Kinh doanh ngành ăn uống rất phát đạt, chỉ cần thu phí nhượng quyền thôi mà một năm kiếm được bộn tiền.
Tuổi của ông chủ không lớn lắm, vẻ ngoài phong độ, cách ăn mặc cũng rất đẹp, thế tại sao lại muốn bao nuôi một Beta chẳng có gì như Vệ Tiểu Thảo cậu chứ.
Không ai nói ra lý do với Vệ Tiểu Thảo, nhưng chính cậu cũng biết đại khái rồi.
Cậu và ‘bé con’ trong miệng ông chủ, có lẽ rất giống nhau.
Giống tới nỗi, nhìn qua thôi sẽ không phân biệt được ai với ai.
Bởi vì mấy ngày trước khi cậu đang ở nhà rảnh rỗi gói sủi cảo giết thời gian, có một vị khách không mời mà đến, mồm liến thoắng muốn giới thiệu đối tượng cho ông chủ.
“Mợ là mợ của Lập Phong mà, chút chuyện này không thể giúp cháu mình được sao? Gia sản nhà cháu lớn như vậy, không có người tri kỷ chăm sóc sao được, mợ có một đứa cháu…”
Bà mợ đó vừa nhìn thấy Vệ Tiểu Thảo thì im bặt, gương mặt lúc đỏ lúc trắng lắp bắp chào hỏi với cậu.
“Hai… hai đứa làm lành rồi sao.” Giọng của bà ta ấp a ấp úng như băng cát-xét bị hỏng, “Mợ đã nói mà, hai đứa sống với nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường ha ha ha, tốt rồi tốt rồi.”
Vệ Tiểu Thảo chỉ nghe thế thôi, từ đầu tới cuối không hề tiếp lời, bà mợ tới giới thiệu đối tượng cho ông chủ cứ thế tự rút lui.
Vệ Tiểu Thảo đặt miếng sủi cảo béo tròn cuối cùng vào đĩa.
Yên lặng nghĩ, xem ra không chỉ có ngoại hình giống thôi đâu.
“Bé con” này còn có tính cách rất dữ dằn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT