Edit + Beta: Toả Toả
Trên sân thể dục, các học sinh đều đứng ở vị trí được quy định của lớp, chờ thầy hiệu trưởng phát biểu.
Thứ hai hàng tuần, thầy hiệu trưởng đều mặc một bộ tây trang căng cứng, đứng nghiêm trang trên bục chào cờ, nở một nụ cười mà ông tự cho là dễ mến.
“Các em học sinh, một tuần mới nữa lại bắt đầu rồi…..” Thầy hiệu trưởng đứng trên bục chào cờ hết lần này đến lần khác thôi miên các học sinh bên dưới.
Trong số đó, Tưởng Du là người thường xuyên ngáp nhất, bài phát biểu của hiệu trưởng đi từ tai trái sang tai phải còn mang theo cả tinh thần còn lại của anh.
Anh luôn ngủ không đủ giấc, mặc dù rõ ràng tối qua anh đã ngủ rất sớm.
Trước đây khi anh nghe thầy hiệu trưởng phát biểu, đánh ngáp liên tục đến nỗi trật khớp hàm.
Đi nói với giáo viên cả buổi nhưng đối phương lại không tin tưởng, cho đến khi nước bọt chảy xuống, thấy miệng anh không ngậm lại được mới vội vàng đưa anh đi gặp bác sĩ của trường.
Anh xoa xoa hốc mắt chứa đầy nước, chán nản nhìn hiệu trưởng.
Bỗng nhiên chú ý thấy một bóng người, quay đầu lại, bắt gặp Phó Thành đang đứng bên cạnh mình.
? ? ?
Mọi khi đứng kế bên anh hình như là một tiểu mập mạp, thường xuyên vỗ bụng kêu đói.
Sao hôm nay lại thay đổi rồi?
Liếc sang lớp bên cạnh, phát hiện tiểu mập mạp bị chuyển về phía sau hàng, mồ hôi nhễ nhại vì nắng.
Tưởng Du muốn cùng Phó Thành tán gẫu, nhưng đối phương lại chăm chú nhìn thầy hiệu trưởng trên bục chào cờ.
Anh cúi đầu, tìm thấy một hòn đá lớn cỡ ngón tay cái, sau khi nhắm vào Phó Thành liền trực tiếp đá thẳng vào cẳng chân hắn.
Phó Thành:……….
Hắn nhíu nhíu mày, quay đầu lại đối mặt với Tưởng Du đang tươi cười.
Thấy người đã chú ý đến mình, Tưởng Du lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh hắn.
Khoảng cách giữa hai lớp không quá lớn, tách ra một chút cũng không khiến giáo viên chú ý.
“Phó Thành, sao cậu lại đổi chỗ với tiểu mập mạp vậy?”
Phó Thành dời tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Chỗ đó quá nóng.”
“Ồ——” Tưởng Du mất mác nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu muốn đứng ở bên cạnh tôi.”
“……..” Ngón tay Phó Thành khẽ run, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên.
Tưởng Du vẫn còn đang than thở nên hoàn toàn không để ý đến.
“Hôm qua tôi đi hiệu sách, muốn tìm một quyển đề cương ôn thi toán để rèn luyện một chút nhưng mà không tìm được sách hợp ý.”
“Còn nữa hôm qua tôi nhìn thấy bạn gái của Nguyên Xuyên, quá khác người, lại còn cao cao tại thượng.”
“À, hôm qua tôi còn làm một chuyện tốt nữa, có một thiếu niên đang bị tống tiền, may là có tôi, tôi dùng một cú đấm thằng nhóc tóc húi cua.”
Tưởng Du nói một đống chuyện của mình cũng không thấy đối phương đáp lại liền đánh nhẹ vào cánh tay hắn: “Phó Thành, cậu có nghe tôi nói cái gì không?”
“Ừm, đang nghe.” Phó Thành khó có được tâm trạng tốt mà đáp lại anh.
“Hì hì.”
Nhâm Phi Chu đang đi tuần tra phát hiện Tưởng Du rời khỏi hàng đi sang lớp bên cạnh. Thầy sải bước đi tới, lén nhìn hiệu trưởng nói: “Tưởng Du, thầy hiệu trưởng đang nói chuyện em có thể yên phận một chút không?”
“Em thảo luận với Phó Thành mấy bài toán thôi mà!” Tưởng Du mặt không đổi tâm không động nói.
“Thật à?” Mặt Nhâm Phi Chu đầy vẻ không tin, đem ánh mắt chuyển sang người không bao giờ nói dối Phó Thành.
Phó Thành không nói chuyện, im lặng nhìn thầy chăm chú.
Tưởng Du biết không thể để như thế này mãi, động tác hai tay ở phía sau không dám quá lớn sợ bị phát hiện. Đang muốn chọc vào lưng Phó Thành, không ngờ lại chọc tới một nơi mềm mại còn có chút đàn hồi.
