Lục Bắc Danh đã không nhớ mình thích Lâm Tư Dư từ lúc nào nữa rồi, dù sao khi hắn nhận ra chuyện này, ánh mắt hắn đã không thể rời khỏi Lâm Tư Dư nữa.
Lúc này, Lâm Tư Dư dựa bên cửa sổ nói chuyện, anh nói chuyện với một nữ sinh Beta cùng câu lạc bộ. Cô gái này cũng rất xinh xắn, song Lâm Tư Dư tựa lên cửa sổ, mặt mày gọn gàng tuấn tú, anh mặc áo sơ mi trắng, môi phớt hồng, khiến người đi qua hành lang chỉ mải ngắm anh.
Đến nữ sinh Beta kia nói chuyện với anh một lát cũng đỏ mặt, mơ màng nhìn Lâm Tư Dư, không biết đang nghĩ gì.
Lục Bắc Danh tức muốn ngất xỉu, hắn rút sách toán cho môn học sau ra, hậm hực ném lên mặt bàn.
Bạn cùng bàn không biết hắn lại cáu kỉnh chuyện gì, thường ngày Lục Bắc Danh luôn cười tít mắt, không biết lúc nào vui lúc nào buồn, thoạt trông hắn rất tốt tính. Nhưng cậu ta ngồi cùng bàn với Lục Bắc Danh gần một năm rồi, đã phát hiện tên này trông vậy mà lòng không vậy, cực kỳ xấu bụng.
Nhân giờ nghỉ trưa, Lục Bắc Danh chiếm chỗ ngồi bên cạnh Lâm Tư Dư, đuổi bạn cùng bàn của người ta đi.
May mà bạn học đó cũng khá thân với Lục Bắc Danh, nhận thanh sô cô la hắn hối lộ xong bèn vui vẻ nhường chỗ.
Lâm Tư Dư vừa đi rửa tay về đã phát hiện Lục Bắc Danh ngang nghiên ngồi cạnh mình, hắn cầm bút anh xoay tròn, nghiêng đầu nhìn anh.
“Cả ngày cậu cứ chạy đến chỗ tôi, Triệu Du kêu ca mấy lần rồi đấy.” Lâm Tư Dư bất lực, nhưng cũng không có vẻ tức giận gì, Triệu Du chính là bạn cùng bàn xui xẻo luôn bị hắn đuổi đi.
“Thế á? Tôi thấy cậu ta vui vẻ đổi chỗ lắm mà.” Lục Bắc Danh vừa thấy Lâm Tư Dư đã không kìm được cười toe toét. Hắn nhìn Lâm Tư Dư ngồi xuống cạnh mình, người đẹp như tượng ngọc dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng trẻo, cần cổ trắng trẻo, nốt ruồi son nho nhỏ bên tai, tựa như hạt bụi rơi trên giấy trắng.
Trước đây chưa nhận ra tình cảm, hắn và Lâm Tư Dư không phân biệt ai với ai, như hai đứa nhỏ vô tư. Hắn từng cõng Lâm Tư Dư về nhà, quỳ xuống đi giày giúp Lâm Tư Dư, mùa đông sưởi tay giúp Lâm Tư Dư, chưa có chuyện gì không làm.
Lúc này biết yêu rồi, hắn lại không biết nên làm gì.
Dường như làm gì cũng bồng bột.
Dường như làm gì cũng mạo phạm.
Nhưng hắn lại không kìm lòng nắm tay Lâm Tư Dư, đôi bàn tay thon gầy trắng trẻo, mềm mại như không xương, bị hắn nắm trong tay lật qua lật lại chơi đùa. Lâm Tư Dư bị hắn quấy không làm được gì khác, hơi tức giận nhìn hắn, hắn lại cảm giác anh đang làm nũng, nhũn cả người.
“Tối nay sang nhà tôi ăn cơm đi.” Lục Bắc Danh nói: “Mẹ tôi làm canh gà hoành thánh với há cảo áp chảo.”
Lâm Tư Dư thường xuyên qua nhà họ Lục ăn cơm, cũng không thấy có vấn đề gì. Dù nhà họ Lâm có thuê giúp việc đến nấu cơm, nhưng ba anh em nhà họ vẫn có đến nửa thời gian ở lại nhà họ Lục.
Lục Bắc Danh không khỏi cười toe.
Hôm nay hắn phải nhắm đúng lúc cô nhóc hay gây chuyện Lâm Tư Triết kia không ở đây, đi thi đấu bên ngoài.
Nhóc phiền phức Lâm Hữu cũng đi vắng, tham gia trại hè với em trai Lục Thanh Nham của hắn.
Lâm Tư Dư không biết ý đồ nham hiểm của Lục Bắc Danh, vẫn không rút tay khỏi tay hắn, anh cũng lười so đo, đọc sách bằng một tay, làm bài cũng bằng một tay.
Trái lại hại nữ sinh ngồi sau họ đã nghiên cứu hai bàn tay nắm chặt của hai người cả buổi.
Rồi lại nhìn khuôn mặt mê mẩn của Lục Bắc Danh.
Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười hóng chuyện.
—
Tối đó, Lâm Tư Dư đến nhà Lục Bắc Danh như đã hẹn. Hôm nay chỉ có hai người họ ở nhà, Liễu Triêm còn làm riêng cho Lâm Tư Dư một bát chè dương chi cam lộ.
Lục Bắc Danh cố ý hỏi mẹ mình: “Sao chỉ làm cho Lâm Tư Dư mà không có của con? Mẹ, ai mới là con ruột của mẹ thế?”
Liễu Triêm trợn mắt, “Không phải con không thích ăn thứ này sao?”
Liễu Triêm vừa nói xong, lập tức quay lưng vào bếp.
Lục Bắc Danh cũng chỉ rảnh rỗi quấy một tí, hắn rất vui khi mẹ mình đối xử tốt với Lâm Tư Dư. Dù Lâm Tư Dư vẫn chưa gả qua đây, nhưng trong lòng hắn, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Quan hệ mẹ chồng chàng dâu hòa bình thế này, là hạnh phúc trọn đời của một Alpha.
Nhưng hắn quay lại nhìn, phát hiện Lâm Tư Dư tưởng mình nói thật, anh lấy một chiếc bát con, chuẩn bị chia cho hắn một nửa.
Lục Bắc Danh đảo mắt, “Tôi không thích món này, ăn thử cho biết thôi.” Hắn vừa nói vừa sáp lại gần Lâm Tư Dư, giả vờ lơ đễnh nói: “Cậu cho tôi một miếng là được.”
Lâm Tư Dư ngơ ngẩn, dùng thìa của mình múc cho hắn một miếng.
Lục Bắc Danh không nhận thìa, nghiêng thẳng người qua ăn.
Đúng là dương chi cam lộ mẹ hắn làm, cực kỳ ngọt.
“Cũng được.” Hắn bình tĩnh đánh giá.
Lúc này Lâm Tư Dư mới nhận ra, anh rụt thìa lại. Rõ ràng Lục Bắc Danh cũng chưa làm gì, mà mặt anh đã hơi nóng.
Hai người ăn cơm xong cùng vào phòng học.
Lâm Tư Dư là học sinh ngoan, có bài môn nào làm môn đó. Lục Bắc Danh lại suốt ngày chơi đánh du kích với giáo viên, hắn thấy bài nào có ích mới làm, không thì không làm.
Nhưng hắn đang làm poster cho câu lạc bộ giúp Lâm Tư Dư, còn là poster thủ công.
“Trưởng câu lạc bộ các cậu có bị khùng không?” Lục Bắc Danh vừa làm vừa nói: “Thời đại nào rồi còn đòi vé poster thủ công, có biết thời gian của cậu đáng quý thế nào không hả?”
Lâm Tư Dư làm bài tập tiếng Anh bên cạnh, anh ngậm một miếng bánh nhỏ trong miệng, mơ hồ nói: “Cậu ấy thấy tự tay làm có cảm giác hoài cổ hơn.”
