"Chú, sau khi nhìn thấy tĩnh tâm phù này, chú có cảm thấy tâm bình khí hòa, hoàn toàn không thể phát hỏa chút nào chứ?"
Tô Khả Khả thấy anh nhìn chằm chằm vào tĩnh tâm phù, liền vội vàng hỏi, cái miệng nhỏ nhắn phác họa phải lão luyện.
Tần Mặc Sâm thực sự không phát ra được lửa giận, nhưng không phải là tĩnh tâm phù có tác dụng, mà là anh căn bản một chút cũng không có ý định nổi giận.
Chỉ là bộ dạng vụng trộm vui mừng của tiểu nha đầu này, làm cho tay ngứa ngáy, rất muốn đánh hai cái vào mông của cô.
"Chuyện con làm sai, con còn lý sự?" Tần Mặc Sâm đột nhiên nói.
Tuy nhiên, mặt mày của con đàn ông giãn ra, hoàn toàn không giống như là có vẻ tức giận.
Tô Khả Khả lẩm bẩm nói: "Là chú hỏi con, con mới giải thích. Được rồi, con biết mình sai rồi, con nhận sai."
Tần Mặc Sâm đột nhiên giơ tay đè lại đầu của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng xoa xoa: "Không trách con, chỉ là sau này đừng như vậy, không biết làm thì cứ để trống, không cần vẽ mặt khóc, cũng không cần vẽ tĩnh tâm phù, những con không biết còn nghĩ rằng con đang cố tình đùa giỡn."
Tô Khả Khả ngoan ngoãn gật đầu: "Con hiểu rồi chú, sau này con sẽ không làm vậy nữa."
Tần Mặc Sâm gấp mấy tờ giấy kiểm tra lại, cất vào trong ngăn kéo.
Tô Khả Khả há miệng, rất muốn nói, tốt hơn là mình nên đem nó vứt đi, để ở chỗ này quá mức mất mặt rồi.
Bất quá chú đã cất xong rồi, cô chỉ có thể im lặng.
Sau khi giáo dục nhóc con này xong, Tần Mặc Sâm tùy ý ngả lưng ra sau một chút, hai tay đặt trên bàn một cách tự nhiên, tư thế có vẻ rất thoải mái,
"Ngày hôm nay khi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp của con, chú đã giải thích tình huống của con, chủ nhiệm lớp của con cũng sẽ không làm cho con khó xử."
Tô Khả Khả nghe nói như vậy, hai mắt sáng ngời nhìn anh.
"Chú, vậy con sẽ không còn phải trợn mắt ngoác mồm nhìn chằm chằm giáo viên với bảng đen sao?"
Tần Mặc Sâm nhàn nhạt ừ một tiếng: "Không hiểu thì nói không hiểu. Không cần giả vờ hiểu. Kiến thức học được là dùng cho chính mình."
Điều này cũng là đồng ý rồi.
Tô Khả Khả lập tức hỏi lại:
"Vậy con có thể mang theo một quyển sách phong thủy đến giờ học xem không?"
Một nụ cười cực nhanh xẹt qua mắt Tần Mặc Sâm rất mờ nhạt, mang theo một chút ý tứ hàm súc khác: "Không thể."
Tô Khả Khả sửng sốt, chu mỏ nói: "Vậy con chỉ có thể ngẩng người ngồi một chỗ thôi ạ?"
Tần Mặc Sâm mở ngăn tủ dưới cùng của bàn làm việc, lấy ra một ít sách từ trong đó.
Tô Khả Khả liếc qua ngó qua đi, thấy được bìa của một cuốn trên cùng: Toán học, sách lớp một.
Tô Khả Khả:..
Vũ nhục!
Chỉ số IQ của cô đã bị vũ nhục!
Ngay cả khi cô chưa học những điều này một cách có hệ thống khoa học về trái đất, nhưng cô hoàn toàn không đến nổi thậm chí không biết những điều ở lớp một của trường tiểu học!
