Bình thường phàm là chuyện Tứ gia không muốn làm thì không ai có thể ép được gia hết, bây giờ thì..
Tứ gia kỳ này đúng là tự mua dây trói mình rồi.
Tần Mặc Sâm vừa đồng ý thỏa hiệp được một phút thì ánh mắt liền di chuyển, đột nhiên mở miệng nói: "Nấu cơm thật ra chỉ là một việc. tốn thời gian mà thôi. Sau này chỉ sợ con không có thời gian để học"
Tô Khả Khả vội vàng nói: "Không đâu chú, con nấu cơm nhanh lắm, mười phút là xong hết rồi! Không chỉ vậy con còn có thể vừa nấu ăn vừa đọc sách, hồi còn ở Đào Hoa thôn con hay vậy lắm".
Tần Mặc Sâm trầm mặc vài giây sau đó đột nhiên hỏi cô: "Này nhóc, còn muốn ôm đùi chú không?" Tô Khả Khả nghe xong có chút ngốc, không hiểu tại sao tự nhiên hắn lại nhắc đến vấn đề này, tuy vậy cô vẫn nghiêm túc gật đầu: "Muốn chứ, chú thân là người có thân phận cao quý, mọi chuyện gặp dữ hóa lành, tùy tiện mua một căn nhà cũng là căn nhà là huyệt tâm của thành phố, một cái đùi lợi hại như vậy, con bằng lòng dùng sức mà ôm!"
Tần Mặc Sâm vốn dĩ chỉ muốn nghe hai chữ "bằng lòng" ai ngờ cô nhóc này lại đem hắn khen hắn muốn bay cả lên trời.
Chân hắn giống như bị cô nhóc này này gắn mạ vàng vậy, tỏa sáng lấp lánh lấp lánh.
"Muốn thì nghe lời chú, mấy chuyện nấu cơm này không cần con nhọc lòng, đã có quản gia với người giúp việc lo, chú bỏ tiền ra là để bọn họ làm việc"
Vừa nói, Tần Mặc Sâm vừa vỗ nhẹ lên đầu của cô gái nhỏ: "Ngày mai chú đưa con đến trường, học hành cho đàng hoàng vào"
Quả nhiên sự chú ý của Tô Khả Khả liền dời đi, hỏi hắn: "Chú, cấp hai của cao trung có họp phụ huynh không?"
".. Có thể là sẽ có"
"Con không có cha mẹ, đến lúc đó có phải mọi người đều sẽ biết con là do sư phụ nhặt về không?"
Thời điểm Tô Khả Khả nói ra chuyện này chỉ đơn giản là thắc mắc nên mới hỏi mà thôi, cô không lộ ra bất kì tia thương cảm nào cả, giống như cô vốn đã quen với sự thật này từ lâu rồi.
"Nếu có họp phụ huynh, chú sẽ đến. Chú dám hứa với con, có chú ở đây, sẽ không ai dám đàm tiếu về con đâu"
Tô Khả Khả hơi hơi chu cái miệng nhỏ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
"Nhìn chằm chằm chú chi vậy?"
Tô Khả Khả nhoẻn miệng cười: "Không có gì, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi, nhìn tướng mạo của chú, không giống với người có tính cách ôn nhu, nhưng cách chú đối xử với con lại chứng minh điều ngược lại. Đúng như sư phụ nói, mọi chuyện đều có ngoại lệ của nó"
Tần Mặc Sâm vui vẻ: "Mấy chuyện này còn có thể biết được thông nha quan sát khuôn mặt của một người nữa sao?"
Tô Khả Khả lập tức nói: "Tất nhiên rồi, từ khuôn mặt có thể nhìn ra nhiều thứ lắm, chỉ có điều độ chính xác cũng không cao lắm, nếu muốn có độ chính xác cao hơn thì chú đưa con ngày sinh nhật của chú, con liền có thể nhìn ra khi nào thì chú kết hôn, rồi khi nào thì sinh con"
"Khặc khặc, ừm.." Trợ lý ngô bị chính nước miếng của bản thân làm cho sặc.
Tô Khả Khả nhìn hắn một cái rồi thân thiết dặn dò: "Thời tiết dạo này nắng nóng oi bức, trợ lý Ngô nhớ uống nhiều nước một chút."
Sau đó cô quay lại tiếp tục trò chuyện với hắn: "Chẳng qua sư phụ cũng nói với con, xem bói hay coi vận mệnh cho người khác chính là tiết lộ thiên cơ, vì vậy nên lúc bày quầy bói thì cũng chỉ bói đúng ba quẻ là dẹp. Vậy nên so với việc giúp người khác coi vận mệnh thì chúng con thích làm về phong thủy hoặc trừ tà hơn, chẳng qua khi làm mấy việc này cũng phải chú ý, nếu không rất dễ dính vào mấy chuyện nhân quả"
Tô Khả Khả thuận miệng nói mấy chuyện mà sư phụ cô đã làm hồi còn trẻ.
"Lão sư phụ của con là vì lúc trẻ đã tiết lộ thiên cơ quá nhiều, nên đời này định sẵn là hắn sẽ nghèo kiết xác. Nhưng dù gì ông cũng là sư phụ của con, con tất nhiên là sẽ chăm sóc cho ông ấy rồi."
Tiếng cười ngọt ngào của thiếu nữ luôn làm người ta cảm nhận được sự vui vẻ, dễ chịu.
Khóe miệng Tần Mặc Sâm không tự chủ mà cong lên, ừ một tiếng: "Sư phụ con nói đúng đấy, để không thành quỷ nghèo kiết xác thì về sau mấy chuyện tiết lộ thiên cơ này con cũng hạn chế can dự vào đi"
"Haha, con biết rồi mà chú"
"Ờ mà chú, sư phụ luôn nói là nhìn con cứ ngu ngu, dễ bị lừa, bộ con dễ bị lừa thiệt hả?"
Tô Khả Khả đột nhiên nhớ đến điều gì, quay sang nhìn Tần Mặc Sâm, ngây ngô hỏi.
Tần Mặc Sâm: .
"Chú, không cần phải nói, biểu cảm của chú đã nói thay chú hết rồi" Tô Khả Khả thở dài, biểu cảm như bị nhục nhã.
Xem ra, nàng đúng là ngốc thật, sư phụ thì có thể lừa nàng, nhưng người cao quý như chú chắc sẽ không cần phải lừa nàng làm gì đâu.
"Đừng thở dài nữa." Tần Mặc Sâm an ủi: "Chú dạy con, sau này từ từ thông minh lên là được"
"Thiệt hông? Chú, nếu con có thể thông minh hơn, sau này con sẽ xem miễn phí một quẻ cho chú"
"Ừ, sao cũng được"
Ùng ục.
Một âm thanh vang lên từ bụng của người nào đó.
Tô Khả Khả ngại ngùng xoa xoa cái bụng nhỏ của mình: "Chú, bình thường con đói bụng cũng không có kêu ra tiếng đâu, chắc tại hôm nay nói hơi nhiều."
Trợ lý ngô nhịn không được phốc một cái cười ra thành tiếng.
Tô Khả Khả nói với Tần Mặc Sâm: "Chú, tiền cơm cứ trực tiếp trừ vào tiền lương của con đi"
"Không trừ tiền cơm của con, chú mời con ăn"
"Thôi, con không thể tùy tiện mà nhận ân huệ của chú như vậy được"
Đôi mày kiếm của Tần Mặc Sâm khẽ nhíu một cái: "Sau này con mời lại chú là được chứ gì, hay là con muốn tính toán chi li với chú?"
"Trời, thôi được rồi vậy con cũng không khách sáo nữa đâu nhé."
"Chú, chúng ta dùng bữa ở đâu vậy."
"Hội sở Quốc Sắc Thiên Hương, chú là hội viên VIP nên bất kể là chi tiêu cái gì cũng được chiết khấu, vì vậy chúng ta sẽ ăn ở đó."
"Woa, chú thông minh thiệt. Làm như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều tiền nha."
Tần Mặc Sâm mỉm cười, nói với cô: "Buổi chiều chú còn có chút chuyện cần phải làm, đợi chút nữa dùng bữa xong thì chú bảo trợ lý Ngô đưa con về, có khả năng là tới tối chú mới về được."
".. Ngày mai tôi sẽ chiết ra một ít thời gian để đưa con đến trường, cặp sách với cả sách giáo khoa cũng sẽ chuẩn bị xong cho con trước ngày mai"
Tô Khả Khả ngoan ngoãn gật đầu.
Trợ lý Ngô: Tứ gia, một chữ ngàn vàng của ngài đâu rồi -_-?
Xe tiến vào hội trường Quốc Sắc Thiên Hương.
Ánh mắt Tần Mặc Sâm dừng lại trên người cô gái nhỏ, nhịn không được mà xoa đầu cô vài cái, hỏi: "Chút nữa con muốn ăn món gì?"
"Ăn gì cũng được, con dễ lắm" Tô Khả Khả cười lộ ra hai hàm răng nhỏ trắng muốt.
Tần Mặc Sâm đưa cô nhóc vào phòng ăn riêng của khách VIP được thắp nến đỏ ở tầng 8.
Trợ lý ngô vui mừng đến nỗi muốn ôm hôn tiểu khả ái này rồi ôm cô lên cao quay vài vòng.
Kích động chết mất!
Nếu chuyện hắn được cùng ngồi ăn cơm với Tứ gia truyền ra ngoài, mấy thằng đệ của hắn chắc chắn sẽ ghen tị với hắn muốn chết.
Mà hết thảy chuyện này, đều phải cảm ơn tiểu khả ái ngồi trước mặt hahahahahahah.
Ba người ngồi vào một phòng đơn nhỏ.
Cửa phòng ăn được làm bằng gỗ chạm khắc những hoa văn tinh tế, có một người phục vụ mặc váy với tay áo rộng đứng kề bên để hỗ trợ gọi món.
Trợ lý Ngô kéo ghế ra cho hai người, còn bản thân cũng chọn cho mình một chỗ ngồi cách đó một cái ghế.
Tô Khả Khả nhìn đến giá tiền của mấy món ăn mà dị dọa sợ, hô nhỏ một tiếng: "Chú, mấy món này cũng quá đắt đi! Chú xem món này, một dĩa chỉ có vài con tôm, con dùng một tay cũng có thể đếm được bao nhiêu con vậy mà có giá hơn một nghìn tệ"
"Còn có món này nữa, không phải chỉ là củ cải trắng thôi sao, vậy mà có giá tận 130 tệ? Bọn họ là ăn cướp hả?"
Tần Mặc Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, một âm thanh bồng bổng hiếm thấy lại xen lẫn chút mắc cười vang lên: "Sau này mỗi ngày cháu đều kiếm được năm chục nghìn từ tôi, mà tính toán vài ba đồng tiền lẻ này nữa hả?"
Mỹ nữ mặc đồ cổ trang phục vụ đứng kế bên nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ, ánh mắt nhìn Tô Khả Khả liền có chút sâu xa.
Nhưng bởi vì có vốn sống rộng, chuyên ngành cũng tương đối tốt, nên một ánh mắt kì lạ này cũng nhanh chóng biến mất
"Nhưng mà chú! Cho dù con có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng không thể hoang phí như vậy, số tiền này thay vì tiêu tốn vô bổ như vậy không bằng đi quyên góp từ thiện còn hơn" Tô Khả Khả ngay lập tức mất hứng dùng bữa. Cho dù có ưu đãi kép, cũng phải tốn rất nhiều tiền.
Edit: Phương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT