Tô Khả Khả vừa nghe hắn nói ở lại thì ha ha cười một tiếng: "Chú, chúng ta có thể thương lượng một chút không?"

Tần Mặc Sâm yên lặng nhìn cô, khóe miệng chợt cong lên rồi nhanh chóng trở lại vị trí cũ, một màn cười như không cười kia chợt diễn ra rồi biến mất: "Con muốn thương lượng cái gì?"

Vừa nói chuyện, hắn vừa nhãn nhã tiến lên phía trước, dùng tay kéo con bạch tuộc trên cửa xuống, mở phòng ngủ ra.

Từ trên vai của hắn, Tô Khả Khả lộ ra nửa cái đầu nhỏ nhắn,

Oaaa, chính là chỗ này, không lẫn vào đâu được, 2 mét vuông kia chính là huyệt tâm của ngôi nhà này.

Hai mắt Tô Khả Khả sáng lên.

Tần Mặc Sâm quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, đối diện với ánh mắt sáng long lanh của nàng, trong lòng chợt cảm thấy khá buồn cười.

"Chân con lúc nào cũng ngứa ngáy nhỉ, không mệt à? Muốn nhìn thì vào mà nhìn"

Tần Mặc Sâm nghiêng người sang một bên, chừa ra một khoảng trống cho tiểu nha đầu đó đi vào.

Mũi chân Tô Khả Khả nhanh chóng chạm xuống đất, chạy như bay vào phòng ngủ rồi đứng trước chiếc giường Kingsize, sau đó lại dùng mũi hung hăng hít lấy một hơi.

Thanh mát sảng khoái tận ruột gan, a~~~thật là thoải mái.

Tần Mặc Sâm dường như đã đoán được điều gì, hắn cười hỏi: "Vậy theo lời con nói thì nơi này chính là tâm huyệt của ngôi nhà này?"

Tô Khả Khả gật đầu như giã tỏi nói: "Đúng vậy đó chú, vị trí của chiếc giường này chính là tâm huyệt của ngôi nhà này"

Tần Mặc Sâm nghe vậy, trong mắt lại hiện ra một ít ý cười: "Vậy nên, con muốn làm gì?"

"Chuyện này thì.. chú, thật ra theo con thấy căn phòng này của chú cũng rất rộng, chú có muốn xuy xét một chút kê thêm một cái giường nhỏ không? Chú ngủ trên giường lớn, con sẽ ngủ trên giường nhỏ, nếu không thì con ngủ trên tấm thảm này cũng được"

Tô Khả Khả tay chỉ về hướng tấm thảm lông nhung đặt trước chiếc giường Kingsize.

Tần Mặc Sâm:...

"Không được, chú không thích ở cùng phòng với người ngoài" Nam nhân vô tình cự tuyệt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả Khả ngay lập tức xụ xuống, cái mỏ cũng không vui mà hơi chu lên: "Con cũng đã xem chú là người một nhà rồi, chú vậy mà lại xem người ta là người ngoài. Ngày thường chú nói chuyện đều làm tổn thương người khác vậy hả?"

".. Này nhóc, ý chú không phải vậy"

Cái miệng nhỏ của Tô Khả Khả lập tức cong lên: "Con biết ý chú không phải vậy mà, vậy chuyện cái giường chú đã đồng ý với con rồi đúng không?"

Tần Mặc Sâm: "Không phải"

Tô Khả Khả: .

"Cạnh phòng ngủ chính của tôi còn một phòng khách, con có thể ở đó, chỉ cần phòng chú xảy ra bất cứ động tĩnh nhỏ nào con tùy thời đều có thể nghe thấy"

Tô Khả Khả biết đối phương cũng không có khả năng nhường thêm nữa, nên chỉ có thể tính toán tiếp.

Ngủ ở phòng bên cạnh cũng được, chỉ cách một bức tường thôi mà.

Thấy con gái nhỏ nhảy chân sáo sang phòng bên cạnh, Tần mặc Sâm chỉ biết cười khẽ lắc đầu.

Quả nhiên vẫn chỉ là một cô nhóc.

Tô Khả Khả thích ý lượn một vòng xung quanh phòng mình.

Tần Mặc Sâm đứng ở của, xem con chạy tới chạy lui trong phòng, chốc chốc nhìn chằm chằm nới này, một lát lại nhìn nơi kia, khuôn mặt nhỏ nhắn hết nhăn lại dãn, lúc thì hiện ra vẻ mặt đau khổ, lúc lại bày ra khuôn mặt cười toe toét, biểu cảm hết sức phong phú.

"Căn phòng này hiện tại thuộc về con, con cỏ thể tùy tiện trang trí"

Tô Khả Khả nghe vậy ngay lặp tức liền trưng ra một nụ cười thật to với người đàn ông trước mặt: "Cảm ơn chú!"

Trợ lý Ngô dẫn theo Tô Khả Khả tay xách nách mang hết bao lớn tới bao nhỏ, đuổi kip hai người, đợi một lúc lâu cũng không thấy hai người nói gì nên chủ động lên tiếng: "Tứ gia, Tô tiểu thư, mấy cái túi này nên đặt ở đâu ạ?"

"A a, xíu chút nữa là quên cục cưng của chị rồi" Tô Khả Khả vội vàng tiếp nhận hết bao lớn rồi lại bao nhỏ từ tay của trợ lý Ngô: "Cảm ơn trợ lý Ngô, mấy cái này để tự em sắp xếp là được rồi"

Trợ lý Ngô mỉm cười nói: "Tiểu thư không cần khách sáo đâu ạ"

Ánh mắt Tô Khả Khả đột nhiên dừng lại trên mặt hắn, sau khi nhìn chằm chằm hai giây liền cười hắc hắc nói: "Trợ lý Ngô, em nhìn tướng mạo của anh, xem ra gần đây anh sẽ gặp được tài vận đấy, em chúc mừng anh trước nhé"

Trợ lý Ngô sững sờ một lúc thì nói: "Cảm ơn lời chúc tốt lành của Tô tiểu thư"

Hắn sắp gặp được tài vận? Thật hay giả vậy?

Bản lĩnh của con gái này chính hắn cũng đã từng chứng kiến qua, tám chín phần là thật đi!

Trong lúc trợ lý Ngô đang suy nghĩ tài vận sẽ đến với hắn như thế nào thì đột nhiên nghe Tứ gia nói một câu: "Hôm nay cậu làm việc không tồi, tháng này tăng lương cho cậu"

"Cảm ơn Tứ gia, đây đều là chuyện mà tôi phải làm, ngài khách khí quá ạ". Trợ lý Ngôi tuy mặt không đổi sắc tiếp lời Tứ gia nhưng nội tâm dã sớm gào thét.

Ơi là trời, linh dữ vậy luôn! Tô tiểu thư quả nhiên là đại sư mà.

Tô Khả Khả nhận được túi đồ của mình liền mân mê, cô mở hẳn túi đồ ra, mấy món đồ *thượng vàng hạ cảm đồ đầy trên mặt đất.

*nghĩa là ở trên thì là vàng, ở dưới thì là cám

Tần Mặc Sâm nghe tiếng leng keng leng keng quay qua thì thấy con gái này đang dịch cái mông lên.

A a~~~~

Hắn xoay đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày.

"Nhóc con, tới giờ dùng bữa rồi, đi ăn cơm một cái rồi quay lại dọn đồ tiếp"

"Khụ khu, khụ khụ khụ" không biết Tô Khả Khả đang làm gì, chỉ biết cô bị sặc, thời điểm quay mặt lại nhìn Tần Mặc Sâm, khuôn mặt bị bẩn thành mặt mèo.

Tần Mặc Sâm xoa trán một cái.

Thở dài: "Thôi được rồi, con đi tắm trước, sau đó chúng ta ăn cơm"

Bởi vốn dĩ là muốn ở lại Hương Uyển, nên tất cả quần áo và đồ dùng sinh hoạt Tần Mặc Sâm chuẩn bị cho Tô Khả Khả đều để ở bên kia, nên liền kêu trợ lý Ngô đang đắm chìm trong hạnh phúc đi sang bên kia lấy đồ.

Tô Khả Khả vội vàng nói: "Con có mang theo quần áo để tắm rửa, không cần phiền trợ lý Ngô đâu, hôm nay anh lái xe cũng đã mệt rồi"

Tần Mặc Sâm suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: "Ngày mai đi lấy cũng được, hôm nay cậu đã vất vả rồi"

Trợ lý Ngô *thụ sủng nhược kinh: "Không cực, không hề cực miếng nào ạ"

*được sủng ái không quen mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Thời điểm To Khả Khả tắm xong, cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ________ áo thun màu trắng in hình con thỏ đang gặp nữa củ cải mặc kèm với một chiếc quần măng cụt.- đọc tốt hơn trên app TYT

Ánh mắt của Tần Mặc Sâm dừng lại ngay hình ảnh con thỏ đang gặm củ cải, xoay nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Khả Khả, tự nhiên không biết tại sao mà bật cười.

"Chú, sao chúng ta phải đi ra ngoài vậy, không phải chú nói là đi ăn cơm sao?" Tô Khả Khả hướng Tần Mặc Sâm

"Chú không hay ở lại chỗ này, nên ở đây cũng không có người giúp việc vì vậy chúng ta phải ra ngoài ăn" Tô Mặc Sâm giải thích.

Tô Khả Khả buồn bực nói: "Tại sao phải cần đến giúp việc, ở đây có hai người con với chú, chú tiện tay xuống bếp làm vài món là được rồi mà"

Tần Mặc Sâm: ".. Chú không biết nấu cơm"

Tô Khả Khả ngay lập tức nói: "Con biết, con cũng biết làm rất nhiều món đó, nào là trứng chưng nè, bắp nướng nè, salad, cái gì con cũng biết làm hết trừ món xào!"

Trong lúc trợ lý Ngô đang vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện: Chỉ có đồ xào là không biết nấu? Vậy món con cũng biết làm thật nhiều món đó chứ.

"Chú, lần sau chúng ta đừng ăn bên ngoài nữa, phí tiền lắm, con sẽ nấu cơm cho chú ăn"

Tần Mặc Sâm không nói gì.

"Chú?"

Tần Mặc Sâm: ".. Ừ, vậy cũng tốt"

"Con biết là chú có tiền, nhưng tiền của chú là dùng để làm chuyện lớn, không nên lãng phí vào mấy chuyện nhỏ nhặt này. Trừ sư phụ của con, con chưa làm cơm cho ai ăn đâu, chú là người đầu tiên đó" Ánh mắt của Tần Mặc Sâm khoan thai di chuyển, cuối cùng tầm mắt rơi vào nụ cười khanh khách trên khuôn mặt nhỏ nhắn má bánh bao, không mặn không nhạt mà ồ một tiếng: "Vậy thì đây là vinh hạnh đối với chú rồi"

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play