Tần Mặc Sâm xoa đầu tiểu nha đầu, hai mắt theo bản năng mà nhìn quanh bốn phía, ánh mắt anh ấy rơi vào những con thỏ khác nhau trong nhà, vẻ mặt của anh ấy nhất thời.. Một lời khó nói hết.

Loại cảm giác này kỳ thật không tốt.

Môi trường hắn đã quen trong nhiều năm đột ngột thay đổi, điều này khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm bởi những người ngoài xâm phạm lãnh thổ.

Tô Khả Khả không chú ý tới sự u ám trong mắt hắn, nghe được hắn nói vất vả, vội vàng xua xua tay, "Không vất vả đâu, hôm nay mua mấy thứ đó tốn rất nhiều tiền. Con nghĩ 1.000 tệ của con là đủ, kết quả.."

Tiểu nha đầu cau mày bực bội: "Không ngờ những thứ này lại đắt như vậy. Thường thì khi con và sư phụ đi chợ, mọi thứ trong thị trấn đều rẻ hơn."

Tuy nhiên, đôi mày cau có của cô nhanh chóng buông lỏng và cô cười, "Mỗi ngày con đều có thể kiếm được rất nhiều tiền từ chú, chú có thể trừ vào số tiền này."

Tần Mặc Sâm cảm xúc phức tạp bị nụ cười trên mặt cô làm biến mất muộn phiền, đáp: "Không trừ tiền của con, những thứ này vốn là dùng cho tôi."

"Đúng rồi chú, còn có nơi này nữa, chú qua đây xem đi." Tô Khả Khả nắm lấy tay Tần Mặc Sâm đi vào, mỗi lần đi đều giới thiệu một chỗ.

".. Cháu đã chuyển tủ lạnh và đặt nó ở đây. Mặc dù Sư phụ và cháu chưa bao giờ sử dụng tủ lạnh, nhưng chúng cháu cũng biết rằng tủ lạnh dùng để đựng thực phẩm và tương đương với một kho trữ vựa lúa nhỏ. Sư phụ nói với cháu đây là biểu tượng của sự giàu có trong gia đình, trống rỗng là xui xẻo nên tôi đã lấp đầy tủ của chú rồi. Chú nhìn xem, tất cả đều là đồ ăn nha ~"

Tô Khả Khả mở tủ lạnh ra, để lộ đủ thứ đồ ăn nhét trong đó, cười rất vui vẻ.

Tần Mặc Sâm liếc nhìn vỏ tủ lạnh - tất cả các loại nhãn dán tủ lạnh hình thỏ đều được dán trên đó.

Người đàn ông im lặng.

".. Con dao làm bếp này treo trên tường không tốt nên con lấy xuống cất vào ngăn kéo. Chú nhìn nè, con cũng mua rất nhiều đế lót ly rồi để ở đây."

Chiếc lót ly màu hồng nhỏ không in họa tiết con thỏ nữa. Tô Khả Khả lại kéo Tần Mặc Sâm vào thư phòng: "Đây, con đặt một lọ trúc phú quý trên bàn làm việc của chú. Khi nào chú cảm thấy buồn tẻ ở văn phòng, chú có thể nhìn lọ trúc phú quý này, những cây thủy sinh xanh này không những phát triển mạnh mà còn giúp giảm mệt mỏi."

Tần Mặc Sâm chỉ liếc mắt nhìn cây trúc phú quý, ánh mắt liền rơi vào một con thỏ bằng sứ đặt trên bàn làm việc.

Chú thỏ trắng nhỏ trong bộ váy công chúa màu hồng có đôi mắt đen hướng về phía trước.

"À, cái này, cái này, con cũng mua cái này, chú có thể cầm cho vui khi chú chán."

Tô Khả Khả cầm con thỏ trên tay, dùng tay lắc lắc cái đầu nhỏ, khi cô đưa tay thì thỏ con cũng chuyển động theo cô, cô bé cười hỏi: "Dễ thương không chú?"

Tần Mặc Sâm nhìn cái đầu nhỏ đang lắc lư lắc lư như sinh ra một đôi tai thỏ dài mềm mại.

Hắn nhìn đi chỗ khác, sau một lúc im lặng, hắn thở dài một hơi.

"Chú, vốn dĩ con còn muốn chuyển cả bàn làm việc nữa, nhưng trợ lý Ngô nói rằng chú không thích đồ của mình bị người khác đụng vào, nên con không chuyển, chỉ thêm vào một vài thứ, khiến cho trợ lý Ngô lúc đầu sợ hãi một phen."

Vừa nói, cô bé vừa ngẩng mặt lên nhìn hắn, mừng rỡ hỏi: "Chú, nếu con thật sự đụng vào đồ của chú, chú có đánh có mắng con không?"

Tần Mặc Sâm nghe được lời này, hơi nhướng mày, nghiêm nghị nói: "Chú sẽ bỏ qua. Nhưng sau này, khi tới nhà người khác con không được liều lĩnh làm như vậy nữa. Có người không thích người khác đụng vào đồ của mình, biết không?"

