CHƯƠNG 70

Lực va chạm cực lớn, đập cho cô ta phải lùi lại hai bước, chật vật đến mức ngã xuống đất.

Quả bóng chuyền bay sang một bên, nảy vài cái trên mặt đất rồi lăn vào trong góc.

Lòng bàn tay An Diệc Diệp đập bóng đã đỏ bừng, mấy chỗ bị đập trên người đang đau âm ỉ.

Nhưng ánh mắt cô càng kiên định và cương quyết hơn.

Mồ hôi từ trên trán lăn xuống.

Cô mím chặt môi.

“Không phải lần nào cũng là cô thắng.”

Sẩm tối, An Diệc Diệp rón rén đi qua phòng khách vào trong.

Cho dù trước khi trở về, cô đã đã rửa qua nhưng vết bẩn trên quần áo, hai tay sưng đỏ vẫn làm cô có vẻ vô cùng chật vật.

“Đứng lại!”

Giọng nói lạnh lùng từ phía sô pha bên kia vọng đến.

An Diệc Diệp dừng lại, quay đầu thấy Khúc Chấn Sơ ngồi ở trong phòng khách.

Dưới ánh sáng mờ tỏ, các đường nét trên gương mặt chẳng khác nào được chạm khắc của anh lại giấu trong bóng tối có vẻ ảm đạm khó hiểu.

“Ngài Khúc .”

An Diệc Diệp cúi đầu, không dám nhìn anh.

“Qua đây.”

Anh ra lệnh một tiếng, An Diệc Diệp chỉ đành đi tới.

Khúc Chấn Sơ quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng lại một lát ở mấy chỗ có vết bẩn trên người cô.

“Cô đi học hay đi đánh nhau vậy?”

An Diệc Diệp lau mồ hôi trên trán.

“Tôi đánh bóng chuyền với bọn họ.”

Khi cô giơ tay lên, lòng bàn tay sưng đỏ liền đập vào mắt.

Khúc Chấn Sơ hơi nheo mắt lại.

“Tay cô làm sao vậy?”

An Diệc Diệp sửng sốt, vội vàng giấu tay ra sau người.

“Tôi không cẩn thận bị ngã một cái.”

Khúc Chấn Sơ tinh mắt nhìn thấy được mồ hôi lấm tấm trên trán của An Diệc Diệp .

Đôi môi mỏng của anh nhếch lên.

“Ngu ngốc.”

Trong lòng An Diệc Diệp chợt lạnh, đầu càng cúi thấp hơn.

“Tôi muốn đi tắm…”

Chờ An Diệc Diệp đi rồi, Khúc Chấn Sơ mới thu hồi ánh mắt lại.

Anh lấy điện thoại di động ra, bấm gọi vào một số điện thoại.

“Hôm nay cô ấy đã làm gì?”

“Nhà họ Nhạc à?”

Khóe miệng Khúc Chấn Sơ hơi nhếch lên, trong mắt hoàn toàn không có ý cười, chỉ có ánh sáng sắc bén ép người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play