Mấy người rời khỏi nhà dì Chu, ánh mắt của trợ lý Ngô nhìn Tô Khả Khả đều thay đổi.

Nhìn thì vẫn là con thỏ, nhưng con thỏ này sao lại lợi hại như vậy?

"Chú, con đi giúp truyền lại những lời của Tiết Tuệ, lần này chú không cần đi theo con, con sẽ nhanh chóng trở lại."

Tô Khả Khả nói xong liền chạy, lại bị Tần Mặc Sâm túm chặt tay.

Nếu hắn chậm một chút, Tô Khả Khả liền như con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài, có thể trong nháy mắt chạy trốn mất dạng.

Tần Mặc Sâm hỏi: "Con biết nhà của Tiết gia ở đầu thôn không?"

Tô Khả Khả vội vàng gật đầu: "Biết ạ, trí nhớ của con cũng khá tốt."

"Chúng ta hiện tại đi đến đầu thôn, có xe con lại không ngồi, định dùng hai chân ngắn như chân thỏ chạy tới đó hả?"

Tô Khả Khả:...

"Chú, chân con tại sao lại thành chân thỏ rồi? Chân con cũng khá dài nha, không tin chú nhìn xem."

Tô Khả Khả vén váy lên định phải cho Tần Mặc Sâm xem xem, cô vuốt vuốt cái chân nhỏ trắng nõn nhỏ nhắn của cô, chỉ là vừa mới lộ ra một tý đã bị Tần Mặc Sâm đánh cái tay.

"Lên xe." Giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.

Tần Mặc Sâm hướng đầu nhỏ vẫy vẫy tay, lần này Tần Mặc Sâm không có đi theo, Tô Khả Khả một mình vào nhà.

Đại khái tầm mười phút sau Tô Khả Khả mới đi ra.

Trợ lý Ngô liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu một cái, nhịn không được hỏi cô: "Tô tiểu thư, nhà bọn họ có tin lời cô không?"- đọc tốt hơn trên app TYT

Tô Khả Khả nói: "Không chỉ tin mà còn khóc, không tin anh quay lại xem đi?"

Trợ lý Ngô:…

Ách, vì sao lại cảm thấy tâm trạng của cô không được tốt lắm.

Xe việt dã nhanh chóng rời khỏi thôn Đào Hoa và huyện Đào Hoa, đi vào thủ đô nhộn nhịp.

Lúc đến một ngã rẽ, Tần Mặc Sâm đột nhiên nói với trợ lý Ngô: "Đi đến Tiểu Kiều Lưu Thủy."

Trợ lý Ngô nghe được anh nói bỗng sửng sốt.

Không phải muốn đi Hương Uyển sao? Sao giờ lại thành Tiểu Kiều Lưu Thủy rồi?

Lấy thân phận cùng địa vị của Tần Mặc Sâm, ở thủ đô đương nhiên không chỉ có một căn biệt thự, Hương Uyển nằm ở đoạn đường nhộn nhịp nhất thủ đô, cũng là nơi hắn thường ở, nhưng lạ là, nơi Tần Mặc Sâm thích nhất lại chính là Tiểu Kiều Lưu Thủy có kiến trúc mô phỏng khu biệt thự.

Mỗi lần gặp vấn đề gì khó giải quyết hoặc là tâm tình không tốt, Tần Mặc Sâm sẽ đến nơi này.

Cho nên trợ lý Ngô mới khiếp sợ, nơi này ngay cả cháu trai lớn Tần Tuấn Trì cũng chưa được mời đến, tứ gia cư nhiên muốn cho một người mới quen không lâu đến đi vào?

Trên thực tế, trợ lý Ngô cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, lúc này mới chưa được bao lâu, hắn liền có cảm giác Tô Khả Khả là người một nhà?

Quái lạ, quái lạ.

Trong lòng trợ lý Ngô sóng gió mãnh liệt, ngoài mặt lại không biểu lộ biểu cảm gì, trực tiếp hướng đến biệt thự Tiểu Kiều Lưu Thủy.

Không bao lâu sau, Tô Khả Khả bị biệt thự Tiểu Kiều Lưu Thủy làm cho kinh ngạc không thôi.

"Chú, nơi này thật đẹp!" Tô Khả Khả đi qua, tay nhỏ vịn cửa sổ nhỏ, khuôn mặt bởi vì dán ở cửa sổ xe thật chặt, trên mặt liền hiện lên hai cái bánh bao nhỏ.

Tần Mặc Sâm yên lặng nhìn chằm chằm, sau đó mới không nhanh không chậm hạ cửa sổ xe xuống, nhắc nhở nói: "Đừng vươn đầu ra."

Tô Khả Khả không quay đầu lại: "Được ạ."

Cô nghe lời không có đem đầu thò ra ngoài cửa xe, chỉ trừng lớn mắt trái phải trên dưới nhìn một lượt.

"Nơi này tu sửa khẳng định có mời đại sư chuyên môn xem qua, chú xem dòng sông nhân tạo nè."

Tô Khả Khả vội chỉ tay: "Vị trí xây dựng sông này vô cùng tốt, vây quanh toàn bộ khu biệt thự, phía sau biệt thự lại có núi đồi, toàn bộ biệt thự là dựa núi gần sông, hơn nữa hai bên trái phải có cát bảo vệ, có thể nói chỗ này là một nơi có phong thủy tốt cực hiếm, đẹp thật đấy, hay chú cho con ôm đùi chú đi"

Trợ lý Ngô: …Phốc!

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play