Tô Khả Khả nhìn vẻ mặt nghiêm túc đột ngột của anh ta, không khỏi gật đầu: "Con biết rồi." Ngừng một chút, cô khẽ cúi đầu xuống: "Con nghĩ nhiều người tìm đến sư phụ của con để xem phong thủy, họ mong ông cụ nhà mình nhìn nhận lại, tuy con không giỏi bằng Sư phụ nhưng con có trình độ từ nhỏ, chú đối với con tốt như vậy, con cũng muốn đối tốt với chú. Nhưng con không biết cách đối xử tốt với chú nên con đã nghĩ đến việc thay đổi phong thủy trong nhà để tinh thần của chú đạt được trạng thái tốt nhất."

Vừa nói, cô vừa hơi bĩu môi: "Nếu đổi lại là người khác thì con lâu con mới để ý đến."

Tần Mặc Sâm nghe thấy cô nói với giọng trầm và nhẹ, tựa hồ vẫn còn mang theo một chút than thở, trong lòng không hiểu sao dịu đi, dấu vết bất mãn kiềm chế cuối cùng cũng không còn nữa.

"Ừm, chú rất thích, mấy con thỏ nhỏ.. thật dễ thương."

Sau khi Tần Mặc Sâm nói xong, vén cổ tay áo sơ mi lên hai lần, lộ ra một phần cổ tay săn chắc.

"Con muốn chuyển cái bàn này đi đâu?" Hắn hỏi.

Tô Khả Khả nghe vậy, khóe miệng lập tức nhếch lên một vòng cung lớn, "Không cần thay đổi quá nhiều, con đã tính qua, toàn bộ ngôi biệt thự đều quay mặt về hướng Nam, Văn Xương nằm ở phía Đông Bắc và phòng làm việc của chú nằm ở phía Đông Bắc.."

Tần Mặc Sâm trong mắt hiện lên ý cười: "Vị trí của Văn Xương? Có liên quan đến Văn Khúc Tinh không? Chú lại không muốn thi Trạng Nguyên, muốn Văn Khúc Tinh này làm cái gì?"

"Đâu phải thi Trạng Nguyên mới yêu cầu cái này." Tô Khả Khả khẽ keu nhẹ một tiếng, mắt nhìn hắn, giải thích nói: "Ngôi sao Văn Xương còn có tên là Văn Xương, một trong hai mươi tám ngôi sao trên bầu trời, chuyên chiếu cố danh lợi của các học giả. Đây là nơi sao Văn Xương bay vào nhà. Nếu bàn học và bàn làm việc được đặt ở phương vị Văn Xương sẽ có lợi cho gia chủ."

Nói đến đây, Tô Khả Khả vội vàng cường điệu một câu: "Không chỉ học tập, đọc sách, làm việc và viết lách đều có thể mang lại lợi ích".

Tần Mặc Sâm gật đầu: "Nghe cũng có lý. Cho nên?"- đọc tốt hơn trên app TYT

Tô Khả Khả mím miệng chỉ vào bàn làm việc trước mặt: "Đây, đây là bàn làm việc, cháu muốn chuyển nó đi. Mặc dù nghiên cứu ở vị trí Văn Xương của toàn bộ biệt thự, nhưng bàn làm việc không phải ở vị trí Văn Xương. Có một cái cũng đủ, nhưng không phải chú muốn có kết quả tốt nhất hay sao."

Tiểu nha đầu bẽn lẽn quay chân.

"Chuyển đi đâu?" Tần Mặc Sâm hỏi, vươn tay cầm một đầu bàn làm việc.

"Chú, để con giúp chú một tay, chuyển qua chỗ con khoảng 3 mét."

"Không cần, chú làm được."

"Oa, chú thật là lợi hại, tự mình nâng được!"

"Thế thôi à? Còn gì nữa không?"

"Thế thôi ạ. Nhưng chú ơi, đồ trên bàn làm việc này cũng tinh xảo. Tốt nhất nên có họa tiết núi cao, nước thấp, tức là các vật dụng được sắp xếp cao thấp. Đối với chú Nói cách khác, con rồng xanh ở bên tay trái nên cao và có thể di chuyển, còn con hổ trắng bên tay phải nên thấp và đứng yên. Còn có, ngày thường nhất định phải vệ sinh bàn làm việc sạch sẽ, bàn làm việc bừa bộn thì tâm dễ loạn.."

Thấy hai người ở trong thư phòng mân mê đồ vật, Ngô Tông Bách người đang đợi trong phòng khách, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết rằng cơn giận trong lòng có thể dập tắt trong phút chốc khi vị tứ gia kia đối diện với khuôn mặt của tiểu khả ái.

Sau một ngày thân thiết, Ngô Tông Bách cũng hiểu rằng, tứ gia cùng Tô Khả Khả hoàn toàn không phải là mối quan hệ bẩn thỉu như anh ta nghĩ, Ngô Tông Bách rất xấu hổ vì những suy nghĩ bẩn thỉu của mình.

Hắn vừa nói, tứ gia sao có thể có loại đam mê này.

Tuy nói tiểu khả ái thực tế so mặt ngoài thoạt nhìn lớn hơn hai ba tuổi, đã thành niên, nhưng trong mắt hắn, cô ấy vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Tứ gia nếu có bất kì suy nghĩ nào với cô nhóc đó thì quả thực là cầm thú!

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play