"Chú, con giận!" Tiểu nha đầu phồng má lên.
Tần Mặc Sâm a mà cười nhẹ một tiếng, tiếng cười kia trầm trầm và có phần từ tính, cực kỳ êm tai.
"Đặc biệt chuẩn bị cho con, con không cảm ơn chú, còn giận chú sao?"
Khi Tô Khả Khả nghe nói như thế, trong mắt mới nổi lên tí xíu ngọn lửa bị anh xuyên qua liền dập tắt.
"Từ lớp một đến lớp sáu, từ mùng một đến đầu tháng ba, đều có tài liệu học tập chính, bắt đầu từ ngày hôm nay, dành hai tiếng để đọc sách mỗi tối."- đọc tốt hơn trên app TYT
".. Ồ."
"Ban ngày hãy mang nó đến trường và tiếp tục xem."
".. Ồ."
Cứ như vậy, Tô Khả Khả đã đến trường với một cặp sách giáo khoa tiểu học vào ngày hôm sau.
Chủ nhiệm lớp có lẽ đã giải thích với các giáo viên khác rằng trong lớp, Tô Khả Khả tập trung nhìn vào sách giáo khoa tiểu học của mình, và các giáo viên cũng sẽ không chú ý đến cô.
Bất quá, mặc dù đã chào hỏi các giáo viên ở đó nhưng học sinh đã không thể kiềm chế được nữa.
"Ông trời của ta a, Tô Khả Khả, cậu thực sự đang đọc sách giáo khoa tiểu học?"
Ngay khi Bao Thần quay lại đã nhìn thấy sách giáo khoa toán tiểu học của Tô Khả Khả trải trên bàn, sửng sốt đến trợn tròn đôi mắt.
Giọng hắn rất lớn, vừa hô như vậy, mọi con trong lớp đều nghe được.
Những con bạn học ở gần dứt khoát quay quanh sang đây xem còn những con khác thì lười nhác nhích cổ lên để nhìn.
"Haha, má ơi, là thật! Vị bạn học mới này thực sự là đang xem toán tiểu học, thật là cười nhạo tôi!"
Đối thủ một mất một còn của Tần Tinh, Tưởng Nguyệt Nguyệt, nhân cơ hội này đã mỉa mai một câu:
"Vật họp theo loài, quả nhiên hạng con gì liền có bằng hữu loại đó".
Tần Tinh cười khẩy: "Tô Khả Khả đọc sách giáo khoa tiểu học thì thế nào? Có tin đề Olympic Toán tiểu học cậu còn không hiểu? Còn có Tưởng Nguyệt Nguyệt, luận về gia thế cậu hơn được tôi sao? Luận về học lực, cậu hơn được La Mạn? Không gì có thể so sánh được, mắt cậu còn dám đặt ở trên đỉnh đầu sao?"
Cô chưa bao giờ dùng gia cảnh của mình để trấn áp người khác, cảm thấy mất mặt, nhưng Tưởng Nguyệt Nguyệt này luôn so đo với cô, vậy cô sẽ liền so nhiều lần.
Quan trọng nhất là những người cô cần bảo vệ tuyệt không để cho người khác bắt nạt.
Tưởng Nguyệt Nguyệt sắc mặt tối sầm, tuy rằng họ Tưởng của cô kém hơn Tần gia một chút, nhưng cũng là một trong những gia tộc số một số hai ở kinh đô, Tần Tinh dựa vào cái gì đều vượt trội cô!
"Chuyện đó.." Tô Khả Khả đột nhiên mở miệng: "Mọi người đừng cãi nhau, là do mình không có nền tảng tốt nên phải đọc sách giáo khoa tiểu học a. Cuốn sách khá hay."
Tưởng Nguyệt Nguyệt giễu cợt nói:
"Cậu từ từ xem, học bù nền tảng thật tốt, chỉ là điểm trung bình của lớp ba chúng ta lần này có thể vì cậu mà rớt xuống một đoạn lớn. Đừng nói đến lớp một, lần này sợ rằng còn có thể bị lớp phía sau vượt qua."
Tô Khả Khả giật mình, có chút xấu hổ cúi thấp đầu, giọng nói như muỗi kêu” "Tôi, tôi sẽ cố gắng."
"Tô Khả Khả, mặc kệ cô ấy, lão sư còn không nói gì cả."
La Mạn trầm mặc hồi lâu đột nhiên mở miệng: "Tưởng Nguyệt Nguyệt, cược không. Nếu cô ấy đạt điểm trên trung bình của lớp trong bài kiểm tra thử lần này, cậu liền xin lỗi Tô Khả Khả trước mặt các bạn học cả lớp. Có dám cược hay không?"
Tưởng Nguyệt Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cô ta không ngờ La Mạn lại nhúng tay vào.
Triệu Khả Tâm vốn không dám nói gì, nhưng nhìn thấy La Mạn đều lên tiếng, cô cũng nói thêm một câu: "Đúng vậy, Tưởng Nguyệt Nguyệt, cược đi."
Tưởng Nguyệt Nguyệt liếc nhìn cô, trực tiếp hỏi thẳng La Mạn: "Vậy nếu cô ấy không đạt điểm trung bình của cả lớp thì sao?"
La Man lạnh lùng nói: "Không đạt được thì sẽ không đạt, vừa rồi cậu đã chà đạp lên lòng tự trọng của cô ấy, còn muốn như thế nào nữa?"
Tưởng Nguyệt Nguyệt ậm ừ nói:
"Những gì tôi nói đều là sự thật."
La Man nói: "Cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ sánh bằng Tần Tinh." Hơi dừng lại: "Cậu ya nói cái gì cũng đều là sự thật."
"La Mạn!" Tưởng Nguyệt Nguyệt cả giận đứng lên.”
"Tôi vốn là thật hâm mộ cậu, không có nghĩ tới cậu cũng là người coi trọng quyền thế, cao quý! Đừng tưởng rằng sau khi trèo lên cây lớn Tần Tinh này thì con có thể muốn làm gì thì làm, tin hay không, tôi sẽ khiến cậu không thể tiếp tục ở lại cái trường này!"
Tần Tinh trong mắt xẹt qua một tia lửa giận, cũng tức giận ba một tiếng vỗ lên bàn:
"Tưởng Nguyệt Nguyệt! Tin hay không những lời này của cậu có thể trực tiếp làm cho cậu của cậu mất đi vị trí hiện tại? Cái hạng mục của ba cậu cũng đừng có mơ có được sự đầu tư của Tần gia!"
Hai người giương cung bạt kiếm cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng lần này mùi thuốc súng rõ ràng còn dày đặc hơn mấy lần.
Những người khác không dám thở mạnh một tiếng, cũng không ai có thể trêu vào bọn họ.
Con nhà nghèo sớm đã lo liệu việc nhà nhưng con nhà giàu cũng có những nỗi lo riêng của mình, ví như ở trong vòng tròn này thì phải tuân theo quy luật sinh tồn trong vòng tròn này.
Trường học lẽ ra là nơi dành riêng cho việc học tập kiến thức, nhưng bọn hắn lại khác, bọn họ ở cái chỗ này muốn học tập và nhiều hơn là chú ý mọi thứ.
Cuối cùng, khi tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi tiếng chuông kết thúc, Tưởng Nguyệt Nguyệt cười lạnh một tiếng:
"Được rồi, vậy cược đi. Nếu điểm của Tô Khả Khả thấp hơn điểm trung bình của cả lớp, cô ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại lớp ba nữa, có đúng không Tô Khả Khả?"
Tô Khả Khả vùi đầu xem mình như người vô hình, quyết định vẫn là da mặt dày một lần, cứ coi như không nghe thấy đi.
Edit: Phương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT