Tần Mặc Sâm nghe nói như thế, chẳng biết nghĩ tới cái gì, hơi có chút mất tập trung.

"Đúng rồi chú Tư, chú nhìn cái này!"

Tần Tuấn Trì nhanh chóng lấy chiếc quần tây màu đỏ đã thay ra, từ trong túi áo giũ ra rất nhiều tro bụi: "Chú Tư xem này, đây là bùa hộ mệnh mà tiểu nha đầu kia đưa cho cháu, nhưng nó đã biến thành một đống tro tàn sau khi cháu xảy ra tai nạn xe hơi! Thần bí, thật sự là quá thần bí, nếu nói chuyện này cho lão gia tử biết, nhất định sẽ bị mắng cho máu chó phun đầy đầu, cho rằng cháu mê tín."

"Chú Tư sao chú một chút phản ứng còn không có chứ? Vừa nhìn thấy cả người cháu đã nổi da gà rồi, cháu nghĩ mình đã gặp cao nhân rồi, tiểu nha đầu đó là cao nhân thâm tàng bất lộ!"

Vẻ mặt Tần Mặc Sâm nhàn nhạt hỏi: "Ta nên là phản ứng gì, cũng giống như cháu kêu to gọi nhỏ sao, hay là trực tiếp nhảy cẫng lên?"

Tần Tuấn Trì bị nghẹn họng.

"Việc ấy, chú Tư, chú không có mắng cháu, có phải là chú cũng tin hay không?"

"Người khác tin hay không đối với cháu rất quan trọng?"

Tần Mặc Sâm liếc cậu một cái rồi cúi đầu nhìn điện thoại di động: "Muộn rồi, ta đi trước."

"Này đừng a, chú Tư, chú ngồi với cháu một lát đi chứ!"

Tần Mặc Sâm vẫn đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.

"Chú Tư chú Tư!"

Tần Tuấn Trì vội vàng gọi to một tiếng hỏi: "Chú Tư, rốt cuộc là chú đã đem vị cao nhân kia xử lý như thế nào vậy? Cháu muốn kính cần thăm hỏi vị cao nhân kia một chút. Chú Tư, chú có biết cao nhân kia sống ở đâu a------?"

Với một tiếng rầm, cánh cửa đóng lại ngăn cách nhiều loại vấn đề khác nhau của Tần Tuấn Trì.

Tần Tuấn Trì than khóc một cái, ngã thẳng xuống giường.

Theo tính cách của chú Tư thì chín mươi chín phần trăm là không đụng đến tiểu nha đầu kia, anh lúc đó thật sự không phải thật để chú Tư khai trai, chỉ muốn chơi đùa chọc ghẹo chú Tư thanh tâm quả dục của anh.

Nếu anh muốn động tay động chân thật, thì cũng phải xuống tay động một tí thuốc từ chỗ chú Tư trước mới hợp lý.

Đương nhiên, trước khi hạ thuốc phải tìm người chết thay, nếu không anh nhất định sẽ bị chính chú ruột của mình đánh chết.

Vấn đề bây giờ là anh phải đi đâu để tìm vị cao nhân này đây.

Tần Tuấn Trì không biết rằng người mà anh tâm tâm niệm niệm, vị cao nhân Tô Khả Khả lại đang ở trong biệt thự của người chú nhỏ của anh, và cả hai người họ đều đã sống cùng nhau.

Tô Khả Khả bận rộn cả buổi chiều, ngã ở trên tấm thảm mềm mại, tay chân tự nhiên xòe ra, mở thành một cái hình chữ đại.

*Hình người nằm dang tay dang chân.

Ngô Tông Bách hết sức dè dặt mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, ngắm nhìn xung quanh.

"Tô tiểu thư, cô nói đúng, chúng ta dọn dẹp thế này, tôi đột nhiên cảm thấy phòng khách so với trước đây sáng sủa hơn rất nhiều, cũng không thiếu sức sống như trước nữa, trông rất thoải mái."

Tô Khả Khả nhận được lời khen miệng không nhịn được cười toe toét: "Sư phụ thường giúp mọi người xem phong thủy, một lần xem, tối thiểu cũng là năm vạn khối trở lên, số tiền này cũng không phải là đổ sông đổ bể, phong thủy trong nhà tốt hơn, tinh thần con người ta cũng sẽ tốt hơn. Chẳng qua biệt thự này của chú chỉ là một ít vấn đề nhỏ không đáng kể, thậm chí là vị trí bất đồng cũng là có thể, giống như nhà của một số người, hơi một chút bất cẩn có thể dẫn đến hung thần nhập cửa, vậy sẽ tốn một chút công sức."

Ngô Tông Bách nghĩ đến sư phụ của tiểu khả ái, trong lòng không khỏi có chút đồng tình: "Tô tiểu thư, sư phụ của cô số mệnh định trước suốt đời nghèo khó, vậy hắn vì sao lại còn giúp người ta xem phong thủy, không xem nói không được sao?"

Tô Khả Khả dáng nằm hình chữ đại nhìn trần nhà, nhăn khuôn mặt nhỏ rối rắm: "Tôi cũng hỏi sư phụ vấn đề này, nhưng lúc đó sư phụ nói quá thâm ảo, tôi nghe không hiểu lắm nên cũng quên mất. Trên thực tế, sư phụ đã kiếm được rất nhiều tiền trong những năm qua, nhưng ông ấy không thể tiêu nó cho riêng mình, tiêu một cái liền gặp chuyện không may."

Ngô Tông Bách: ‘Có tiền không thể tiêu.. nghĩ một chút thôi cũng thấy lòng đầy chua xót.’

Tô Khả Khả buồn cười: "Khi tôi còn nhỏ, Sư phụ muốn tiêu tiền cho tôi, nhưng tôi không muốn làm vậy. Tôi ăn ngon mặc đẹp dùng tốt, nhưng sư phụ chỉ có thể ở một bên nhìn, trong lòng người không biết có bao nhiêu khó chịu, vì vậy tôi nói với sư phụ, sư phụ thế nào tôi cũng như vậy, người là lão quỷ nghèo tội nghiệp cả đời, còn tôi sẽ là tiểu quỷ nghèo tội nghiệp suốt đời."

Ngô Tông Bách không nhịn được nở nụ cười của người cha hiền.

Tiểu nha đầu khả ái hiểu chuyện.

Hắn vốn tưởng rằng quyết định của Tứ gia có chút cẩu thả, làm cho ai cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ, hắn đột nhiên hiểu ra một chút.

"Trợ lý Ngô, hình như là chú về!"

Đô Khả Khả đột nhiên kêu to một tiếng, thân thể nhỏ bé lăn lộn một vòng, trực tiếp từ trên thảm đứng lên, mang theo một đôi dép thỏ chạy ra ngoài.

Ngô Tông Bách không nghĩ tai của tiểu nha đầu lại nhạy bén như vậy, nghe cô nói như vậy, hắn mới nghe thấy tiếng ồn ào của xe.

"Trợ lý Ngô, không phải xe của chú ở nhà sao? Chú sao lại lái một chiếc xe khác về?" Tô Khả Khả nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen vừa lái vào sân.

Ngô Tông Bách cười giải thích: "Xe đến đón ngươi là xe địa hình được để trong gara, bình thường rất ít khi lái. Loại xe này mới là xe mà tứ gia thường lái một chiếc ở công ty, một chiếc ở nhà, cũng không nhiều. Tứ gia không phải là người xa hoa, chỉ cần đủ dùng là tốt rồi."

Giống như Tần đại thiếu, đó mới là yêu xe như mạng, hắn có rất nhiều gara chỉ để chứa xe ô tô.

Đối với vấn đề này, đã được chỉ dạy từ nhỏ.

Chẳng qua lời này, Ngô Tông Bách sẽ không nói ra bên ngoài, đạo đức nghề nghiệp của hắn không cho phép mình ở sau lưng người khác nói.

Tần Mặc Sâm lái xe vào ga ra, vừa xuống xe, tiểu nha đầu liền lọc cọc chạy về phía anh.

"Chú!" Tô Khả Khả cười đến sắc mặt sáng lạn, lúm đồng tiền nhỏ như rót rượu làm say lòng người.

"Chú à, cháu đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho chú!"

Tần Mặc Sâm nghĩ tới mấy đoạn tin nhắn ngắn ngủi lúc trước mà tiểu nha đầu gửi tới, trong lòng liền hiểu rõ, nhưng anh vẫn cứ hỏi: "Thật không, bất ngờ gì vậy?"

"Chú, chú mau đến xem nè, cháu đã trang trí lại căn nhà rồi đó!"

Tô Khả Khả chủ động cầm lấy bàn tay to của Tần Mặc Sâm, chỉ ngắt nhéo mấy đầu ngón tay liền nóng lòng muốn kéo anh vào trong nhà.

Cánh cửa mở ra, tiểu nha đầu vui vẻ duỗi tay ra: "Đi đi đi! Chú ơi, chú nhìn đi"

Khi Tần Mặc Sâm liếc sang, một chút tươi cười trên môi ngay lập tức đông lại.

Nội thất trong nhà ban đầu được làm bằng gỗ nguyên khối, sàn gỗ, tông màu tổng thể là tối và ổn định, nhưng bây giờ..- đọc tốt hơn trên app TYT

Đồ nội thất sắc thái buồn tẻ này--

Trên ghế gỗ đàn hương bỏ thêm những miếng đệm.. màu hồng in hình thỏ phim hoạt hình

Trên bộ sô pha da đen, có hơn năm sáu cái ngã trái ngã phải.. gối đầu màu hồng nhạt thỏ phim hoạt hình.

Những tấm rèm đơn sắc màu đỏ sẫm ban đầu đã biến thành.. một tấm rèm cửa sổ màu hồng nhạt in hình con thỏ nhai cà rốt.

Có một tấm thảm thủ công hình bầu dục trên ban công, hoa văn trên thảm cũng là.. những con thỏ trắng lông xù sang trọng.

Đây chỉ là những nơi mà Tần Mặc Sâm có thể nhìn thoáng qua.

Tô Khả Khả hoàn toàn cười híp cả mắt, nắm tay Tần Mặc Sâm tiếp tục đi vào, vừa đi vừa giải thích.

"Chú ơi, chú nhìn xem, chỗ cửa ra vào có góc xéo bốn mươi lăm độ là vị trí phú quý, cháu đặt một chậu cây phát tài thật to, bảo đảm chú phát tài mỗi ngày! Ha ha, có rèm cửa sổ, cái màu sắc ban đầu quá tối, vẫn gọi là ánh sáng của phòng tối, phòng khách phải thoáng và sáng, hiện tại đã đổi sang màu này, chỉ di chuyển vị trí của ghế sofa và bàn cà phê một chút, và thêm một chút màu sắc sáng sủa thêm một ít đệm nhỏ. Nhìn đi chú ơi, có phải thấy nó rộng và sáng lên trong tích tắc không?"

Tô Khả Khả nhìn Tần Mặc Sâm bằng ánh mắt sáng lấp lánh” "Chú, chú thích không? Cả buổi chiều cháu cùng Trợ lý Ngô bận rộn, gần như kiệt sức rồi."

Vừa nói, cô bé vừa đấm vào eo và cổ của mình.

Vẻ ngoài đáng yêu như vậy, một bộ cầu khen ngợi khiến người ta không thốt nên lời từ chối.

Khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của Tần Mặc Sâm gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, mới chậm rãi buông ra. ".. Cháu vất vả rồi."

Tần Mặc Sâm vỗ vỗ đầu của tiểu nha đầu.

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play