Nhìn thấy một mình Tần Tử Lam đi đến, những phóng viên lúc này vẫn còn do dự, bây giờ ai nấy đều xông lên, giơ micro đưa ra đủ loại câu hỏi xảo quyệt.
Dáng người Tần Tử Lam gầy yếu bị kẹt trong đám người, cô cảm nhận được cơ thể của mình không ngừng bị xô đẩy, chen chúc, lôi kéo. Vốn dĩ cô đang bị sốt, đầu óc đã không linh hoạt, đối mặt với ánh mắt và vấn đề sắc bén của những người này, cô có ảo giác bản thân bị nuốt sống luôn rồi.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm!” trong đám hỗn loạn. Không biết máy quay phim của ai đã đụng vào trán của Tần Tử Lam, góc máy sắc bén đập vào da thịt, cứa ra một vết thương.
Máu đỏ tươi từ trán chảy xuống mắt cô, trong tầm mắt chỉ còn một mảng màu đỏ. Bởi vì ánh đèn quá chói, Tần Tử Lam không thể không nhằm mắt lại, đợi đến khi đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng kia, cô mới mở mắt ra.
Các phóng viên trước mặt dường như không nhìn thấy cô bị thương, vẫn còn cùng nhau tiếp tục tiến lên. Có một người trong những phóng viên giơ micro hỏi một câu không hề liên quan: “CôTần, nghe nói vốn dĩ bốn năm trước anh Lệ đã có vợ chưa cưới, là cô chen vào chia rẽ bọn họ, xin hỏi chuyện này có phải là thật không?”
Lời nói của phóng viên vừa dứt, những người xung quanh đã bắt đầu xôn xao. Tần Tử Lam và Hạ Tử Kỳ kết hôn đã bốn năm rồi nhưng chưa từng đứng chung một khung hình, tất cả mọi người đều suy đoán rằng do vấn đề liên hôn nên quan hệ của hai người họ không hòa hợp, nhưng lại không nghĩ rằng trong chuyện này thể mà lại giật gân như vậy.
Tần Tử Lam vậy mà lại là kẻ thứ ba sao? Kẻ thứ ba chính là sự tồn tại của câu nói “không thể chết một cách yên ổn” đấy ư.
Tần Tử Lam vươn tay lau đi vết máu trên trán, khuôn mặt gầy nhỏ như lòng bàn tay nở nụ cười rực rỡ trước những ống kính đó, nụ cười trên miệng kéo dài đến đáy mắt vô cùng lạnh lùng, có chút hung dữ.
Tất cả những hành động nhỏ của Tần Tử Lam trước mặt phóng viên đều được phóng đại vô cùng, không nói chuyện chính là thừa nhận, cười chính là châm biếm, không tôn trọng người khác, đây chính là điển hình của không biết xấu hổ.
Ngay lúc bọn họ vẫn muốn tiếp tục tra hỏi, Tần Tử Lam bỗng đứng ra một khoảng đất trống, khuyu gối xuống, cô vẫn thẳng lưng như cũ, dường như bất cứ thứ gì cũng không thể nghiền nát được cô.
Các phóng viên sửng sốt rồi lại sục rồi, cô chủ nhà họ Tần, Tần Tử Lam thế mà lại quỳ xuống trước ống kính!
Vì vậy, hàng loạt tiêu đề nóng tầng tầng lớp lớp xuất hiện trên các nền tảng internet lớn.
“Tần Tử Lam quỳ gối nhận tội thay người cha mang “tội giết người”.
“Cô chủ nhà họ Tần thế mà lại là kẻ thứ ba? Quỳ xuống đường cầu xin tha thứ”
Toàn bộ máy quay đều chĩa vào Tần Tử Lam, quay hình lại dáng vẻ quỳ xuống của cô.
“Cô Tần, hiện nay công ty Vĩnh Lạc đang đối mặt với phá sản, cô và anh Hạ sẽ ly hôn sao?” Phóng viên lại hỏi một câu hỏi sắc bén.
Ánh đèn flash tập trung lên trên gương mặt Tần Tử Lam, cố gắng ghi lại từng biểu cảm nhỏ của cô, nhưng đã quay rất lâu, cô vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Giọng nói của những người xung quanh rất ồn ào nhưng ánh mắt Tần Tử Lam vẫn trống rỗng, cảm giác cô đơn từ mọi phía ập tới, giống như muốn nuốt chửng cô.
Mây đen trên đỉnh đầu càng ngày càng dày đặc, có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Sau vài tiếng sét ngột ngạt, gió mây bay khắp nơi, những hạt mưa to đập xuống chóp mũi Tần Tử Lam, lông mi cô khẽ run.
Người quay phim vừa nhìn thấy trời mưa lập tức thu máy lại, phóng viên cũng rời đi tìm chỗ trú mưa, chỉ có Tần Tử Lam vẫn quỳ tại đó.
Mưa lớn làm ướt đẫm khuôn mặt cô, quần áo trên người bị nước làm ướt sũng dính chặt vào cơ thể, rất lạnh. Cảm giác lạnh lẽo dường như xuyên qua làn da ngẩm cả vào xương tủy, ngay cả tâm hồn cô cũng đang phát run.
Hạ Tử Kỳ đứng ở một chỗ không xa sau lưng Tần Tử Lam, nhìn cô như một con rối quỳ trong mưa. Lúc Cao Minh dẫn theo vệ sĩ đến, người cũng đã tản đi gần hết.
Vệ sĩ vây lại thành một vòng xung quanh Tần Tử Lam, không để đám người xem tới gần.
Cao Minh không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, líu lưỡi một chút, đứng bên cạnh Hạ Tử Kỳ hỏi: “Sao cô Tần lại quỳ xuống vậy? Cô ấy đã quỳ bao lâu rồi?”
“Không lâu, mới nửa tiếng thôi.”
Ánh mắt Cao Minh lướt qua, xem ra là Hạ Tử Kỳ bắt quỳ, nhưng tại sao phải quỳ thì anh ta cũng không thể biết được.
Hạ Tử Kỳ nói quỳ nửa tiếng chính là nửa tiếng, ít hơn một giây cũng không được. Cao Minh nhìn người phụ nữ ở giữa đường, đột nhiên cảm thấy rất đáng thương.
Gia đình của những người đã chết không biết tại sao lại biết được Tần Tử Lam đang quỳ ở đây, một nhóm người bất chấp trời đang mưa to lần lượt chạy tới, ném đống rác trong tay đã chuẩn bị từ lâu về phía cô.
Một lon nước màu xanh trực tiếp đụng vào vết thương trên trán Tần Tử Lam, chất lỏng màu vàng theo máu của cô chảy xuống khắp khuôn mặt.
Sau khi không khí đông cứng một vài giây, giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong đám người.
“Tần Tử Lam, bố cô đáng chết! Cô cũng không phải thứ tốt lành gì. Cả nhà các người đều là lũ sâu bọ. Đồ cặn bã!”
“Đúng đó! Bố ruột xảy ra chuyện thế mà lại biến mất luôn bốn ngày để hẹn hò yêu đương với đàn ông”
“Nhà họ Tần không có một thứ gì tốt đẹp cả, Tần Hải chết rồi cũng là trừ hại cho dân, ông ta đã hại bao nhiêu gia đình rồi.”
“Đánh đi! Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đâu, đánh vào mặt cô ta, ai bắt cô ta không biết xấu hổ”
Bầu không khí xung quanh nhất thời sôi trào, cho dù trong tay bọn họ đang cầm cái gì, tất cả đều bị ném hết về phía Tần Tử Lam. Mấy tên vệ sĩ đứng chắn trước mặt cô cũng bị chịu trận chung, cau mày không dám nhúc nhích.
Lúc này Tần Tử Lam giống như một con chuột băng qua đường bị người người hét đánh, sự tôn nghiêm chống đỡ trên vai cô đang từng chút bị đánh vỡ.
Đám người xung quanh hỗn loạn, cơ thể gầy yếu của Tần Tử Lam lắc lư trái phải. Đau quá… Đầu đau, dạ dày đau, bụng đau, đầu gối cũng đau… Không có chỗ nào trên cơ thể là không khó chịu.
