Mãi đến khi cúp điện thoại, Chu Nhã phía bên này vẫn đang còn bối rối.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay à?
Mặc dù Tần Mặc là em chồng của cô, nhưng từ khi cô gả vào nhà họ Tần đến nay nhiều năm như vậy, cũng không nói được mấy câu với em rể trên danh nghĩa nhỏ hơn cô tận mấy chục tuổi này.
Một là vì tính tình của Tần Mặc Sâm rất lạnh nhạt, không nói chuyện tình cảm. Hai là bản thân anh đã ít nói, ngay cả anh em trong nhà cũng không chuyện gì để nói với anh, cô trên danh nghĩa là một người chị dâu thì có thể nói gì với anh chứ.
Cũng là con gái của cô khi còn nhỏ không cẩn thận làm vỡ một vật trang trí nhỏ làm bằng ngọc bích của Tần Mặc Sâm, cô mới đích thân dẫn con đến xin lỗi.
Khi đó Tần Mặc Sâm mới mười chín tuổi, vừa trở về sau khi đi làm nhiệm vụ bị thương gần như mất đi một nửa cái mạng, liền cứ như vậy nằm ở trên giường bệnh, yên lặng nhìn đồ bị vỡ tan, sau đó giương mắt nhìn lên cô và Tần Tinh.
Cặp mắt đầy tơ máu màu hồng toát ra ý lạnh kinh người, giống như một con dã thú đang ngủ đông, dáng vẻ tàn nhẫn khiến cho người khác run sợ.
Chu Nhã biết anh không phải nhằm vào mình, nhưng vẫn bị ý lạnh cùng sự không cam lòng vô cùng mãnh liệt của Tần Mặc Sâm dọa sợ.
Đến cô còn như vậy, càng đừng nói đến Tần Tinh lúc đó mới chỉ có tám tuổi.
Từ đó về sau, Tần Tinh đều cách xa chú Tư Tần Mặc Sâm này, vào ngày lễ ngày tết có chạm mặt một chút, những lúc khác đều rất ít gặp nhau.
Không chỉ có Tần Tinh mà mấy đứa trẻ thế hệ sau của nhà họ Tần đều sợ người chú Tư này, không thể thân thiết với chú ấy được.
Cho nên hôm nay người chú này đột nhiên lại gọi điện thoại qua đây, cố ý hỏi Tần Tinh ở lớp nào, Chu Nhã thật sự bị dọa sợ rồi, sợ con gái mình có phải đã làm gì chọc anh tức giận hay không.
Nghĩ kỹ, Chu Nhã vẫn nhắn một tin cho con gái mình: Tần Tinh, con gần đây có làm gì chọc chú Tư của con không?
Tần Tinh lén nhìn tin nhắn điện thoại mới được gửi đến, bởi vì kinh ngạc mà quên mất mình còn đang trong lớp, vội vàng trả lời: Không có, chú Tư của con dữ như vậy, làm sao con dám đi chọc chú ấy?
Chu Nhã vừa mới nhẹ nhàng thở ra nháy mắt liền nghiêm mặt: Dùng lén điện thoại trong lớp?
Tần Tinh: .
Tần Tinh vội vàng trả lời: Mẹ, tuyệt đối không có chuyện đó, con chỉ xem mấy giờ thôi, vừa đúng lúc thấy tin nhắn của mẹ mới trả lời, những tin nhắn khác con đều không xem, thật đấy!- đọc tốt hơn trên app TYT
Chu Nhã: Trước tiên học học cho tốt, để mẹ bắt được lần nữa, toàn bộ tiền tiêu vặt tịch thu hết. Cũng đừng nghĩ đến chuyện được dùng điện thoại di động!
Tần Tinh le lưỡi, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.
Nhưng mà, ngay lúc màn hình vừa tối được một giây thì đột nhiên có một tin nhắn đến làm màn hình lại sáng lên, khiến cô trợn tròn mắt, cô còn nghĩ mình bị hoa mắt rồi.
Dù vậy nhưng cô vẫn tinh mắt nhìn thấy được tên người gửi.
Tần.. Mặc.. Sâm?
Tần Mặc Sâm!
Cmn, là chú Tư của cô!
Tin nhắn của chú Tư!
Nhà họ Tần có một group chat gia đình, Tần Tinh đều nhớ tên của mọi người. Tin nhắn này chắc là được gửi riêng cho cô, vì vậy tên người gửi mới là tên của chú Tư. Chú Tư này của cô đặc biệt nhàm chán, tài khoản xã hội cũng lấy chính tên của chú ấy.
Tần Tinh mau chóng mở khóa màn hình, mở to mắt nhìn nội dung tin nhắn.
Đầu tiên nhìn chằm chằm ba chữ nhỏ màu đen Tần Mặc Sâm, xác định mình không có nhìn nhầm, mới nhìn xuống nội dung bên dưới.
Tần Mặc Sâm: Hôm nay sẽ có một học sinh mới đến lớp cháu, cháu để ý một chút.
Tần Tinh lại trợn tròn hai mắt, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài, giật mình đến nỗi mở cả miệng ra.
Chú Tư của cô bình thường ghét nhất người đi cửa sau, hối lộ, đút lót người khác đang nói gì vậy? Muốn cô để ý người khác?
Cái quái gì vậy!
Gửi tin nhắn cho đứa cháu gái trăm cũng chưa từng nói chuyện nhiều quá một câu, chính là muốn cô để ý người khác?
Tần Tinh sững sờ, Triệu Khả Tâm ngồi cùng bàn với cô đột nhiên lấy khuỷu tay chọc chọc cô, miệng không mở, dùng lưỡi nhắc nhở: "Tần Tinh, thầy Triệu đã nhìn cậu cả buổi rồi đó."
Tần Tinh vội vàng tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bảng đen, bộ dáng ngoan ngoãn nghe giảng, thật ra đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng.
Thầy Triệu Trường Hưng liếc cô một cái rồi tiếp tục dạy.
Tần Tinh ngồi trong lớp không có rời đi, cũng không thấy sinh viên mới mà chú cô nói, đến tiết toán sau, giáo viên dạy toán với thầy chủ nhiệm cùng đi vào lớp, phía sau còn có một cô gái.
Lúc Tần Tinh nhìn thấy cô gái đó, ánh mắt cô nhìn thẳng.
* * * Thật, thật dễ thương.
Cô gái này mang váy trắng nhiều tầng in hoa, tóc được chải gọn, đôi mắt đen láy, trong sạch không có chút tạp chất (*), mang theo một gương mặt có chút mập mạp như mặt của trẻ con, làm người khác nhìn vào chỉ muốn nhéo mấy cái.
(*) Sạch sẽ, không chút vấy bẩn
Mũi và miệng cũng nhỏ nhỏ như con búp bê bằng sứ, chỉ cần đụng một cái cũng có thể vỡ tan.
Tần Tinh từng là một tomboy (*), nếu không phải là nữ, cô đã sớm cùng anh cô đi bộ đội ngâm mình trong bùn, phơi nắng rồi. Sau này mẹ cô tiến hành giáo dục tư tưởng tình yêu sâu sắc với cô, cô mới miễn cưỡng nuôi dài mái tóc của mình, bây giờ cô ra dáng con gái hơn nhiều rồi, nhưng cho dù có mang lên người một bộ váy công chúa thì trên người cô vẫn có nét gì đó của một đứa con trai.
Trước kia, Tần Tinh ghét nhất những nhược liễu phù phong tiểu bạch hoa (*), nhưng khi cô nhìn thấy cô gái này, không hiểu tại sao lại có ý muốn bảo vệ cô ấy.
(*) Những cô gái nhỏ nhắn giả vờ ngây thơ yếu đuối như cây liễu đung đưa trong gió.
Trong phòng học vốn dĩ có chút ồn ào, Tô Khả Khả vừa đi vào, âm thanh lập tức nhỏ dần.
Chủ nhiệm lớp nói hai câu, sau đó để Tô Khả Khả tự giới thiệu.
Tô Khả Khả cười một cái, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ, má lúm đồng tiền lúc có lúc không cũng hiện ra.
Tần Tinh: Má lúm, đồng tiền? Mẹ nó, còn có hai má lúm đồng tiền!
"Chào mọi người, mình tên Tô Khả Khả, về sau sẽ là bạn cùng lớp với mọi người, mong được mọi người quan tâm giúp đỡ, mình cũng sẽ quan tâm mọi người."
Tô Khả Khả lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy, có chút khẩn trương.
Cô cứ tưởng chú sẽ đưa cô đến đây, nhưng chú lại có việc phải đi trước. Thầy hiệu trưởng muốn tự mình đưa cô đến nhưng chú của cô không đồng ý, vì vậy Tô Khả Khả đã tự mình đi báo danh với giáo viên chủ nhiệm.
Tướng mạo của thầy chủ nhiệm tên là Triệu Trường Hưng nhìn khá tốt, làm cô thoáng thở nhẹ ra.
Tô Khả Khả giới thiệu xong, Tần Tinh lập tức vỗ tay, vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, những người khác cũng sôi nổi vỗ theo.
Tô Khả Khả nhìn về phía Tần Tinh, hướng cô mỉm cười.
Tần Tinh: .
Cười lên trông thật đẹp, càng đáng yêu hơn.
"Trước tiên ngồi ở đó đi." Chủ nhiệm chỉ vào một chỗ cuối lớp.
"Vâng thầy." Tô Khả Khả đeo cặp đi về phía cuối lớp, ở đó vừa đúng có một chỗ trống. Học sinh ở tuổi này thường hay nổi loạn hơn, theo đuổi cá tính, mang cặp một bên, không thích cài cúc, kéo khóa kéo, bởi vì như vậy mới ngầu, mới cá tính. Đâu giống cô bé này, cặp đeo nghiêm chỉnh trên vai, ngoan ngoãn lễ phép.
Tô Khả Khả phát hiện mình vừa ngồi xuống, các bạn học phía trước đều đồng loạt quay lại nhìn cô chằm chằm, chính xác hơn là nhìn cái bàn trước mặt cô một cách kì lạ.
"Thầy Triệu! Thầy có thể đổi chỗ ngồi cho bạn mới đến không?" Tần Tinh đột nhiên đứng lên: "Chỗ ngồi này bị nguyền rủa, cô ấy không được ngồi ở chỗ đó!"
Edit: Phương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT