Edit + Beta: Toả Toả

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc trong nháy mắt, bọn họ đã tốt nghiệp thành công.

Tưởng Du ở nhà đã ba ngày, cả người vẫn cứ không được thoải mái. Muốn đọc sách, muốn làm đề, nhưng sau kỳ thi tuyển sinh đại học luôn cảm thấy rằng mình không cần phải tiếp tục làm việc đó nữa.

Anh đang nằm trên giường muốn ngủ một giấc thì điện thoại bên cạnh vang lên.

"Alo."

"Tưởng Du, tôi là lớp trưởng đây."

"Ồ, có chuyện gì sao?" Tưởng Du nhắm mắt lại ngáp một cái.

"Đêm mai lớp tụ họp, nhất định phải tới đó." Lớp trưởng hưng phấn nói.

Tưởng Du mở mắt, anh biết tụ họp lớp. Các bạn trong lớp thảo luận về cách chi tiêu và đi chơi ở đâu.

Anh nhìn lướt qua rồi tắt thông báo nhóm, dựa theo thói quen, anh đều đi theo đám đông.

Hơn nữa lúc đó không ít bạn học nữ cố ý chỉ đích danh bắt anh ra chủ ý, khiến anh cảm thấy rất bực bội, nên trực tiếp đóng lại.

"Tưởng Du?"

"Ừm, tôi biết rồi."

"Còn một tin nữa muốn nói với cậu, tụi này đã cùng các bạn của lớp 1 hẹn nhau, cùng nhau tụ họp."

"A? Lớp của Phó Thành?"

"Đúng vậy! Hai lớp đều đã thống nhất với nhau chủ ý này."

Tưởng Du nhíu mi: "Được, tôi sẽ đến đúng giờ."

"Nhớ đúng giờ đấy."

"Ừm."

Địa điểm tụ họp là ở phòng hát K, gần chỗ Tưởng Du nhất, chỉ mất năm phút đi bộ.

Anh mặc một bộ quần áo giản dị, áo sơ mi trắng và quần jean, phối hợp với giày trắng.

Thoải mái nhẹ nhàng lại đẹp trai.

Vừa mới đến cửa đã thấy lớp trưởng đang sốt ruột.

"Tưởng Du, cuối cùng cậu cũng tới rồi."

"Ừm, tôi không có muộn." Tưởng Du liếc nhìn đồng hồ rồi đáp.

"Tôi biết, chỉ là tất cả mọi người đều đang chờ cậu."

"Mọi người? Bọn họ đều đến hết rồi?" Tưởng Du hỏi.

"Đúng vậy, đến từ nửa tiếng trước." Lớp trưởng vừa nói vừa đẩy Tưởng Du vào phòng.

Đột ngột đi từ ánh sáng sang bóng tối, anh phải chớp mắt vài lần mới thích nghi được.

Nhận thấy có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, anh nhìn thoáng qua xung quanh.

Tất cả đều là con gái!

Một phen bắt được lớp trưởng đang muốn chạy trốn, mặt anh u ám nói: "Sao lại thế này?"

"Ha ha, con gái đến sớm hơn con trai."

"Thật à?"

"Đương nhiên."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, một chàng trai đi đến, nhìn thấy trước mặt đều là con gái, bước chân cứng lại, đi đến bên cạnh Tưởng Du.

"Không phải nói 6 giờ rưỡi à?" Chàng trai hỏi.

"Đúng vậy." Lớp trưởng gật đầu trả lời.

"Nhưng mấy người con trai khác đâu?"

"Tốc độ chậm, tôi đã giục bọn họ nhiều lần rồi, nói là đang trên đường, chắc cũng sắp đến rồi."

Tưởng Du biết còn có con trai sẽ đến, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Anh bước ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra gọi nhưng không có ai trả lời.

Phó Thành vẫn chưa đến, không biết có phải là còn ngủ trưa không.

Biết vậy anh thuận đường đến nhà Phó Thành nhìn xem rồi.

"Tưởng Du."

"Hả?" Tưởng Du nhìn cô gái đứng bên cạnh, anh chưa từng gặp đối phương, chắc là lớp 1.

"Xin hỏi tôi có thể thêm WeChat của cậu không?" Cô gái đỏ mặt nói.

"A, không tiện lắm." Tưởng Du uyển chuyển từ chối.

Cô gái dừng một chút, cầm điện thoại trở về phòng.

Một lúc sau, lại có cô gái khác ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh Tưởng Du.

Còn chưa kịp mở miệng, cả người đã hướng về Tưởng Du dựa vào.

Anh linh hoạt xoay người, đẩy chàng trai vừa nãy qua: "Đỡ lấy nhanh lên, chân tôi bị thương."

Não của chàng trai còn chưa kịp phản ứng, động tác đã đỡ lấy cô gái.

Mặt cô gái đen thui trừng mắt nhìn chàng trai, tức giận giẫm lên chân đối phương: "Xen vào việc của người khác!"

Chàng trai: "Tôi......"

"Người anh em, lòng dạ đàn bà rất khó lường." Tưởng Du cười to, tay vỗ chàng trai bên cạnh.

"Còn không phải là do cậu sao, vừa nhìn là biết mấy cổ đến tìm cậu, cậu ngược lại đẩy cho tôi." Chàng trai oán giận nói.

Tiếng cười của Tưởng Du càng thêm thanh thuý, cả người đều dựa vào vách tường, tay khoác lên vai chàng trai.

"Cho nên tôi mới phải né tránh, nếu không bị người tôi thích nhìn thấy, nhất định sẽ lột da tôi."

"Người cậu thích?" Chàng trai tò mò hỏi.

"Cậu không biết đâu." Tưởng Du gõ gõ đầu chàng trai, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.

Anh không biết có một người đang đứng ở cửa nhìn bọn họ, lửa giận trong mắt sắp thiêu đốt chính mình.

Hắn nắm chặt tay, mắt nhìn lướt qua cổ Tưởng Du, không có đeo dây chuyền, sắc mặt càng tối đen.

Trực tiếp đi ra cửa đầu cũng không quay lại.

Đèn đường chiếu vào người hắn, trông có vẻ cô độc.

Đi được một nửa, hắn tức giận quay đầu, lại đi trở về.

"Tưởng Du, sao cậu còn chưa đi vào." Lớp trưởng nói.

"Tôi đang đợi người." Tưởng Du trả lời, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, vẫn không thấy Phó Thành trả lời.

"Đang đợi ai?" Lớp trưởng nhìn ra đầu mối, nhướng mi hỏi.

"Phó Thành."

"Ừm." Phía sau truyền đến một câu trả lời, Tưởng Du quay đầu lại, nhìn thấy Phó Thành đang mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, hơi kinh ngạc.

Trong ấn tượng của anh, Phó Thành luôn yêu thích màu trắng, màu đen hiếm khi đụng vào.

"Cậu đến rồi." Tưởng Du cười nói.

"Ừm." Trên mặt Phó Thành vẫn không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Tưởng Du.

"Được rồi, mọi người rốt cuộc cũng đến đủ rồi, vào đi thôi." Lớp trưởng thở phào một hơi.

"Được." Tưởng Du trả lời.

"Không, tôi với Tưởng Du có chút việc." Phó Thành nói xong liền nắm tay Tưởng Du kéo ra cửa.

"Ớ?" Tưởng Du không biết chuyện gì cứ như vậy bị lôi đi, muốn rút tay mình về, nhưng lại bắt gặp ánh mắt tức giận của Phó Thành.

? ? ?

Anh lại làm sai chuyện gì sao?

Tưởng Du tự hỏi một phen, phát hiện mình hoàn toàn không có nói với mấy cô gái nhiều thêm câu nào.

Còn liên tục gửi tin nhắn cho Phó Thành, tại sao lại còn chọc giận hắn chứ?

"Phó Thành, làm sao vậy?" Anh thật cẩn thận hỏi.

Phó Thành không để ý đến anh, hai người bước ra khỏi phòng K trời cũng đã tối rồi, người đi đường càng lúc càng đông.

Hắn rẽ vào một con hẻm gần đó.

Lưng Tưởng Du dựa vào vách tường, nhìn Phó Thành đang tối tăm mặt mũi trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.

"Phó Thành, sao thế cậu?"

Phó Thành không đáp lời, trực tiếp kéo áo sơ mi trắng của Tưởng Du ra, sợi dây chuyền đen tuyền trên chiếc cổ trắng ngần đã biến mất.

Ngón tay hắn chạm nhẹ vào làn da anh: "Sợi dây chuyền tôi tặng đâu?"

"Tôi để ở nhà." Cả người Tưởng Du như bị điện giật, dùng hai tay ngăn lại động tác của đối phương: "Cậu bị sao thế?"

"Tại sao lại để ở nhà?" Giọng điệu của Phó Thành không có một chút dao động, ngón tay trực tiếp móc lấy bàn tay đang chống cự của Tưởng Du, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay đang quấn quanh của người kia.

"Tôi sợ làm mất... Đây là món quà đầu tiên cậu tặng cho tôi." Mặt Tưởng Du đỏ bừng, anh càng dựa sát vào vách tường. Mà khoảng cách giữa hai người lại không hề xa hơn, ngược lại càng ngày càng gần, gần như áp ngực vào ngực.

Một nhiệt độ nóng bỏng gần như thiêu đốt anh.

Nơi ngón tay chạm vào, có cảm giác như đang tróc mất linh hồn anh vậy.

"Phó Thành... Lui lại chút đi." Tưởng Du không thoải mái nhíu mày, anh cảm thấy loại cảm giác này không thể khống chế được, muốn vùng vẫy thoát ra lại muốn giữ chặt lấy nó.

Khi Phó Thành nghe được câu trả lời của Tưởng Du, lửa giận trong lòng đã sớm vơi đi một nửa.

Ngón tay thon dài nâng lấy cằm của đối phương, trong lúc đó cố ý kẹp đùi mình vào giữa hai chân anh.

"Vậy cậu mới cùng chàng trai kia làm cái gì đó?"

"Không... Không làm gì hết." Tưởng Du nhíu mày, muốn đuổi chân của hắn ra, nhưng vừa mới chạm vào người hắn đã giống như bị lửa đốt, nhịn không được cọ cọ.

Càng nóng.

"Tôi đã thấy cậu với cậu ta tán gẫu." Hô hấp của Phó Thành có hơi gấp gáp, ánh mắt như một hang động đem Tưởng Du hút vào sau đó nhấm nháp anh.

"Lúc đó tôi đang đợi cậu, cảm thấy nếu nói chuyện với con gái cậu sẽ tức giận, cho nên tôi mới nói chuyện với con trai..." Tưởng Du hạ tay xuống, dời đùi của hắn ra khỏi hai chân anh.

Đáng tiếc bên kia hoàn toàn không muốn, hơn nữa càng tiến gần hơn.

"Thật ra cậu nói chuyện với nam hay nữ tôi cũng tức giận." Phó Thành chậm rãi dời tầm mắt đến đôi môi xinh đẹp của anh, cúi đầu hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.

"Ưm... Tôi tôi không biết." Tưởng Du thở gấp hơn, hai tay áp vào ngực đối phương.

"Cần phải trừng phạt." Phó Thành cúi đầu, nhanh chóng bắt lấy môi của anh, trực tiếp ngậm lấy. Khẽ cắn một cái, buông ra, rồi lại bắt đầu tấn công sâu hơn.

"Ưm a ưm a......." Tưởng Du nửa đẩy nửa chiều theo, cuối cùng lại mê muội dưới đòn tấn công của hắn.

Hai tay trực tiếp ôm lấy cổ đối phương, cả người ngã thẳng vào trong ngực hắn.

Hai người tiến vào trạng thái không tự chủ được, hô hấp của Phó Thành dần dần dồn dập, bàn tay to vô thức vươn vào trong áo Tưởng Du.

Lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da mềm mại của anh, tiếp tục tấn công từ dưới lên trên.

"Từ từ đã." Tưởng Du trong nháy mắt hoàn hồn lại, thở hổn hển.

"Hửm?" Giọng nói trầm thấp và từ tính của Phó Thành vang lên bên tai Tưởng Du.

"Sẽ có người đi qua." Tưởng Du cúi đầu, không dám để Phó Thành nhìn thấy khuôn mặt và cái cổ đang đỏ bừng của anh.

Anh cũng nghi ngờ rằng cả người mình bây giờ chắc đều đỏ hết cả, đụng một chút cũng bị bỏng.

Dục vọng dưới đáy mắt Phó Thành thu lại, cúi đầu cọ cọ lên đầu Tưởng Du.

"Là tôi quá nóng vội."

"Không phải!" Tưởng Du nhanh chóng đáp lại.

"Hửm?"

Tưởng Du xoắn xuýt nói: "Ở đây sẽ có người đi ngang, chúng ta có thể đến nhà của cậu hoặc là nhà của tôi......"

Phó Thành kích động nhìn anh, hôn lên đôi môi đã mong đợi từ lâu: "Thật sao?"

"Ừm, cũng 18 tuổi rồi, huống chi lần trước lúc chụp ảnh tốt nghiệp tôi cũng không có tặng quà cho cậu, cho nên... Cho nên......"

Tưởng Du dưới ánh mắt chờ mong của Phó Thành, cắn răng nói: "Đến nhà của cậu đi!"

"Được." Phó Thành cưng chiều gật đầu, vươn tay nắm chặt tay đối phương, trực tiếp bước về nhà mình.

---

Trong phòng tối đen, cửa phòng mở ra, một đôi tay với vào bật đèn.

Giây tiếp theo Tưởng Du đang cùng Phó Thành ôm hôn vươn tay tắt đèn một lần nữa: "Đừng đừng bật đèn."

Phó Thành chủ động lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi của đối phương xuống, hàng chục nụ hôn lần lượt rơi xuống.

Hai tay to ôm lấy thân thể của Tưởng Du, sợ người bên kia chạy thoát.

"Đừng đừng, ngứa." Tưởng Du vươn tay từ chối đẩy mặt đối phương ra, không ngờ hắn lại trực tiếp bắt đầu hôn từ ngón tay, tiếp tục tiến công vào miệng anh.

Ánh trăng từ cửa thuỷ tinh chiếu vào, Phó Thành kích động nhìn phần trên đã cởi sạch của Tưởng Du, ngón tay khẽ run. Lực độ ôm anh càng tăng lên, trong mắt là tình yêu sâu không thấy đáy.

"Thật đẹp."

"Ưm......." Tưởng Du thu hút tầm mắt của hắn, chủ động vươn tay ôm chặt cổ Phó Thành, nhảy lên, hai chân vòng quanh eo đối phương.

"Nhẹ chút."

Hô hấp của Phó Thành càng sâu thêm, vươn một tay đóng rèm cửa.

Ánh trăng thật đẹp, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng nóng.

---

Hừng đông, Tưởng Du khó khăn duỗi tay ra, toàn thân đau nhức khiến anh cau mày.

Một đôi bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của anh.

Anh từ từ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Phó Thành.

"Chào buổi sáng."

Phó Thành cúi đầu hôn lên môi anh: "Chào buổi sáng."

"Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?"

Tưởng Du hỏi, anh chỉ nhớ nửa đêm đã đẩy Phó Thành nói đủ rồi, nhưng bên kia hoàn toàn không dừng lại, anh cũng không còn nhớ những chuyện sau đó.

"Anh không ngủ." Phó Thành cúi đầu, lại hôn lên xương quai xanh của Tưởng Du: "Ôm em nên ngủ không được, có phản ứng."

"Lưu manh." Tưởng Du đẩy hắn ra, thân thể đau đớn khiến anh khó cử động được: "Đã nói là nhẹ chút!"

"Anh giúp em xoa bóp." Phó Thành chủ động đưa tay ra xoa bóp.

"Ừm, kỹ thuật không tệ." Tưởng Du khen ngợi kỹ thuật xoa bóp của hắn, đột nhiên cảm thấy hai tay phía sau dừng lại, lập tức phản ứng lại: "Không phải nói anh tối hôm qua......"

"Hửm? Vậy là tối hôm qua kỹ thuật không tốt sao?"

Một lời uy hiếp từ phía sau truyền đến, Tưởng Du vùi mặt vào trong gối, nhỏ giọng nói: "Tốt."

"Em chiếm đoạt anh rồi, quan hệ của chúng ta có phải càng tiến thêm một bước không?" Phó Thành nhẹ nhàng xoa bóp, ý cười trong mắt cho biết tâm trạng của hắn rất tốt.

"Không phải anh còn một bước vẫn chưa làm sao?" Tưởng Du từ gối ngẩng đầu lên, buồn bực nói.

"Hửm? Tối qua làm hết rồi mà."

"Không phải cái này!" Tưởng Du phất hắn ra, khó khăn ngồi dậy: "Anh còn chưa có tỏ tình với em, em không biết tâm ý của anh."

Khoé miệng Phó Thành cong cong: "Anh tưởng hành động và thái độ của mình đã biểu lộ ra hết rồi."

"Không có!" Tưởng Du phủ nhận.

Phó Thành tới gần, ôm chặt người vào lòng: "Anh thích em, rất thích rất thích."

"Ha ha, cái miệng lừa bịp." Tưởng Du ở trong ngực hắn cười trộm.

"Nụ cười này có nghĩa là đồng ý phải không?" Phó Thành cẩn thận xoa bóp chân cho đối phương.

"Đồng ý cái gì?" Tưởng Du cố ý nghiêng đầu qua một bên, làm bộ không biết.

"Đồng ý quan hệ tiến thêm một bước, ví dụ như anh trở thành bạn trai của em, vân vân." Phó Thành oán trách nhìn anh, gằn từng tiếng nói, sức lực trong tay tăng lên.

"Xem như có thể đi." Tưởng Du chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói.

"Xem như?"

Mặt Phó Thành xụ xuống, trực tiếp bế Tưởng Du lên, thật cẩn thận đặt anh xuống giường, duỗi tay bắt đầu cởi quần áo.

"Anh anh làm gì vậy?" Gương mặt Tưởng Du nháy mắt đỏ bừng, lập tức bắt lấy tay Phó Thành, ngăn không cho đối phương thực hiện thêm động tác mới.

Phó Thành nghiêm túc nhìn vào mắt anh: "Anh không ngại cho em xem lại kỹ thuật tối qua."

"Bạn trai, là bạn trai!" Tưởng Du lập tức giãy dụa nói.

"Ừm đúng, bạn trai, vậy thì không phải nên chúc mừng một chút sao?" Phó Thành cúi đầu hôn lên môi anh.

Rèm cửa lại đóng, nhiệt độ trong phòng lại tăng lên.

Hết ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play