Ánh mắt của Tần Tử Lam vẫn trống rỗng như cũ, đôi môi xanh xao mím chặt, cô hít mũi, một ngụm khí lạnh xâm nhập vào lồng ngực, tấm lưng thẳng tắp dần dần không khống chế được mà cong xuống.
Hạ Tử Kỳ cau mày, đôi mắt sâu thẳm như hai giọt mực đen, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh. Cao Minh đứng ở bên cạnh cẩn thận hỏi một câu: “Tổng giám đốc Hạ, có cần đi đến giúp đỡ không?”
Trận mưa này thực sự rất lớn, mặt đất vừa nãy còn bằng phẳng, bây giờ đã toàn là vũng nước, hạt mưa nện xuống tung tóe sóng nước. Cao Minh nhìn Tần Tử Lam đang quỳ trên mặt đất mà cảm thấy lạnh lẽo khắp người.
Hạ Tử Kỳ mím chặt môi mỏng không lên tiếng, tầm mắt quét qua đó, anh cảm thấy dường như Tần Tử Lam đã khóc. Đối với nước mắt của cô, anh vẫn luôn không thèm để ý, nhưng hôm nay không biết tại sao tâm trạng lại giống như trời mưa, vô cùng hỗn loạn.
Hạ Tử Kỳ liếc nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua, không hơn không kém, anh vươn tay: “Đưa ô cho tôi.”
Cao Minh sửng sốt một chút rồi vội vàng mở chiếc ô trong tay đưa tới.
Hạ Tử Kỳ cầm ô chậm rãi đi về phía trời mưa. Hạt mưa to rơi xuống đập vào ô kêu tí tách. Với khí chất bẩm sinh thu hút của anh, người đi đường phải thường xuyên ngoái lại.
Hạ Tử Kỳ đứng trước mặt Tần Tử Lam giơ ô che mưa cho cô. Lúc này Tần Tử Lam mới có hơi phản ứng. Cô ngẩng đầu chăm chú nhìn chằm chằm anh, giống như đang nhìn xuyên thấu qua con người anh.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người đứng, một người quỳ. Cô trông thấp hèn như bùn đất, còn Hạ Tử Kỳ cao thượng đứng phía trên.
Giọt mưa rơi vào trong mắt, hòa lẫn với nhau một chút rồi trở nên nóng như thiêu đốt, giọng nói Tần Tử Lam run rẩy, khàn khàn hỏi: “Đã hết giờ chưa?”
“Hết rồi, cô có thể đứng dậy được rồi”
Tần Tử Lam không nhúc nhích, không phải cô không muốn đứng lên mà là không thể đứng lên. Cơ thể cô vốn đã mỏng manh, bị nhốt bốn ngày giờ lại ở đây quỳ hơn nửa tiếng dưới mưa, thậm chí bản thân cô còn không biết làm sao cô có thể kiên trì đến như vậy.
Khí lạnh xâm nhập vào đầu gối cô, giống như là quỳ trên tấm kim châm, kim cắm vào trong xương tủy, cô không kìm được ho một tiếng, gần như là sắp ho ra máu.
“Hạ Tử Kỳ, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?”
Hạ Tử Kỳ hơi hoài nghi, có phải đầu Tần Tử Lam đã bị lạnh quá nên hỏng rồi không, sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này, nhưng anh vẫn trả lời: “Sáu năm”
Tần Tử Lam lắc đầu, nói một câu kỳ lạ: “Không phải sáu năm, mà là mười sáu năm”
Cơn gió mùa xuân ấm áp của năm đó, cô không nhớ bất cứ chuyện gì, cô chỉ nhớ kỹ là mình yêu anh, vậy mà đã mười sáu năm.
Cho dù là gặp nhau mười sáu năm trước, hay là lúc ép anh kết hôn bốn năm trước, tất cả đều là do cô lên kế hoạch trong mười năm rồi.
Chỉ là cô đã tính được bắt đầu, lại không nghĩ đến cuối cùng, cô của sáu năm trước có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, Hạ Tử Kỳ có thể tàn nhẫn với mình như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT