Tô Khả Khả đang tự hỏi chính mình nói gì là sai, Tần Mặc Sâm đột nhiên gọi cô một tiếng.
"Nhóc con."
"Dạ! Chú?"
"Yêu đương vụng trộm, quan hệ quá độ những lời này, sau này đừng nói nữa."
Tô Khả Khả có khả năng vì anh không tin chính mình, có hơi nóng nảy vội vàng nói: "Chú, con thật sự không có nói xấu người khác, chính là bọn họ muốn nói cho con biết."
"Chú biết."
Tần Mặc Sâm nói, vỗ nhẹ lên đầu của tiểu nha đầu: "Chỉ là những chuyện này không thích hợp để từ trong miệng con nói ra."
Tô Khả Khả hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: "Con hiểu chú, sư phụ con cũng nói như vậy, gặp phải những người có khuôn mặt như thế này thì chỉ cần tự hiểu trong lòng là được rồi, đừng nói ra, chú là sợ con tự chuốc lấy phiền phức? Chú cứ yên tâm, con chỉ nói chuyện này trước mặt chú, sẽ không nói cho người khác."
Tần Mặc Sâm mơ hồ lẩm bẩm.
Làm thế nào nói cho nha đầu ngốc này đây, hai người kia hoàn toàn không phải cha con.
Người đàn ông trên 50 tuổi, tinh lực có hạn, mà nha đầu nói nữ nhân kia miệt mài quá độ, có vẻ như.. là bị cho cắm sừng.
Tiểu khu rất lớn, chờ khi hai người họ đi lang thang xung quanh một vòng, bầu trời gần như đã tối.
Sau khi trở về, Tần Mặc Sâm trực tiếp dẫn Tô Khả Khả đi vào phòng làm việc, nói rằng anh có chuyện muốn hỏi cô.
Tô Khả Khả ngồi xuống ghế, cái mông vừa mới dựa vào cạnh ghế, khi nhìn thấy thứ gì đó đặt ở trên bàn, sợ đến suýt một chút đứng lên.
"Chú, cái này, cái này như thế nào lại ở chỗ này của chú vậy.?"
Những tờ giấy cô làm ban ngày trước mặt chủ nhiệm lớp, tự nhiên nằm ngay trên bàn của chú!
Quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ mà!
Tô Khả Khả rất căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn người, đan các ngón tay vào nhau kích động, mặt đỏ bừng, xấu hổ không thôi.
"Ngồi đi."
Tần Mặc Sâm đơn giản phun ra một âm tiết nặng nề, trầm trầm, vui giận không rõ ràng.
Tô Khả Khả đầu tiên là liếc anh một cái, sau đó mông hơi ngồi xổm xuống, rất chậm cọ xát vào thành ghế, lẳng lặng ngồi ở trên bàn làm việc, hai tay đoan chính chống thẳng trên bàn sách, tư thế ngồi vượt qua tiêu chuẩn.
"Chú."
Tô Khả Khả mềm mại mà kêu một tiếng: "Ngoại trừ bài thi ngữ văn, cái khác cháu đều không làm được."
Tần Mặc Sâm đang cúi đầu lật xem giấy kiểm tra, không ngẩng đầu lên, nói: "Chủ nhiệm lớp của con rất có trách nhiệm, ngày hôm nay cố ý gọi điện thoại cho chú, đặc biệt yêu cầu chú tới đó một chuyến."- đọc tốt hơn trên app TYT
Mới để lại tên người giám hộ và thông tin liên lạc của anh sáng nay, một ngày còn không có trôi qua liền dùng tới, tâm trạng của Tần Mặc Sâm cũng rất phức tạp.
Tô Khả Khả đột nhiên cứng người khi nghe thấy điều này, dùng dư quang khóe mắt len lén liếc nhìn anh.
"Tôi bận quá không có thời gian rảnh, sở dĩ để cho trợ lý Ngô chạy tới giúp ta một chuyến, và lấy những bài kiểm tra này."
Người đàn ông tư thế ung dung, đem trang đầu tiên của bài thi ngữ văn để qua một bên,
"Ngoại trừ những tác phẩm văn cổ và thơ cổ của Trung Quốc để trống, những nơi còn lại đều trả lời rất khá, Triệu lão sư của con khen ngợi con rất nhiều qua điện thoại."
Tô Khả Khả được khen ngợi mà vừa mừng vừa sợ: "Thật vậy không?"
Tần Măc Sâm liếc nhìn cô một cái, không nói thật hay giả, nói tiếp trên tờ giấy thứ hai: "Giấy kiểm tra toán học, con chỉ làm ba câu mở rộng không liên quan gì đến sách giáo khoa, bất quá."
Tô Khả Khả đã trả lời ba câu hỏi mở rộng tư duy như sau:
Căn cứ vào <>, cửu cung phi tinh chi cửu cung, kiền 1 cung, khảm 1 cung, cấn 8 cung, chấn 3 cung, trung 5 cung, tổn 4 cung, ly 9 cung, khôn 2 cung, đổi 7 cung dù sao cả hai toàn là 15, sở dĩ tây nam mới là khôn 2, góc đông bắc vi cấn 8..
Căn cứ theo phương pháp Hoa Mai Dịch theo chữ ở trên quẻ bói tính ra..
Căn cứ vào Thiên can địa chỉ..
Tô Khả Khả căng thẳng đến mức cắn ngón tay: "Chú à, con giải ba câu này, đừng nói là ngay cả ba câu này cũng sai ư?"
Đôi lông mày sắc bén của người đàn ông hơi nhướng lên,
"Chỉ là giáo viên dạy toán của con bối rối trước cách trả lời của con."
Tô Khả Khả không biết là chú của mình là đang khen cô hay đang dạy bảo cô, mím môi, không dám nói gì.
Tần Mặc Sâm cũng đặt tờ đề toán sang một bên, thả hai ngón tay xuống tờ giấy kiểm tra tiếp theo gõ hai lần,
"Bạn học Tô Khả Khả, con có thể giải thích một chút, đây là gì?"
Ngón tay mảnh khảnh đang chỉ vào một chỗ trống trên tờ giấy kiểm tra vật lý.
Mà khoảng trống đó bị người vẽ một.. vòng tròn lớn khuôn mặt chảy nước mắt, biểu tình có thể nói đầy sinh động, hai bên trái phải một dòng chữ nhỏ tinh xảo được viết ngay bên cạnh: Thưa thầy, con không làm được một câu nào trên tờ giấy này.
Tần Mặc Sâm nhúc nhích ngón tay, đầu ngón tay dường như gãi gãi trên mặt đại tròn, mặt mày nặng nề một cái,
"Ừ? Con giải thích chú nghe?"
Tô Khả Khả lẩm bẩm: "Con thực sự không thể làm, vì vậy con đã bày tỏ sự thật này một cách rất chân thành."
Chân thành vẽ mặt khóc, quả thực là đủ chân thành.
Tần Mặc Sâm nghe xong lời này, cũng không nói gì, vén tờ giấy kiểm tra vật lý vẻ mặt khóc lóc lên, lộ ra tờ giấy kiểm tra tiếng Anh cuối cùng, "Vậy, đây lại là cái gì? Chữ như gà bới?"
Tờ giấy kiểm tra tiếng Anh cũng là một cách viết khác, nhưng lần này, vùng trống không phải là khuôn mặt đang khóc mà là một số dòng viết nguệch ngoạc đến nỗi chỉ có thiên tài mới có thể nhận ra đường nét.
Ngoài dòng chữ nguệch ngoạc này gần như phủ kín toàn bộ tờ giấy kiểm tra tiếng Anh, cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm cố tình viết nguệch ngoạc trên tờ giấy, một "kiệt tác" như vậy, cũng may mà chủ nhiệm lớp Triều Trương Hưng không có tức giận tại chỗ mà nhảy dựng lên.
Bàn chân trên mặt đất của Tô Khả Khả từ từ mềm nhũn ra, để ngón chân trên mặt đất cọ xát qua lại một cách bất thường, lắc lư từ bên này sang bên kia.
"Cái kia.. cái kia đều không phải là chữ như gà bới."
Tô Khả Khả lắp bắp và giải thích: "Đó là tĩnh tâm phù mà con đã vẽ".
Cô lén lút liếc nhìn chú của mình, và thấy rằng khuôn mặt của ông ấy.. khá tốt trừ ánh mắt thâm trầm hơn một chút?
Sau đó cô liền cười, hắc hắc đứng lên: "Không phải con sợ lão sư giận quá nên đã thử vẽ một lá bùa tĩnh tâm phù sao, nếu thầy ấy nhìn thấy tĩnh tâm phù này, dù có tức giận đi nữa cũng không nổi giận nhiều như vậy."
Các bài bùa đều được làm trên giấy màu vàng, đặc biệt là những bài yêu cầu thần linh xua đuổi tà ma, vì màu vàng là màu của sự cao quý nên thời xưa chỉ có hoàng đế mới được thưởng thức, người ta có thể tưởng tượng được nó tôn quý như thế nào.
Nhưng đối với những loại bùa đơn giản như tĩnh tâm phù chỉ cần tụ linh là có thể vẽ ra lá bùa đơn giản này, thì không cần thiết phải có giấy vàng.
Nói cho cùng, giấy vàng cũng chỉ là một phù văn chứa gì đó, dùng để chứa sức mạnh linh lực và thần lực quan trọng hơn.
Tuy nhiên, khi các công cụ tốt, lá bùa được vẽ ra sẽ tốt hơn và mạnh mẽ hơn.
".. Giấy kiểm tra này không cách nào sánh được với giấy vàng, con cũng không có chu sa cùng bút, cho nên con đã thử thật nhiều lần."
Tiểu nha đầu cường điệu nhấn mạnh từ "thật nhiều", vẻ mặt còn nhiều ủy khuất.
"Cuối cùng, trước khi tờ giấy gần như bị con lấp đầy, con đã vẽ thành công một tĩnh tâm phù!"
Tô Khả Khả duỗi một ngón trỏ ra, đột nhiên cao giọng nói, cái miệng nhỏ nhắn lại một lần nữa vểnh lên.
Sau đó, cô mỉm cười dời tay chú của mình rơi trên tờ giấy: "Nhìn đi, nó ở ngay dưới lòng bàn tay của chú."
Tần Mặc Sâm liếc mắt nhìn tiểu móng vuốt nhỏ động tay động chân, lại liếc mắt nhìn vào nơi cái móng vuốt nhỏ của cô nhóc chỉ.
Trong số những chữ cái như gà bới đầy trên giấy tờ, có một chỗ đã được đóng khung.
Khung đen bên ngoài lại được đóng một khung, hai lớp khung, dường như rất sợ người khác không nhìn thấy.