Lục Bắc Danh muốn trợn mắt, nhưng tầm mắt lại dán vào khuôn miệng đang nhai bánh của Lâm Tư Dư.
Hắn nhìn Lâm Tư Dư làm bài tập cũng thấy đáng yêu, bảo sao người ta nói “thắp đèn ngắm mỹ nhân”.
Dưới ánh đèn, Lâm Tư Dư đúng là càng ngắm càng đẹp.
Hắn không nói gì nữa, ngồi nhìn Lâm Tư Dư làm bài tập cũng rất tốt.
Đến khi Lục Bắc Danh vất vả làm poster xong, đang muốn gọi Lâm Tư Dư, bỗng phát hiện người này vẫn nắm bút ngủ cạnh mình từ lúc nào.
Lâm Tư Dư nằm bò trên đề, má phồng lên, miệng khẽ mở, cây bút trong tay vẽ một vòng tròn lên giấy, mấy chữ cuối cùng toàn là viết bừa.
Lục Bắc Danh nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ tối.
Hắn nhẹ nhàng rút tờ đề bên dưới ra, làm tốt hai bài còn lại giúp anh.
Lục Bắc Danh đợi đến chín rưỡi, Lâm Tư Dư vẫn chưa dậy.
Hắn bèn bế Lâm Tư Dư lên, vừa ra cửa đã đụng mặt mẹ mình, cô chưa kịp nói gì đã nghe tiếng hắn “xuỵt”.
“Tư Dư ngủ rồi, con bế cậu ấy lên phòng ngủ một lát.” Lục Bắc Danh bình tĩnh nói, dứt lời, hắn bế Lâm Tư Dư lên tầng hai.
Lâm Tư Dư tựa vào lòng Lục Bắc Danh, hai bắp chân thon dài khẽ đung đưa.
Liễu Triêm nhíu mày nhìn, thầm nghĩ, có phải con trai mình ôm Tư Dư nhà người ta hơi quen tay quá không?
Khi Lục Bắc Danh đặt Lâm Tư Dư lên giường, hắn cũng chỉ muốn cậu nằm nghỉ một lát.
Nhưng hắn ngồi cạnh giường không bao lâu đã không nhịn được, đặt một nụ hôn phớt, rất nhẹ, lên mặt Lâm Tư Dư.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn trộm Lâm Tư Dư.
Khi họ còn nhỏ, ở nhà trẻ, hắn muốn độc chiếm Lâm Tư Dự, trở thành người bạn duy nhất của anh, nên hắn đã hùng hồn hôn chùn chụt hai phát lên mặt Lâm Tư Dư, ngay trước mặt các Alpha trong nhà trẻ.
Hôm đó, những Alpha kia khóc lóc bỏ về.
Giờ đã trưởng thành, hắn trở thành một chàng trai mười tám tuổi tuấn tú, Lâm Tư Dư cũng là Omega dịu dàng nhiều người thầm mến.
Hắn không thể mặc kệ tất cả nói rằng, Lâm Tư Dư là của hắn, chỉ được chơi với hắn.
Hắn không biết Lâm Tư Dứ có thật sự sẽ thuộc về mình không.
Nhưng hắn yêu Lâm Tư Dư, như yêu một đóa hoa hồng, dù cuối cùng đóa hoa đó có trồng trong vườn của hắn hay không, hắn cũng bằng lòng chăm sóc nó, bảo vệ nó mãi mãi.
Lục Bắc Danh chậm rãi đứng lên, hắn đắp chăn giúp Lâm Tư Dư rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Còn không ra ngoài nữa, chắc Liễu Triêu sắp xông vào rồi.
Rất lâu về sau khi hắn và Lâm Tư Dư ở bên nhau, hắn mới biết khi hắn hôn Lâm Tư Dư, anh đã tỉnh rồi.
Nhưng lúc đó hắn không biết, tiếng tim đập rộn ràng của hắn đã át tiếng hít thở hỗn loạn của Lâm Tư Dư.
TOÀN VĂN HOÀN!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT