từ lâu. Chẳng qua tổ chức kinh doanh đa cấp chắc chắn cũng không muốn gây ra án mạng, cậu không phản kháng thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nên muốn chơi cho đã rồi mới đi.

Trong phòng căn bản không có đồ dùng trong nhà hay dụng cụ gia dụng, ngoại trừ tên boss có đãi ngộ đặc biệt có thể ngủ giường, những người khác đều ngồi lên bàn, ghế, nằm ngủ trên chăn đệm trải dưới đất. Lúc này tên boss đang cầm bình giữ ấm đứng ở phía trước, nghênh đón ánh nhìn chăm chú của mọi người, tốt bụng nhường người mới xới muôi cơm đầu tiên.

Úc Thừa đến gần ngó qua một chút.

Trên chiếc bàn nhỏ đặt hai cái chậu, một chậu bánh bao một chậu dưa muối.

Cậu xoa dịu đôi mắt bị tổn hại, mỉm cười: "Không được rồi, tôi bị dị ứng với bột mì."

Tên boss đang muốn để cậu cảm nhận sự quan tâm chăm sóc và tình thương ấm áp của tập thể, lấy điện thoại di động ra: "Vậy chú gọi thức ăn ngoài đi, anh đây mời chú."

Úc Thừa nói: "Không phải đang đùa tôi đấy chứ?"

Tên boss cười nói: "Nhiều người đang nhìn thế này, sao có thể lừa chú được chứ."

Úc Thừa liền nhận lấy điện thoại di động, gọi ba món một canh thêm một phần cơm.

Tên boss lấy về, nhìn qua, mắt tối sầm lại, 198.

Song, lời nói ra như bát nước hắt đi, hắn cắn răng tính toán, nghĩ thầm thằng nhãi này nếu không bỏ tiền, chắc chắn phải đánh cho một trận.

Lúc thức ăn ngoài được đưa tới, mọi người đã ăn xong từ lâu, nghiêm chỉnh nhìn người mới ngồi trước chiếc bàn nhỏ, ung dung thong thả ăn ba món một canh được giao tới.

Hơn nữa người nào đó vừa ăn còn vừa nhận xét: "Quá khó ăn."

Mọi người: "..."

Úc Thừa xăm xoi mà uống canh, quét mắt thấy một con mèo đen chẳng biết ngồi trên máy điều hòa ngoài cửa sổ từ lúc nào, kinh ngạc nói: "Mèo nhà ai thế này, lên đây thế nào vậy?"

Tên boss nói: "Mèo hoang, leo lên theo ống xả nước, từng tới hai, ba lần."

Gã ta nói tới gần bệ cửa sổ, con mèo kia quay đầu bỏ chạy.

Úc Thừa tiếp tục ăn cơm, sau khi ăn xong thì đàm phán điều kiện với bọn chúng, bảo ở lại cũng được thôi, nhưng phải đi mua giường đệm và chăn gối.

Tên boss nói nói: "Ngật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân*!"

*Chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người.

Úc Thừa nói: "Không được, tôi ngủ không quen, hơn nữa cũng không tiêu tiền của mấy người mà."

Tên boss nhìn cách ăn mặc trưng diện của cậu, nhận thấy đây không phải là người chịu được khổ, chưa kể đồ mua xong cũng để lại chỗ này của bọn họ, hơn nữa có thể có ý nghĩ muốn mua giường đệm cho thấy có nguyện vọng ở lâu dài. Gã tính sau này chậm rãi dạy dỗ sau rồi tự mình dẫn người đi theo cậu.

Úc Thừa mua đồ xong, nhìn bọn họ khiêng về nhà đặt ở phòng khách, cảm thấy miễn cưỡng có thể cẩu thả qua loa thêm mấy ngày.

Cậu cảm động nói: "Các anh thật tốt."

Mọi người tận dụng thời cơ, rèn sắt khi còn nóng, động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý*, lôi kéo cậu nói một tràng.

*Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý: dùng tình cảm làm đối phương cảm động, dùng lý lẽ thuyết phục đối phương

Úc Thừa nghe rồi gật đầu liên tục, lệ nóng doanh tròng mà gia nhập đại gia đình ấm áp.

Hình thức của tổ chức là người quen kéo người quen, yêu cầu ở bước kế tiếp của người mới nhập bọn là đi lôi kéo người khác.

Hôm sau Úc Thừa tập trung tinh thần nghe giảng cả ngày, tỏ vẻ dự án chăm sóc sức khỏe có tiềm năng như thế, cậu chỉ cần nói mấy câu, bạn bè thân thích chắc chắn sẽ gia nhập, kéo một người thì có là gì cơ chứ, cậu có thể kéo nguyên một dàn.

Tên boss nói: "Thật sao?"

Úc Thừa nói: "Đương nhiên!"

Kể từ ngày hôm đó, Úc thiếu gia vẫn luôn duy trì thành tích hai ngày kéo một người, chớp mắt một cái đã lôi kéo được năm người, cả nữ cả nam, không cao ráo cũng không cường tráng, cực kỳ giản dị, đều là "thân thích" mà cậu đã sắp xếp từ trước.

Cùng lúc đó, cậu đưa ra lời đề nghị ăn ngon uống ngọt mới có sức lực mà làm việc, tự bỏ tiền túi tăng thêm chi phí ăn uống, mọi người được cho ăn hơn mười ngày, bây giờ đều muốn gọi cậu là cha luôn.

Úc Thừa bắt đầu bước thứ hai: Chia rẽ.

Chuyện này thực sự là quá dễ luôn.

Cậu đã quen phỏng đoán lòng người, trực tiếp đánh vào điểm yếu của mọi người.

Mấy nhân viên tầng chót đã ôm giấc mộng làm giàu nhanh chóng từ lâu nhưng vẫn chưa thể thực hiện, hầu như đã chết lặng, sự thay đổi mà Úc Thừa mang tới đã giúp họ thấy được hi vọng, cho nên khi cậu thề non hẹn biển nói dự án chăm sóc sức khỏe này có thể làm lớn hơn, cậu cũng có thể thuyết phục bác hai đầu tư năm triệu, trong đầu mọi người toàn là năm triệu, quyết định hợp tác với cậu, trở thành nguyên lão của công ty.

"..." Tiểu Lục theo dõi hành động trong nửa tháng qua của cậu, thực sự không nhịn được, "Thừa gia, rốt cuộc là cậu muốn làm gì thế?"

Úc Thừa nói: "Tôi muốn trở thành ông chủ."

Tiểu Lục: "..."

Đừng nói giỡn nha thiếu gia!

Úc Thừa cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ đi."

Cậu thành công xúi giục đám người này, cảm thấy chơi đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, cậu bưng bình giữ ấm mình mua, nhanh chân đứng cản trước mặt tên boss: "Tôi có ý kiến, mở một cuộc họp đi, tôi thấy đồng chí Bàng Đại Thắng tư tưởng lỗi thời, năng lực thì tầm thường, thân là lãnh đạo lại không thể giành lợi ích cho mọi người, giờ đây quyết định bãi miễn gã, ai đồng ý thì giơ tay."

Xoạt xoạt xoạt, 80% người giơ tay tán thành.

Tên boss: "..."

Một ngày của tao - cmm!

Song quyền nan địch tứ thủ*, tên boss từ ngày "lên làm quan" chưa từng cáu tiết như thế, vứt câu tiếp theo "Mấy người chờ đấy", tức đến nổ phổi bỏ đi.

*Hai tay không đánh lại bốn tay, ý nói một người không thể địch lại đám đông

Tên vệ sĩ bị lừa đến nhập hội bước đến bên Úc Thừa, thấp giọng nói: "Gã ta có thể sẽ liên hệ với đường dây."

Úc Thừa "Ừ" một tiếng: "Báo cảnh sát đi."

Vì vậy nên khi tên boss dẫn theo đường dây và đồng bọn của mình, hơn sáu mươi người xông ra đã bị lực lượng cảnh sát tóm trọn.

Tiểu Lục cuối cùng cũng hiểu, cậu ta muốn quỳ xuống luôn: "Hóa ra cậu không chỉ muốn vớt tôi ra mà còn muốn tiêu diệt luôn cả ổ trộm cướp này!"

Úc Thừa vẻ mặt khiêm tốn: "Tôi là một người có nhiệt huyết, không thể chịu được hành động phi pháp này."

Cậu giữ tư thái đầy chính nghĩa, chuẩn bị lên xe lấy khẩu cung, đi được vài bước lại như có trực giác mách bảo mà quay đầu lại, chỉ thấy con mèo đen ngồi trên máy điều hòa ở tầng bốn đang nhìn bọn họ.

Thấy cậu nhìn lên, con mèo đen phóng lên ống xả nước, dứt khoát leo lên nóc nhà, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Úc Thừa từ cục cảnh sát đi ra, thấy Tống Diệp Lỗi vừa mới xuống xe.

Tống Diệp Lỗi biết gần đây cậu muốn chơi một trận ra trò, đã đến đây từ sớm.

Hắn chạy lên trước: "Để anh chú nhìn cái nào, gầy như... hình như cũng không gầy đi."

Hắn "Xì" một tiếng, vẫn dạy dỗ, "Sau này bớt gây chuyện đi, để người ta bớt lo."

Lần này Úc Thừa chủ yếu là muốn xem thử bán hàng đa cấp rốt cuộc là làm việc như thế nào.

Cậu cũng cảm thấy không có lời, dù sao hoàn cảnh cũng quá tệ hại, vâng lời tiếp thu: "Được."

Tống Diệp Lỗi nói: "Đi, đón gió tẩy trần cho cậu, buổi tổi ở bên nhà kia có đua xe, vừa lúc đến kịp."

Úc Thừa không có ý kiến gì, về nhà ngủ thẳng đến đêm khuya, ra khỏi nhà đi đua xe.

Cậu cởi chiếc vòng cổ đầu lâu, khuyên tai đổi thành chiếc màu đỏ tươi, tóc mái chải ngược về phía sau, lộ ra vầng trán cao rộng, càng chết người hơn là cậu còn có một đôi mắt hoa đào, lông mi rất dài, khóe miệng hơi cong lên, mị lực không ngừng bắn ra khắp nơi, dù sao thì nó cũng miễn phí, quả thực chẳng khác gì trận công kích bừa bãi chẳng phân biệt địch ta.

Cậu ấy mà, khi ngoan ngoãn đứng đắn thì cực kỳ trong sáng, thiện lương, vô hại, lúc không đứng đắn sẽ trở thành đại họa đi câu hồn người.

Tống Diệp Lỗi nhìn tầm mắt xung quanh, hơi bị ê răng: "Anh trai à, em gái tôi để ý cũng ở đây đấy, phiền anh vui lòng thu liễm một chút có được không?"

Úc Thừa mỉm cười: "Bảo sao."

Chỗ đua xe là một đoạn đường cao tốc tu sửa được nửa chừng thì đình công, nửa còn lại là đoạn đường đất do xe cộ đi lại tạo thành.

Đám phá gia chi tử bọn họ kinh nghiệm đua xe cho tới nay đều là chạy trên đường đua trong câu lạc bộ, đây là lần đầu tiên tới một nơi hoang dã mạo hiểm như thế. Cậu còn đang thấy lạ, sao Tống Diệp Lỗi lại chọn chỗ này, thì ra là vậy.

Đêm nay đua xe mô tô, bọn họ đến vừa đúng lúc, em gái kia chuẩn bị ra sân.

Úc Thừa không tranh với anh em, mở chai bia, nhìn "đường đua" phía trước.

Đường cao tốc mới tu sửa một nửa, đèn đường đương nhiên không được bật sáng, mà nơi này cũng không tối, cậu nhìn lên bầu trời, nghĩ thầm: Trăng tròn.

Cậu bỗng dưng cảm nhận được thứ gì, quay đầu đối mặt với đôi con ngươi hơi ánh xanh, đầu tiên là cả kinh, sau đó thấy rõ là một con mèo đen, trông có vẻ khá giống với con ở chỗ khác kia, ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."

Con mèo đen ngập ngừng bước một bước.

Úc Thừa thấy nó không chạy, đi đến trước mặt nó, cúi đầu đánh giá nó.

Con mèo đen tiến lại gần hơn, muốn cọ vào chân cậu.

Nhịp tim của Úc Thừa lập tức chẳng hiểu vì sao mà đập nhanh hai nhịp, theo bản năng muốn lùi về phía sau, lại thấy con mèo đen lui về còn nhanh hơn cậu, "Meow" một tiếng rồi chạy. Cậu lấy lại bình tĩnh, cảm giác tim đập như bình thường, mang theo cảm xúc có phần khó giải thích mà quay về.

Một lát sau, cậu thấy Tống Diệp Lỗi trở lại, cũng muốn đua một vòng.

Tống Diệp Lỗi muốn cùng nghỉ ngơi với em gái, không ngăn anh em nhập trận, tự mình đội mũ bảo hiểm cẩn thận cho cậu, nhìn cậu tiến vào đường đua.

Đoạn đường đua đầu tiên là đưởng cao tốc thẳng tắp, ở cuối có một con sông nhỏ, cần rẽ trái để đi vào con đường đất.

Úc Thừa vặn ga hết cỡ, lao vút đi như tên bắn, rất nhanh đã đến cuối đường. Lúc này cậu chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, vội vàng chớp mắt, đợi đến mở đã thấy cảnh tượng thay đổi hoàn toàn.

Một người trên đầu mọc chiếc sừng dài nói: "Vương, người đã bắt được toàn bộ."

Úc Thừa: "..."

Đây là cái gì đây?

Cậu trấn định quét mắt nhìn một vòng.

Trước mặt là rừng cây, người mọc sừng trên đầu mặc áo bào đen, xung quanh có mấy người mặc trang phục giống như hắn ta. Ngoài ra, trên mặt đất cách đó không xa, còn có ba tên bị trói lại.

Một đám người mặc đồ đen im lặng nhìn cậu, lẳng lặng chờ dặn dò.

Úc Thừa cũng nhìn bọn họ, đứng bất động.

Người mọc sừng: "Giống như lần trước?"

Úc Thừa đá vấn đề ngược trở lại: "Anh cảm thấy thế nào?"

Người kia chớp chớp mắt, cảm thấy phải, quay người vặt đầu ba tên nghịch tặc xuống, xếp hàng ngang treo trên cây.

Úc Thừa: "..."

Đây rốt cuộc là nơi nào thế?

Nằm mơ? Ảo giác? Xuyên không?

Úc thiếu gia kim tôn ngọc quý nhẫn nhịn, quay đầu đỡ lấy một thân cây, "Òng ọc" phun ra.

Cũng trong lúc đó, vị Yêu Vương một đời nhìn động cơ xe mô tô trước mắt gầm rú như chó điên, cũng nảy lên nghi vấn tương tự: Đây là cái gì đây?

Động cơ xe mô tô không để ý tới tâm tình của chủ nhân, nghĩa vô phản cố* xông về phía trước, "Brừm brừm" hai tiếng, vị Yêu Vương một đời cùng động cơ chó điên lần lượt rơi xuống sông.

*Nghĩa vô phản cố: thấy việc nghĩa không do dự, vì việc nghĩa không chùn bước

Mọi người: "..."

Khung cảnh tĩnh lặng mấy giây, ngay sau đó đám người Tống Diệp Lỗi đồng loạt phát điên

"Tiểu Thừa!"

"Thừa gia!"

"Đậu má mau cứu người!"

____________________

Ở Yêu giới không phải thời cổ đại mà tầm cận đại nên mình thấy sau này để xưng hô theo hiện đại thì có vẻ ổn hơn ta - ngươi theo cổ đại (thuộc hạ xưng hô với Yêu Vương là tôi - ngài, dù sao thì cũng không thể xưng hô với vương là tôi-anh).
Thực ra, Yêu Vương sống trong cung điện, trong truyện có một vài chỗ để xưng hô hiện đại cũng không hợp lắm, nhưng đành chịu vậy. Xưng hô trong tiếng Việt phức tạp quá mà...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play