Tần Tử Lam như bị sét đánh, toàn thân cô run lên. Cổ họng sởn gai ốc, không thể nuốt cũng không thể nôn ra, một ngụm máu mắc kẹt ở trong cổ họng.

Trong phòng xử án, toàn bộ khán phòng chật ních người. Những người họ hàng trước đây ít gặp mặt, vậy mà hôm nay lại đến đông đủ, trên mặt họ lộ ra đủ loại biểu cảm. Tần Tử Lam vội vàng liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy đầy chế giễu.

Tần Chính Huy ngồi ở phía trước nhìn thấy Tần Tử Lam đi vào, ánh mắt của anh ta trở nên hung tợn mang theo bản hận dữ dội, anh ta đứng dậy, chạy tới rồi giơ tay cho Tần Tử Lam một cái tát.

Cái tát này anh ta đã dùng hết sức làm Tần Tử Lam lệch đầu qua một bên, bên tai phải ong ong lên một tiếng, đầu óc quay cuồng không còn biết mình đã bay đi đâu.

“Tần Tử Lam, bốn ngày nay mày đã đi đâu? Bây giờ mày vẫn còn mặt mũi đến đây à? Chính mày đã hại bố, mày hại chết mẹ còn chưa đủ, bây giờ mày còn muốn hại chết bố nữa sao?”

Một cái tát của anh ta đánh tới, hàng chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lam khiến cô không còn nơi nào để trốn.

Tần Tử Lam cảm thấy những ánh mắt nhìn cô giống như những con dao xé da thịt cô.

Hai mắt Tần Chính Huy đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn hét lớn: “Đồ đê tiện, cái đồ của nợ, mày chính là tại họa của gia đình này! Ngay từ đầu mẹ đã không nên sinh mày ra, cho dù sinh ra cũng nên để bố dìm chết mày đi cho rồi. Tần Tử Lam, là mày đã dành hết mọi thứ của tao!”

Những câu nói của Tần Chính Huy càng lúc càng ác liệt hơn, nhắm thẳng vào Tần Tử Lam. Đầu cô trống rỗng, ánh mắt mất tập trung, mọi thứ như hỗn loạn, cuối cùng anh mắt ấy đóng băng trên khuôn mặt dữ tợn của Tần Chính Huy.

Nhìn thấy cái tát của đối phương lại sắp rơi xuống, Hạ Tử Kỳ nắm lấy eo Tần Tử Lam kéo lại: “Đánh cô ấy bị thương rồi anh có bồi thường được không?”

Hạ Tử Kỳ tuy cười nhưng trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng, ảm đạm.

Tần Chính Huy là người ăn mềm sợ cứng, có dũng khí đấu với Tần Tử Lam nhưng không dám khiêu khích Hạ Tử Kỳ.

Anh ta kinh tởm nhìn Tần Tử Lam như thể đó không phải là em gái mà là kẻ thù của anh ta.

Hạ Tử Kỳ kéo theo Tần Tử Lam đang hoang mang lo sợ ngồi ở hàng ghế đầu, tầm nhìn ở đây vô cùng rõ ràng, Tần Tử Lam siết chặt tay mình, ngón tay bấm vào da thịt cô, đau đến tận tim. Cô biết đây mới chỉ là bắt đầu.

Các thẩm phán lần lượt ngồi vào chỗ, Tần Hải được hộ tống vào trong. Nhìn thấy Tần Tử Lam, ánh mắt ông ta lóe lên tia hy vọng, tuyệt vọng hét lên: “Tử Lam, con gái của bố, con nhất định phải cứu bố. Bố bị oan, bố bị người khác lừa…”

Quan tòa nghiêm nghị đập búa: “Yên lặng!”

Cả căn phòng xử án yên lặng trong chốc lát, chỉ còn nghe thấy tiếng quan tòa lật giấy tờ trên bàn.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì hay ai nói những gì, Tần Tử Lam đều không hay biết, hồn phách như thoát khỏi xác, có uể oải nhìn Tần Hải.

Đây là bố của cô ư?

Có đúng vậy không?

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy ông ta rất xa lạ?

Tần Hải cúi đầu, mặc dù đã bị cạo sạch tóc nhưng Tần Tử Lam vẫn nhìn thấy mái tóc bạc trắng xen lẫn của ông ta. Các nếp nhăn trên mặt ông ta đã hằn sâu, lúc này Tần Tử Lam mới thực sự cảm thấy người bố mà cô ở cùng hai mươi tư năm qua đã thật sự già nua rồi.

Khi phán quyết được đưa ra, Tần Hải bật khóc trong phòng xử án, Tần Tử Lam kéo tay áo Hạ Tử Kỳ hỏi: “Kết quả của phiên tòa như thế nào?”

“Cô không nghe thấy gì sao?” Hạ Tử Kỳ ở bên tai cô nói: “Bố cô xong đời rồi, không chỉ mất tiền, mà còn bị xử bắn nữa”



Sẽ không đâu… kết quả sẽ không như vậy đâu. Cô không tin Hạ Tử Kỳ nhưng tại sao bố cô lại khóc?

“Tại sao?” Kết hôn với Hạ Tử Kỳ đã bốn năm rồi, điều cô nghĩ nhiều nhất chính là tại sao, tại sao anh không yêu cô? Tại sao không về nhà ăn những món ăn của cô nấu? Tại sao anh không nhớ đến cô?

“Tại sao cái gì chứ?” Hạ Tử Kỳ dựa vào lưng ghế, khóe miệng có hơi giễu cợt, tựa như đã xem một bộ phim hay, tinh thần vô cùng thỏa mãn.

“Anh động tay động chân vào chuyện của bố tôi sao?”

Vẫn là rất thông minh, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn đoán được trọng điểm.

Hạ Tử Kỳ chế nhạo: “Tôi buộc ông ta phải ký vào thỏa thuận sao? Tôi yêu cầu ông ta đầu tư chín tỷ đó sao? Bố cô không phải bị vu oan, bị vu oan là bảy người đã chết kia. Một cái mạng của ông ta đổi bảy cái mạng, ván này ông ta hời rồi. Nói mới nhớ, nếu cô không chuyển sáu tỷ cho ông ta, ông ta cũng sẽ không thể ký hợp đồng”

“Tính ra, cô đã gián tiếp hai bố của mình. Anh trai cô nói không sai đâu.”

Giọng anh có vẻ lạnh lẽo, lọt vào tai cô làm lục phủ ngũ tạng của cô cũng đồng theo. Đôi mắt Tần Tử Lam ngày càng đỏ hơn như thể sắp chảy ra máu vậy.

Cô đặt tay lên đầu gối, siết chặt vào nhau, nhưng cô vẫn thấy lạnh quá, lạnh đến run rẩy cả người.

Hạ Tử Kỳ làm như không nhìn thấy cô đau đớn, mơ hồ móc vai cô vào trong vòng tay anh, sờ sờ cái tát trên mặt của cô rồi nói: “Tần Tử Lam, cô có thể cầu xin tôi, tôi có chút bằng chứng đây, mặc dù không thể giúp gì nhiều, nhưng ít nhất cũng có thể để bố cô thoát khỏi cái chết, chỉ ngồi tù đến cuối đời. Cô có cần xem xét một chút không?”

Anh đang ép buộc cô.

Tần Tử Lam mím chặt môi dưới nhìn anh, cô đã tưởng tượng Hạ Tử Kỳ sẽ đối xử tử tế với cô, cho dù là giả dối, nhưng cô không ngờ ngày này lại khiến cô kinh hãi và ghê tởm như vậy.

Cô không tin rằng chuyện này không liên quan gì đến Hạ Tử Kỳ. Tài liệu mà Tần Hải đưa cho cô là một khoản đầu tư bất động sản. Tại sao bây giờ nó lại trở thành một mỏ than?

Còn nữa… hôm nay Hạ Tử Kỳ đưa cô tới tòa, rõ ràng là muốn làm nhục cô.

Cô không hiểu tại sao anh lại ghét cô đến vậy.

Coi như là trước đây cô ép anh kết hôn, thì dù sao cô cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn. Bây giờ cô đã để anh được tự do, thậm chí có thể giao công ty Vĩnh Lạc cho anh, nhưng anh lại dùng tình yêu, sự bao dung của cô. Một lần nữa đẩy cô vào địa ngục.

Tần Tử Lam vẫn là một Tần Tử Lam cứng đầu, sự kiêu ngạo từ trong xương cốt làm sao có thể chỉ bằng đôi lời của Hạ Tử Kỳ phá vỡ được.

Hai mắt Hạ Tử Kỳ tối sầm lại: “Xem ra cô không cần cơ hội này thì phải.”

Hồn vía Tần Hải sa sút bị bắt đi, các nhân viên tòa án cũng lần lượt rời đi. Không gian rộng lớn liên tục có tiếng ồn ào, nhưng những gì Tần Tử Lam nghe thấy ở hai bên tai đều không giống nhau.

Tần Hải tiêu rồi, lần này nhà họ Tần đến một lúc bảy mạng, đủ để gia đình phá sản.

Không ít người làm việc ở công ty Vĩnh Lạc hoặc những người sở hữu cổ phần đều không thể chấp nhận kết quả như vậy.

Họ trút tất cả mọi phẫn nộ lên một mình Tần Tử Lam, mắng cô là thứ rác rưởi vô dụng, khắc tinh kéo cả gia đình họ Thẩm đi xuống.

Tần Tử Lam biến mất bốn ngày đã trở thành lý do công kích, họ tưởng rằng kết quả bây giờ là do cô không quan tâm đến bố mình mà lo đi tìm đàn ông nói chuyện yêu đương.

Người của cô nhiều nhất chính là anh trai của cô Nhiên An Phú, những lời chửi rủa khó chịu đó như sợi dây siết chặt trái tim cô, Tần Tử Lam che vị trí của trái tim mình nghiêng người về phía trước.



Hạ Tử Kỳ không nhận thấy sự khác thường của cô, khi kéo Tần Tử Lam ra ngoài. anh đã bị các phóng viên bao vây. Khi thấy Hạ Tử Kỳ và Tần Tử Lam đi ra, phóng viên lập tức đổ dồn về họ giơ micro ra, chặn họ lại.

Hạ Tử Kỳ đứng ở cửa gọi Cao Minh, yêu cầu anh ta cử người đến.

Sau khi cúp máy, anh liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, chỉ thấy cô đang nhìn thẳng về một hướng.

Anh nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy Tần Hải bị áp giải lên xe cảnh sát, lưng khom xuống giống như một con chó già.

“Nhìn xem, chỉ hai ngày thôi bố cô đã già đi như vậy rồi, cô thật sự đồng ý để ông ta chết vậy sao?”

Lông mi của Tần Tử Lam ươn ướt, cô chớp chớp mắt lẩm bẩm một mình: “Vậy thì anh muốn tôi phải làm gì?” Cô không tin chỉ bằng một lời nói của cô có thể khiến Hạ Tử Kỳ tha cho bố mình. Bản thân mình nặng mấy phân máy lạng cô tự biết rõ.

Hạ Tử Kỳ nhìn nhóm phóng viên đang chen chúc, trong lòng trầm tư, anh muốn cắt đứt những thứ trên người Tần Tử Lam từng chút một.

Cái đầu tiên là công ty Vĩnh Lạc.

Thứ hai là người thân của cô.

Thứ ba là lòng kiêu hãnh và phẩm giá của cô.

Tiêu diệt những thứ này, một người không có gốc rễ như Tần Tử Lam sẽ giống như cỏ khô, chỉ có thể phụ thuộc vào người khác, không có khả năng sinh tồn.

Tất cả những gì Hạ Tử Kỳ làm là để thỏa mãn chứng hoang tưởng biến thái của mình, anh muốn kiểm soát Tần Tử Lam, để cô không còn dám gây gổ đòi ly hôn với anh như trước nữa.

Đột nhiên Hạ Tử Kỳ nảy ra chủ ý, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, chỉ vào nhóm phóng viên nói: “Cô quỳ trước mặt bọn họ nửa tiếng, tôi sẽ giúp bố cô thoát chết”

“Chỉ cần tôi quỳ ở đây thì có thể giữ lại mạng sống của bố tôi sao?” Khuôn mặt Tần Tử Lam không biểu lộ chút cảm xúc gì.

Hạ Tử Kỳ có hơi kinh ngạc, anh còn tưởng rằng sau khi anh nói ra yêu cầu này Tần Tử Lam sẽ làm loạn. Suy cho cùng, sự kiêu ngạo của cô chủ nhà họ Tần còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Hạ Tử Kỳ nheo lại nụ cười trên khóe miệng: “Đúng vậy.”

“Được, tôi quỳ”

Tần Tử Lam nói xong đang định bước đi, Hạ Tử Kỳ chợt nắm lấy cánh tay cô, nheo mắt che đi cảm xúc trong mắt anh.

“Tần Tử Lam, bố cô đã dùng cô như một công cụ kiếm tiền, lại gọi cô là đồ của nợ, đồ đê tiện, còn nói lúc sinh ra cô thì nên siết cổ cô chết cho rồi. Đồ cặn bã như vậy, cho dù cô có cứu ông ta, sau này ông ta cũng sẽ không nhìn cô bằng con mắt khác đâu. Cô thực sự muốn từ bỏ lòng kiêu hãnh của mình mà quỳ xuống để cứu ông ta sao?”

Tần Tử Lam nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay của cô, lẩm bẩm nói: “Nhưng tôi còn có thể làm gì được đây? Ông ấy là bố của tôi, còn là người thân của tôi. Khi còn nhỏ ông ấy cũng đã ôm tôi.”

Nghĩ đến đây, Tần Tử Lam đẩy anh ra, đứng thắng lưng đi về phía đám người kia.

Người từng mặc những bộ váy đắt tiền như Tần Tử Lam giờ như đã phai tàn, vóc dáng gầy gò dần trở nên trong suốt trước ánh đèn flash của máy ảnh.

Kiêu hãnh là gì chứ? Có thể đổi một mạng người sao?

Đôi mắt cô vô hồn, như thể hy vọng đã bị bóng tối nuốt chửng, rút cả linh hồn và sự sống của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play