Tần Mặc Sâm là một người đàn ông bận rộn, mỗi ngày đều có các dự án cần anh xem qua, các phương án xác nhập, cùng với các loại thống kê doanh thu đều là chồng chất một đống.
Dù trong trường hợp này, anh vẫn đích thân đưa Tô Khả Khả đến trường.
Tô Khả Khả ngồi ở ghế lái phụ kế bên tài xế, ngó đôi tay đang cầm vô lăng, không khỏi nhìn nhiều một chút.
Các khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, thật sự rất đẹp mắt.
Đối phương lái xe rất nghiêm túc, Tô Khả Khả liền không nói chuyện với anh ta.
Tần Mặc Sâm lại quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Con muốn nói gì thì cứ nói đi, cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?"
Tô Khả Khả thẹn thùng cười: "Con nhìn chú lái xe, sợ nói chuyện sẽ khiến chú mất tập trung."
"Thứ có thể làm cho chú phân tâm cũng không nhiều lắm đâu."
"Vậy chú cho con hỏi cái này?"
Tần Mặc Sâm nhướng mày: "Cứ hỏi."
"Chú ơi, trợ lý Ngô đâu?" Tô Khả Khả hỏi.
Tần Mặc Sâm khẽ run: "Nhóc, con hỏi anh ta làm gì?"
Tô Khả Khả nói: "Ngày hôm qua trợ lý Ngô đã cùng con mua rất nhiều thứ, rất vất vả, con muốn đưa cho anh ấy một tấm bùa hộ mệnh."
Tần Mặc Sâm: "Con không cần phải tốn kém như vậy, về sau chú sẽ tăng lương cho trợ lý Ngô." Anh hơi ngừng chút: "Vốn dĩ anh ta là làm theo yêu cầu của chú, nếu anh ta làm tốt, thì đương nhiên sẽ có thưởng"
Tô Khả Khả nghĩ lại cũng đúng. Vì vậy nói với anh: "Vậy tấm bùa hộ mệnh này con cho chú vậy. Chú, chú đừng nhúc nhích, con sẽ bỏ vào túi cho chú."
Vừa nói, tiểu nha đầu vừa nghiêng người thăm dò về phía anh, bỏ tấm bùa gấp thành hình tam giác nhỏ vào túi áo khoác của Tần Mặc Sâm.
Tiểu nha đầu đột nhiên thăm dò qua mang theo mùi sữa thơm thoang thoảng, cũng không biết là mùi sữa của bánh kem hồi sáng, hay vẫn là mùi thơm của cơ thể trên người cô.
Cộng thêm năm cái bùa trước kia, đây là cái bùa thứ sáu.
Tiểu nha đầu dường như.. rất thích anh.
"Chú, nghìn vạn lần đừng để bị ướt a, nếu không sẽ không linh."
"Được, đã kỹ."
Tô Khả Khả phát hiện mình bớt căng thẳng khi nói chuyện. Vì vậy cái miệng nhỏ nhắn vẫn tiếp tục nói không ngừng.
Tần Mặc Sâm cũng không ngại phiền, nghe giọng nói hoạt bát tràn đầy sức sống trần bổng du dương, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, thân thể hiếm khi thả lỏng.
"Nhóc con, đến rồi."
Tô Khả Khả nhìn một vài ký tự màu đỏ son của trường quý tộc được khắc trên tấm bia đá ở cổng trường, và trầm trồ một tiếng: "Chú ơi, trường học này đẹp quá!"
Tần Mặc Sâm khẽ kéo khóe miệng.. một cái, không trả lời.
Xe chạy thẳng đi vào.
Ngay khi người đàn ông dẫn cô nhóc lên lầu, tám chín người cũng vừa lúc bước xuống dưới.
Người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da hiểu rõ liếc mắt nhìn vào người Tần Mặc Sâm, trong lòng đầu tiên là giật mình rồi sau đó mừng rỡ, bỏ lại sau lưng một vị thầy giáo nào đó đang nói chuyện với mình, liền đi nhanh vài bước lên đón: "Tần Tứ gia?"
Tần Mặc Sâm khẽ vuốt cằm.
"Thật sự là ngài! Cũng may là ngày hôm nay tôi tới đây họp hội đồng, nếu không ta sẽ làm chậm trễ. Tứ gia, ngài đây là tới!"
Mắt anh ở trên người Tô Khả Khả quét qua một vòng.
"Hiệu trưởng khách khí, chẳng qua là đưa tiểu bối trong nhà đi làm thủ tục chuyển trường."
Tô Khả Khả nhìn anh, rồi nhìn người đàn ông đối diện, khéo léo im lặng.
"Loại chuyện này không cần Tứ gia đích thân tới một chuyến, ngài gọi điện thoại nói một tiếng cho tôi là được rồi. Nhưng mà Tứ gia nếu tới rồi, không bằng lên lầu ngồi một chút?"
".. Vậy thì làm phiền."
Tô Khả Khả theo Tần Mặc Sâm cùng đến văn phòng hiệu trưởng, với sự hướng dẫn của hiệu trưởng trường học này, các thủ tục hết sức phức tạp ở người bên ngoài xem trong nháy mắt đã được hoàn thành ngay lập tức.
"Hiệu trưởng, tất cả thủ tục đơn giản đều được đơn giản hóa, chỉ còn lại mẫu đơn yêu cầu này."
Thư ký xử lý thủ tục rồi đưa tờ đơn cho hiệu trưởng trường học.
Hiệu trưởng trường học cầm lấy, lần lượt đưa cho Tần Mặc Sâm: "Tứ gia cứ tùy tiện điền đi, một số thủ tục không thể thiếu, tôi cũng không thể cắt bỏ."
"Hiệu trưởng giúp tôi rồi."
Tần Mặc Sâm cầm tờ đơn đưa tới trước mặt Tô Khả Khả: "Khả Khả, con điền vào đi."
"Dạ chú."
Tô Khả Khả nhanh chóng cầm lấy giấy và bút.
"Có thể viết chỗ này sao"
"Hình như sẽ không."
Tần Mặc Sâm:...
"Chú, người cùng vị đại thúc này trò chuyện, con viết trước, sẽ không để trống, đợi lát nữa hỏi người."
Hiệu Trưởng trường cười nói: "Vị này của Tứ gia.. thật là hiểu chuyện."
Tần Mặc Sâm nhướng mày, rất không vui trước tiếng xưng hô ngập ngừng của hắn.
"Cô ấy gọi tôi là chú."
Tần Mặc Sâm nghiêm nghị nói.
"Hóa ra là cháu gái nhỏ của Tứ gia. Gần đây khí sắc Tứ gia trông khá ổn, có hay đi nghỉ phép ở đâu sao, có chỗ tốt để đi, không bằng chia sẻ cho tôi một chút.."
"Chú ơi, con điền tên và tuổi gì gì đó xong hết rồi, mấy chỗ còn lại con không biết điền."
Tần Mặc Sâm đang nghe hiệu trưởng ở một bên nói chuyện phiếm, tiểu nha đầu đột nhiên chen vào một câu như vậy, sự nóng nảy ngưng tụ giữa hai hàng lông mày liền tiêu tán, nhìn thoáng qua: "Không hiểu chỗ nào?"
Tô Khả Khả chọc ngón tay vào địa chỉ và hỏi: "Địa chỉ này điền là địa chỉ gốc của con hay địa chỉ của chú?"
"Điền vào nơi chúng ta đang sống bây giờ. Chú đọc, con viết."
Khi người đàn ông báo cáo địa chỉ của khu biệt thự nhỏ, hiệu trưởng trường học bên cạnh anh rõ ràng là sửng sốt một chút.
Hiệu Trưởng nhà trường nhìn hai cái đầu, một lớn một nhỏ đang ở gần nhau, trong lòng chợt nhảy dựng, như là hiểu ra điều gì đó, trong đầu chợt lóe lên một tia biểu tình kinh ngạc hết sức vô lý.
Sau đó, ông ta không dấu vết liếc nhìn tiểu nha đầu sạch sẽ đáng yêu, trong ánh mắt liền lộ ra một tia ý vị thâm thúy.
"Chú, người giám hộ để tên của chú hay sư phụ ạ?"
"Tên chú."
Tô Khả Khả để trống cột cha mẹ, không ngừng viết tên của Tần Mặc Sâm vào vị trí của người giám hộ, bao gồm cả số điện thoại di động của anh, không chút nào có ý định dừng lại.
Lông mày của Tần Mặc Sâm nhướng lên một vòng cung dễ chịu.
Trí nhớ của cô nhóc này cũng không tồi.
"Chú à, hình như sau này còn phải viết về đơn vị công tác và nghề nghiệp của chú."
"Đơn vị làm việc viết Thịnh thế tập đoàn Hoa Hạ, chức vụ viết là Chủ tịch kiêm CEO."
Khi hiệu trưởng trường học ở bên nghe được câu này, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông càng thêm kinh ngạc.
"Chú, CEO là có ý gì? Viết như thế nào?"
Tô Khả Khả hơi quay đầu lại hỏi cái đầu to bên cạnh. "CEO có nghĩa là giám đốc điều hành, nếu không biết cách viết, hãy đổi thành chủ tịch và giám đốc điều hành."
Tần Mặc Sâm đột nhiên phát hiện tiểu nha đầu thậm chí còn không biết chữ, không khỏi nhíu mày.
Một cô bé ngốc nghếch đáng yêu như vậy, lỡ bị ủy khuất trong trường học nhưng làm sao bây giờ?
"Chú à, ở đây cũng hỏi con chuyển từ trường nào đến, thế nhưng con còn chưa đi học, con nên viết như thế nào nha?"
Tô Khả Khả dừng bút nhìn Tần Mặc Sâm.
"Viết là tự học tại nhà."
"Còn nữa chú, nơi này có lý do chuyển trường, con viết là muốn kết bạn được không?"
"Có thể."
Khi đã điền vào mẫu đơn, hiệu trưởng nhà trường ân cần hỏi cô: "Cháu muốn học lớp nào? Lớp một cao nhị của trường là lớp tốt nhất, đem phân công cháu vào lớp một được không?"
Tô Khả Khả lập tức nhìn về phía chú của mình.
"Xin lỗi, tôi gọi điện thoại."
Tần Mặc Sâm nói với hiệu trưởng trường học, sau đó xoa đầu Tô Khả Khả,
"Con ngồi đây một lát, chú sẽ quay lại ngay."
Tô Khả Khả gật đầu, bộ dạng hiểu chuyện mà đặc biệt làm người yêu thương.
Hiệu trưởng trường học bên cạnh đang theo dõi động tác giữa hai người, cũng không biết bổ não của mình như thế nào lại tạo nên một câu chuyện cẩu huyết, nhìn bóng lưng rời đi của Tần Mặc Sâm, ánh mắt của ông ta càng trở nên vi diệu.
Tần Tam thiếu gia đang ở trong quân đội, Tần Mặc Sâm cũng không quấy rầy hắn, liền gọi vợ hắn.
Chu Nhã, người nhận được cuộc gọi, đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi: "Này, em sao?"
"Chị dâu, là tôi. Tôi muốn hỏi một chút Tần Tinh học lớp nào?"
"Học lớp ba cao nhị của trường, sao vậy, có phải Tinh nhi lại chọc tức chú không? Con bé vẫn còn nhỏ, nếu là không cẩn thận mạo phạm chú, chị dâu ta xin lỗi chú."
"Không có, là ta có chuyện tìm con bé."
Edit: Phương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT