Sáng hôm sau, Lâm Hữu xuất viện.

Ngày đầu tiên sau khi được “giải phóng”, được cảm nhận lại ánh nắng mặt trời chiếu sáng khắp đất mẹ, Lâm Hữu mừng rớt nước mắt, cậu bắt đầu nhảy nhót tưng bừng trên bậc thang trước lối vào bệnh viện.

Tiếc là cậu chưa nhảy nhót được bao lâu, anh trai cậu đã xót xa thông báo.

Miss Tưởng Niêm nghe tin con trai nhỏ ra viện, cô vui mừng khôn xiết, cố ý gửi lời thăm hỏi từ nơi xa, đồng thời dặn dò con trai thứ hai nhất định phải đưa con trai nhỏ đến trường, bây giờ đi học vẫn kịp học tiết buổi chiều.

Lâm Hữu nghe vậy lập tức suy sụp, mặt cậu viết kín câu không thể tin được.

“Con trai mẹ khó khăn lắm mới mãn hạn được trả tự do, mẹ không quan tâm đến trạng thái tâm lý của em thì thôi, lại còn nhắc anh đưa em đi học?” Giọng Lâm Hữu chợt cao vút, “Mẹ có còn là người mẹ hiền nữa không?!”

Lâm Tư Dư cất điện thoại, thương hại nhìn em trai mình, “Mẹ chúng ta chưa bao giờ là mẹ hiền, em từ bỏ đi, hồi trước anh học lớp mười hai cũng vậy thôi, không bắt em đi học thêm vào Quốc khánh đã là ơn huệ lắm rồi.”

“Nhưng em mới lớp mười một mà!” Lâm Hữu không phục.

“Từ khi em lên cấp ba đã không còn nhân quyền nữa rồi, chấp nhận đi.”

Lâm Hữu lập tức ủ rũ, cậu thất thểu bước lên xe của Lục Bắc Danh.

Lục Thanh Nham cũng vào ngồi cùng cậu, Lâm Hữu than thở bổ nhào vào người anh, lại không phát hiện cơ thể Lục Thanh Nham đã cứng đờ.

Suốt hai tiếng ngồi trên xe, cơ thể Lục Thanh Nham vẫn cứ cứng đờ.

Đến khi tới trường học, quả đúng như miss Tưởng Niệm nói, họ vừa kịp tham gia giờ học buổi chiều.

Lục Thanh Nham và Lâm Hữu ăn trưa ngoài trường, khi họ vào phòng học cũng vừa lúc giờ nghỉ trưa kết thúc, mọi người trong lớp đang nói chuyện rất sôi nổi, trân trọng mười phút nghỉ ngơi cuối cùng trước tiết học đầu tiên.

Thấy Lục Thanh Nham và Lâm Hữu vào lớp, mọi người lập tức im bặt.

Cảnh tượng giống hệt ngày Lâm Hữu quay lại trường sau khi phân hóa.

Lâm Hữu quay về chỗ ngồi của mình, nghi ngờ nhìn xung quanh.

Cậu chọt chọt Bạch Lộ ngồi trước mặt, “Khai thật đi, tại sao mấy ông lại nhìn tôi kiểu này?”

Bạch Lộ hít một hơi, bắt đầu đấu tranh không biết có nên nói thật không.

“Chuyện này á, à thì gì nhỉ, một A như tôi nói thì có hơi ngại.” Bạch Lộ đùn đẩy sang cậu bạn cùng bàn Thiệu Án, “Ông nói đi, ông là Beta mà.”

Thiệu Án lườm cô cháy mặt, “Ông mắc gì phân biệt giới tính vậy?”

Quay lại nhìn ánh mắt xét hỏi của Lâm Hữu, Thiệu Án lúng túng rụt cổ, lí nhí nói: “Cũng không có gì, chỉ là có lẽ cả khóa đều biết chuyện ông bị cách ly vì kỳ phát tình rồi thôi.”

Xém chút nữa Lâm Hữu đã phun hớp nước trong miệng ra.

Cậu lẳng lặng ngồi về chỗ mình, cũng không cầm sách lên mà nhìn xung quanh với ánh mắt đe dọa, “Không đúng, các ông giải thích cho tôi, tại sao bọn tôi còn chưa đến trường mà tin tức đã mọc chân chạy hơn cả tôi rồi?”

Mấy người xung quanh người nhìn trời, người đọc sách, người huýt sáo, chỉ mỗi không ai nhìn Lâm Hữu.

Lâm Hữu gõ ngón tay lên bàn, “Nói cho tôi.”

Cuối cùng Diệp Nam Sơn vẫn bị mọi người đẩy ra, suy cho cùng cậu ta cũng là người ít bị tẩn nhất trong số họ.

Diệp Nam Sơn đau khổ nói: “Tui cũng đâu biết là đứa nào tung tin trước đâu, có người của lớp khác đến văn phòng nộp bài, trùng hợp thấy Thái Nồi Nhỏ gọi điện cho gia đình ông hỏi thăm sức khỏe, sau đó thì vô tình nghe được hết luôn… Sau đó nữa, đến khi thông tin này lan truyền đến lớp chúng ta thì có lẽ cả khối đều biết cả rồi.”

Lâm Hữu: “…”

Biết ngay mà, bảo sao khi cậu và Lục Thanh Nham vào lớp, mọi người lại chú ý tới họ như vậy.

“Anh Lâm, ông biết mà, ban đầu còn có người nhất quyết không chịu tin ông là Omega, giờ thì tốt rồi, tin sái cổ. Ông đã gia nhập vào danh sách đề cử O tình trong mộng ở trường rồi đó. Năm ngoài ông vẫn được chia vào danh sách B tình trong mộng.” Bạch Lộ ngồi trước cậu, không sợ chết bổ sung.

Suýt chút nữa Lâm Hữu đã bẻ gẫy cây bút trong tay.

“Mấy cái danh sách xàm xí gì vậy, sao tôi lại không biết có danh sách này?” Lâm Hữu nhíu mày nói.

Bạch Lộ lập tức rút điện thoại, mở diễn đàn hòng chuyện của trường ra rồi đưa cho Lâm Hữu, “Biết ngay là ông không quan tâm đến đời sống sinh hoạt sau giờ học của nhân dân Kim Nam mà, nè, năm nào diễn đàn cấp ba Kim Nam cũng cho bình chọn O trong mộng, A trong mộng với B trong mộng hết. Mặc dù tên nghe hơi quê nhưng ít ra cũng là cái đẹp đại diện cho sự lựa chọn của nhân dân. Tiện thì tôi kể luôn, năm ngoái anh Lục là nổi tiếng nhất trong số Beta, còn ông thì hạng ba.”

** Biến tấu của “người tình trong mộng” á J

“Vậy hạng hai là ai?” Lâm Hữu cũng hóng hớt theo bản năng.

“Là Hà Tiểu Nhan lớp 11/7 tầng trên đó, bạn ý xinh ơi là xinh, lại còn trong nhóm ba lê nữa.” Bạch Lộ nhìn Lâm Hữu vài lần, “Nhưng tôi tin là năm nay, chắc chắn ông sẽ hạng nhất bảng Omega.”

Lâm Hữu nhướn mày, “Tại sao?!”

Bạch Lộ nghiêm túc quan sát Lâm Hữu thêm vài lần, không biết có nên nói với cậu, hình như sau kỳ phát tình, cậu lại có vẻ… càng thêm quyến rũ không?

Nhưng sau một hồi cân nhắc, cô vẫn thấy tính mạng mình quan trọng hơn.

Bèn nuốt ngược lại mấy câu này.

“Bởi vì nhìn ông cực kỳ khí phách, ở một đẳng cấp khác so với mấy Omega xinh đẹp đáng yêu kia luôn.” Cô đành phải vứt bỏ lương tâm giơ ngón cái.

Nghe vậy, Lâm Hữu suy nghĩ vài giây rồi tạm đồng ý với lời giải thích này.

Lục Thanh Nham ngồi cạnh cậu nghe cuộc nói chuyện thiểu năng của hai người, nghe đến đây, cuối cùng anh cũng không nhịn được quay sang nhìn Lâm Hữu.

Anh nhận ra Bạch Lộ nói vậy mà Lâm Hữu lại tin thật.

Lục Thanh Nham: “…”

Không biết có phải vì chuyện kỳ phát tình đã lan truyền khắp nơi không, vốn dĩ những người nghe danh Lâm Hữu đến nhìn đã giảm đi nhiều, nhưng sau hôm nay lại lẳng lặng tăng lên.

Lâm Hữu sắp chết vì phiền phức, cậu bèn dựng một tấm bảng cạnh cửa sổ.

“Vui lòng không nhìn, nhìn thì thu tiền!”

Tiếc là vừa dựng lên được mười phút, Thái Nồi Nhỏ đã gỡ xuống ngay trước mặt cậu.

Có điều, Thái Nồi Nhỏ cũng biết rõ hormone tuổi dậy thì thiếu ổn định.

Cuộc sống học hành quá buồn tẻ, những đóa hoa của Tổ quốc đã bị bài tập đè sắp héo mòn rồi, nhưng một khi có chút gia vị drama, những đóa hoa khô héo ấy sẽ sống lại trong phút chốc, nơi tận cùng trong tâm hồn lại bắt đầu rục rịch.

Hắn tìm giáo viên của tất cả các lớp khác để đề đạt ý kiến, hy vọng học sinh các lớp khác bớt đến quấy rầy học sinh lớp họ.

Thái Nồi Nhỏ cầm cốc giữ nhiệt của mình, chân thành nói: “Tôi cũng biết học sinh lớp tôi đẹp, nhưng đẹp cũng đâu phải lỗi của em ấy, chúng ta phải xử lý từ gốc chứ, phải không?”

Giáo viên lớp khác đẩy kính, “Thế anh định trị tận gốc thế nào?”

Thái Nồi Nhỏ mỉm cười, “Tôi thấy đó là do đám Alpha này thừa sức rỗi hơi quá, hay là giờ thể dục anh cho chúng chạy mười vòng quanh sân trường đi.”

Sau sự việc này, dòng người hay qua lại trước cửa lớp 11/3 lập tức tan đi sạch sẽ.

Sau khi nghe được chuyện này, Lâm Hữu cảm động rưng rưng nước mắt, thật lòng muốn cấp cho Thái Nồi Nhỏ một lá cờ tuyên dương.

Thái Nồi Nhỏ xoa cái đầu cún của Lâm Hữu, “Em bớt hù tôi bằng bảng thành tích như đi tàu lượn siêu tốc của mình đã là tích đức cho tôi rồi.”

Nhưng Thái Nồi Nhỏ quản lý được học sinh trong trường, lại không xử lý được học sinh ngoài trường.

Một tuần sau khi Lâm Hữu và Lục Thanh Nham về trường, ngay giữa ban ngày, họ bị một Alpha trường khác cản đường.

Lâm Hữu ngẩng đầu nhìn, hóa ra là người quen.

Đậu má luôn đây không phải cái thằng từng choảng nhau với cậu và Lục Thanh Nham à?

“Tên gì ta?” Lâm Hữu im lặng suy nghĩ, không tài nào nhớ được.

Trái lại, Lục Thanh Nham vẫn chưa quên gương mặt này.

“Học Bắc Cao, Tiêu Bình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play