Lúc hai người nhìn nhau ở cửa, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Trần Ngọc Quyên.

"Tỉnh rồi! Mẹ nhìn nè, Soái Soái tỉnh rồi!"

"Ai da, Soái Soái của bà, mau cho bà ôm một cái!"

Tô Khả Khả vào nhà, Trần Ngọc Quyên và dì Chu đã vây quanh đứa trẻ ôm nó, xem như bảo bối.

"Đại sư, tiền chữa bệnh.." Trần Ngọc Quyên chủ động hỏi cái vấn đề tế nhị này.

Tô Khả Khả cũng không khách khí, trả lời: "Chị cảm thấy nên trả bao nhiêu, liền cho tôi bấy nhiều."

Trần Ngọc Quyên chính là rối rắm vấn đề tiền bạc này, dì Chu vội vàng đến nói nhỏ vào tai này: "Quyên nhi, đại sư đó đắc tội không nổi đâu, nếu không phải con, Soái Soái dù có đưa đi bệnh viện cũng không thể tỉnh lại, lại còn phải lăn lộn một phen, trị không hết không nói, còn phải tốn thêm một khoản tiền. Lấy từ tiền riêng của ta một nửa, còn lại cô xem mà làm."

"Mẹ, người nói có lý.."

Tô Khả Khả: -_- dì, dì thật sự cho rằng âm lượng của hai người thật sự là nhỏ sao?

"Trong vòng ba ngày tới dì chuyển khoản cho con là được." Tô Khả Khả nói số tài khoản ngân hàng của cô.

Cô lộ ra gương mặt mặc kệ bao nhiêu cũng được khiến Trần ngọc Quên càng thêm xấu hổ.

"Đại sư, lúc trước thất lễ, cho tôi xin lỗi."- đọc tốt hơn trên app TYT

"Việc này cũng không thể trách mọi người được, hiện tại huyền học xuống dốc, rất người không hiểu gì về huyền học mà đi khắp nơi lừa gạt, là bọn họ làm mất uy tín." Tô Khả Khả tỏ thái độ, cô chính là rất hiểu chuyện và hào phóng.

Nói Trương Nguyên Soái sau khi tỉnh lại lại ngủ tiếp, làm Trần Ngọc Quyên vội vàng hỏi bị làm sao.

"Hồn phách vừa mới được nhập vào, còn có chút suy yếu, không sao."

"Đúng rồi, tên Trương Nguyên Soái này là ai đặt?" Tô Khả Khả đột nhiên hỏi.

Trần Ngọc Quyên nói: "Là do ông của cháu nó đặt, tên này có chút bình thường, làm đại sư chê cười rồi."

"Không phải vấn đề bình thường, nếu không muốn sau này nó lại xuất hiện vấn đề này, các ngươi vẫn nên đổi tên cho nó đi." Tô Khả Khả khuôn mặt đanh lại, cực kỳ nghiêm túc.

Hai người vừa nghe lời này, liền sửng sốt.

Dì Chu vội hỏi: "Tên của Soái Soái có vấn đề gì sao, đại sư?"

"Là vấn đề lớn."

"Ở nhiều thôn lạc hậu, các lão sẽ đặt cho hài tử của mình một ít tên xấu, như cái gì mà Cẩu Đản, nhị ngốc, là vì muốn dễ nuôi. Lời của ông cha truyền lại không hề có đạo lý, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy ngu dốt vô tri, nhưng kỳ thật đều là những kinh nghiệm được tích lũy theo năm tháng."

Hơi dừng, Tô Khả Khả nói tiếp: "Trương Nguyên Soái tên này quá lớn, từ xưa đến nay, có được số mệnh của nguyên soái, trừ khi là trăm dặm chọn được một mệnh, nếu không người bình thường căn bản không chịu đựng nổi mệnh của cái tên này. Cũng may đứa nhỏ này mệnh cũng không tính là quá kém, chỉ có chút kém, đừng nói sống đến năm sáu tuổi, chỉ sợ các ngươi vừa đặt tên này cho mó, nó liền không sống được nữa."

"Đại sư, sửa lại tên liền không có chuyện gì nữa sao?" Trần Ngọc Quyên khiêm tốn hỏi, thái độ hoàn toàn khác hẳn với lúc ban đầu, thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Đương nhiên chưa đủ, hắn về sau phải chăm rèn luyện thân thể, ba năm tới cố gắng không đi bệnh viện, bãi tha ma hay ngục giam, những nơi có âm khí nặng. Nếu bắt buộc phải đi, hãy tìm một nam nhân có dương khí thịnh đi cùng."

Trần Ngọc Quyên cùng dì Chu liên tục gật đầu, nhìn về phía Tô Khả Khả bằng một ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Trước kia sư phụ luôn nói cô ngốc, nhưng hôm nay, cô đột nhiêm cảm thấy mình rất lợi hại a!

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play