Chuyện to gan nhất mà Vệ Tiểu Thảo làm trong cuộc đời này, chính là lên thành phố chưa làm nên trò trống gì, thì đã bị một ông lớn bao nuôi.
Ngày đó cậu đang treo bảng “Sửa đồ điện, làm phụ hồ”, rụt rè đứng trong thị trường tuyển dụng chờ việc thì được người ta gọi đi.
“Ông chủ, ngài muốn xây tường hay là sửa đường ống thế.”
Alpha cao lớn trước mắt mặc âu phục đi giày da nhìn chằm chằm vào cậu nửa ngày, mới mở miệng nói.
“Anh… muốn em.”
Vệ Tiểu Thảo không hiểu lắm, cứ thế lơ ngơ đi theo, cuối cùng chẳng hiểu thế nào mà lại thành người tình nhỏ của ông lớn.
Cậu được ông lớn mang về nhà, tiến vào tòa biệt thự ba tầng, quần áo mặc đều được may từ chất liệu hàng đầu, ngay cả trái cây cũng to hơn cả loại họ trồng ở trong thôn.
Vệ Tiểu Thảo mỗi ngày chẳng có việc gì làm, ông lớn cũng đối xử với cậu vô cùng hào phòng, chỉ cần báo cáo lịch trình đi đâu làm gì, rồi đưa cho cậu một tấm thẻ đen bảo cậu tùy ý xài.
Vệ Tiểu Thảo cầm thẻ trong tay nghĩ cả một buổi tối, hôm sau đến thị trường tự do mua một bao hạt giống rau, trồng trong vườn hoa ngoài nhà.
Đáng tiếc thị trường tự do không cho quẹt thẻ, Vệ Tiểu Thảo vẫn phải móc tiền túi ra trả.
Tiền trong túi cậu lại chẳng có bao nhiêu đâu.
Cũng vì không có tiền, cậu mới tính vào thành phố tìm việc làm. Trước đó ở quê xui xẻo thế nào mà cậu lại đập đầu vào trần nhà xí, tuy không chết nhưng cũng phải ở viện mất nửa ngày, sau khi bình phục rồi, ngoài căn nhà cũ ông bà để lại ra thì chẳng còn gì cả, cậu cũng chẳng được học hành gì, không làm được mấy công việc cần trình độ, chỉ có thể vào thành phố bán sức lao động, tuy cậu không khỏe được như Alpha, nhưng dù gì cũng là Beta, chịu khổ một chút thì vẫn có thể nuôi được bản thân.
Nhưng nào ai ngờ, Vệ Tiểu Thảo cậu chẳng bán được sức lao động, mà lại biến thành bán XX rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT