CHƯƠNG 71

“Có quá nhiều sản nghiệp gia tộc trên thị trường, đã đến lúc nên rửa sạch một lần rồi.”

Khúc Chấn Sơ cúp máy, ngón tay nghịch chiếc điện thoại di động.

Nhớ tới dáng vẻ nói dối của An Diệc Diệp vừa rồi, anh lại hừ lạnh một tiếng.

Đúng là đồ ngu ngốc.

Ở nước ngoài thì lớn lối, sao về trở về lại bị bắt nạt thành như vậy chứ?

An Diệc Diệp ở gian phòng thay quần áo, chợt nghe có tiếng gõ cửa.

Quản gia đứng ở cửa, trong tay cầm một bình thuốc phun sương.

“Đây là do ngài ấy căn dặn tôi đưa tới.”

An Diệc Diệp cầm lấy xem, đó là thuốc giúp giảm sưng, giảm đau.

Khúc Chấn Sơ đưa tới à?

Quản gia không nhanh không chậm gật đầu ra hiệu.

An Diệc Diệp đóng cửa lại, phun thuốc lên những chỗ bị thương trên người, lúc này mới đi tới nhà ăn.

Khúc Chấn Sơ vẫn như mọi khi, không có ở nhà ăn. Cô ngồi xuống mới phát hiện ra bộ đồ ăn của mình được đổi lại thành dùng thìa ăn cơm.

Đây cũng là do Khúc Chấn Sơ căn dặn sao?

An Diệc Diệp cầm lên nhìn và khẽ mỉm cười.

Liên tục mấy ngày, bộ đồ ăn trong nhà đều bị đổi lại thành thìa.

Không biết có phải cô đầu bếp nhận được mệnh lệnh gì không mà thức ăn mỗi ngày đều rất thanh đạm, đều có thể dùng thìa để ăn.

Qua vài ngày, vết thương trên người cô cũng đã đỡ hơn.

Kỳ lạ chính là Nhạc Minh Hân và mấy người khác luôn gây rắc rối cho cô lại trở nên an phận, không hề có hành động gì.

Thậm chí bọn họ nhìn thấy cô từ phía xa cũng nhanh chóng rời đi.

Cô sinh viên ngồi ở phía trước lặng lẽ nói cho An Diệc Diệp biết, sản nghiệp nhà họ Nhạc đang bị chèn ép, ngay cả Phó hiệu trưởng Nhạc cũng bị tạm thời cách chức.

“Nghe nói là nhà họ Khúc bắt đầu trước, qua một lượt chèn ép, cả nhà họ Nhạc cũng sắp sụp đổ rồi.”

Cô ấy vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của An Diệc Diệp, rõ ràng đang nghi ngờ có phải chuyện này có liên quan đến cô không.

Ai cũng biết mấy hôm trước, Nhạc Minh Hân và mấy người kia mượn cớ đánh bóng chuyền để chỉnh An Diệc Diệp một trận.

Mới qua vài ngày, trong nhà mấy người này đều xảy ra chuyện, nói không có vấn đề gì thì cũng không thể tin được.

“Cô nói xem, có phải là ngài Khúc trả thù cho cô hay không?”

“Tôi không biết.”

An Diệc Diệp mỉm cười, lại tập trung vào quyển sách giáo khoa.

Hết giờ học, An Diệc Diệp mới ra khỏi phòng học đã thấy có một đám người tụ tập ở trước mặt.

An Diệc Diệp vòng qua bọn họ, tò mò liếc nhìn.

Đúng lúc cô lại nhìn thấy Khúc Diên Nghị đứng giữa đám người đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play