Giây tiếp theo tay anh bị bắt lại.
Phó Thành nghiến răng nói: “Thưa thầy, là đang thảo luận đề toán ạ.”
“À ờm, lần sau đừng thảo luận khi thầy hiệu trưởng đang nói chuyện nhé, sau khi tan học vẫn còn rất nhiều thời gian.” Nhâm Phi Chu bán tín bán nghi gật gật đầu, nhìn thấy Phó Thành đang tức giận ngập trời, lời muốn hỏi đều bị kẹt trong cổ họng.
Thấy giáo viên chủ nhiệm đã rời đi, Tưởng Du dùng sức rút tay về, nhưng vẫn bị Phó Thành mạnh mẽ túm được, dù cố sức như thế nào cũng không rút lại được.
Anh muốn trách móc nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của đối phương lại chùn bước: “Ha ha, Phó Thành nếu cậu muốn nắm tay của tôi thì cũng không cần dùng sức lớn như vậy đâu.”
Anh hồn nhiên không biết đối phương bị gì.
Chỉ là bàn tay bị nắm kia ra đầy mồ hôi, tim cũng đập nhanh hơn.
Gần đây nhịp đập trái tim của anh luôn bị Phó Thành chọc đến tăng tốc.
Phó Thành cắn chặt hàm, hít sâu hết lần này đến lần khác.
“Tưởng Du, cậu vừa mới chạm vào…..” Câu nói kế tiếp hắn nói không nên lời.
“Tôi làm gì?”
Phó Thành liếc nhìn ánh mắt vô tội của anh, thở dài: “Không có gì.”
Hai chữ “mông tôi”, hắn nói không được.
----
Mang điện thoại vào trường là chuyện mà học sinh nào cũng đã làm, nhà trường cũng không quá khắt khe trong vấn đề này, miễn là không nghịch nó trong lớp học là được.
Nhưng luôn có một số ít chơi lén sau khi tan học.
Tịch Lâm với cả hai tay vào balo, lén mở điện thoại. Ở trong mắt của người khác thì đều nghĩ là cậu đang tìm đồ.
“Tưởng Du, muốn uống trà sữa không?”
Tay Tưởng Du đang xoay bút chì, mắt từ bài kiểm tra ngẩng lên: “Có phiếu giảm giá nào không?”
“Có, mua một tặng một.”
“Uống!”
Tính luôn cả Nguyên Xuyên ba người rất nhanh đã gọi xong đồ, bởi vì Tịch Lâm có phiếu giảm giá cho nên người phụ trách đi lấy đồ là Tưởng Du với Nguyên Xuyên.
Đề toán vừa mới giải được một nửa thì có cuộc gọi đến.
Tưởng Du với Nguyên Xuyên dọn dẹp xong, vội vàng chạy đến bức tường phía sau nhà dạy học đợi.
Người giao hàng biết rõ nội quy của trường học, một số đơn đặt hàng đều được giao ở đây, không cần ghi chú gì cả, theo thói quen trực tiếp đưa luôn.
Vách tường của trường học giống như vật trang trí, học sinh nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể ngồi lên bên trên.
Trước đây có một nhân viên bảo vệ hoặc một giáo viên trông coi ở đây, nhưng dần dần cũng không ai để ý đến vấn đề này nữa.
Tưởng Du nhảy lên tường, hai chân buông thõng xuống.
Bởi vì người giao hàng vẫn chưa đến, anh hừ một tiếng, liếc mắt nhìn xung quanh.
“A, buông ra.” Giọng một cô gái từ trong ngõ vọng ra, bởi vì quá tối nên anh không thể nhìn rõ.
Đối với những chuyện này bình thường Tưởng Du dựa vào tâm trạng mà xem.
“Em nghe anh giải thích, anh với cô gái đó không có gì hết, chẳng qua là đối phương yêu thầm anh.”
“Lừa ai vậy, đều đã ở trước mặt tôi hôn anh, anh còn nói không có gì hết.”
Nghe được vài tiếng cãi vã bên trong ngõ nhỏ, chắc là người yêu với nhau.
Bỗng nhiên một cô gái từ bên trong đi ra, Tưởng Du nhìn cô ấy vài lần, cau mày.
Cô gái này không phải là người mà Nguyên Xuyên thích – Vân Tảo sao?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Những gì hai người vừa mới nói không biết Nguyên Xuyên có nghe thấy không?
Tưởng Du dùng dư quang liếc nhìn Nguyên Xuyên đang ngồi trên cỏ, không hiểu sao người đã đứng lên, vẻ mặt phức tạp, hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn cố nhẫn nại.
“Nguyên Xuyên……”
Anh muốn an ủi cậu ta nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
“Anh biết là em chỉ chơi đùa với thằng nhóc kia.” Tên lưu manh tóc vàng túm Vân Tảo lại tức giận nói.
Vân Tảo dùng sức đẩy đối phương ra, hung tợn đáp trả: “Vậy thì làm sao, nhưng là người ta thích tôi nhé.”
Tên lưu manh tóc vàng càng tức giận hơn: “Em có tin là anh sẽ đi đánh nó một trận hay không?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, cho dù là đánh cậu ta đến nhập viện…..” Vân Tảo thản nhiên nói.
Một viên đá đập vào đầu Vân Tảo, nháy mắt nổi lên một cục u.
“Đứa nào!”
Tên lưu manh tóc vàng phẫn nộ hét lên, cuối cùng nhìn thấy Tưởng Du đang ngồi trên vách tường.
Vẻ mặt đối phương nghiêm túc nhìn hai người, bên cạnh còn có vài viên đá từ vách tường lăn xuống dưới.
“Tiểu tử, mày còn không mau xuống đây xin lỗi.” Tên lưu manh tóc vàng xắn tay áo lên, lộ ra hai hình xăm.
Tưởng Du trợn trắng mắt ghét bỏ.
Tên lưu manh tóc vàng đi tới muốn kéo Tưởng Du từ vách tường xuống, mới vừa chạm tới đồng phục đã bị đối phương tránh thoát.
Tưởng Du linh hoạt đứng trên vách tường, móc đá từ trong túi ra, ném chính xác vào cánh tay và đùi của lưu manh tóc vàng.
“Cho mày miệng thúi này!” Tưởng Du không tức giận nói, ném liên tiếp vài viên đá vào đùi của gã, hơn nữa còn cố tình chọn những lỗ rách trên quần jean mà ném, chỉ trong chốc lát những chỗ bị lộ ra đều bầm tím.
Tên lưu manh tóc vàng ngã trên mặt đất, che lại mấy vết bầm.
Vân Tảo đau lòng liền ngồi che cho gã: “Mày là ai vậy, có tin tao tìm người đánh mày một trận không!”
“A, mày định tìm ai?” Tưởng Du khinh thường nói.
Một viên đá lại ném chính xác vào đùi lưu manh tóc vàng, lần này còn nặng hơn lần trước.
Vân Tảo do dự một chút, lấy điện thoại ra gọi điện.
Không ngờ tiếng chuông lại phát ra từ phía bên kia bức tường, tiếng chuông rõ ràng khiến sắc mặt Vân Tảo trắng bệch.
Tiếng chuông này cô ta rất quen thuộc, lúc trước Nguyên Xuyên nói tiếng chuông này là cậu hát dành riêng cho cô ta, tuy rằng giọng không hay, nhưng chỉ cần dựa vào phần tâm ý này cũng khiến người ta cảm động.
Môi cô ta run rẩy hỏi: “Nguyên Xuyên?”
Bên kia bức tường thật lâu không có tiếng động, Vân Tảo vừa định thở phào nhẹ nhõm, một bóng dáng nhẹ nhàng trèo lên vách tường, mặt không biểu tình nhìn cô ta.
Hai người là thanh mai trúc mã, biểu cảm này của Nguyên Xuyên ở năm lớp 6 cô ta đã từng thấy qua, lúc ấy cô ta bị những học sinh lớn hơn ức hiếp, Nguyên Xuyên cũng có biểu cảm này.
Điều này có nghĩa là sự nhẫn nại cùng phẫn nộ của cậu ta đã tới cực điểm.
“Nguyên Xuyên, cậu nghe mình giải thích.” Vân Tảo cuống quýt bước lên.
“Khỏi đâu.” Nguyên Xuyên lạnh lùng trả lời: “Tôi không phải ghế lạnh, không tiếp mông nóng.(*)”
(*) Nghĩa tương tự với câu “mặt nóng dán mông lạnh” ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Vân Tảo lắc đầu, cô ta muốn nặn nước mắt ra, nhưng làm thế nào cũng nặn không được.
Bởi vì trong lòng cô ta hoàn toàn không có một chút đau lòng, chỉ là lo lắng sau này sẽ thiếu một người theo đuổi, thiếu một người lúc nào cũng có thể bảo vệ mình.
Nguyên Xuyên ngẩng đầu nhìn chăm chú Vân Tảo, lần đầu tiên tỏ ra ghét bỏ cô ta, sau đó nhảy xuống tường mà không quay đầu lại nhìn.
Tưởng Du thấy Nguyên Xuyên đi rồi, tầm mắt từ viên đá trong tay chuyển sang người Vân Tảo.
Lúc này tên lưu manh tóc vàng đã không còn thấy đâu, chỉ còn một mình Vân Tảo.
Thật ra anh cũng không muốn quan tâm đến chuyện này đâu, dù sao cũng là chuyện của Nguyên Xuyên.
Nhưng sau khi nhìn thấy một giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt của Nguyên Xuyên, anh đã đổi ý.