Edit + Beta: Toả Toả
Phó Thành đã không đi học mấy ngày, nhưng vẫn có thể dễ dàng theo kịp tiến độ của giáo viên trong lớp.
Trong giờ học, hắn đang định viết bổ sung lại bài tập, thì cảm thấy chiếc điện thoại trong túi của mình run lên.
Hắn lấy ra xem, là tin nhắn của Tưởng Du, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tưởng Du: Tan học cùng nhau về nhé.
"Cậu đã nghe chuyện gì chưa?" Cô gái ngồi ở bàn trên Phó Thành nói chuyện phiếm.
"Chuyện gì?"
"Nghe nói Tưởng Du bên lớp 2 bị một cô gái hôn."
Cây bút chì trong tay Phó Thành lập tức biến thành hai nửa, ánh mắt trở nên phức tạp, bên tai vẫn không ngừng lắng nghe cuộc trò chuyện của các cô gái.
"Không phải chứ, cô gái nào mà bạo vậy?"
"Lớp 11 đó, tôi không nhớ rõ lớp cụ thể. Nghe nói là vồ vào Tưởng Du, hôn mãnh liệt luôn. Lúc đó Tưởng Du còn chưa kịp phản ứng nữa là đã bị hôn rồi."
"Wow, chắc không ít cô gái đều mang hận cô gái này rồi, cưỡng ép như vậy sao?"
"Chắc là bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc rồi."
Bỗng nhiên chiếc bàn phía sau vang lên một tiếng chói tai thô bạo, Phó Thành từ đó đứng dậy, lạnh lùng ngước mắt lên.
"Thật sao?" Giọng điệu của hắn không có một chút cảm xúc nào.
Cô gái bị hỏi, ngơ ngác, gật gật đầu: "Tôi mới vừa nghe ở lớp 3 bên cạnh nói, hình như là bạn của cô gái đó truyền ra."
Phó Thành đi ngang qua cô gái, bước ra cửa.
Lớp 12-2.
"Tưởng Du, có người tìm cậu." Lớp phó nói.
Tưởng Du từ trong sách ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Thành ở cửa, hai mắt đầy sao, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hai người dựa vào lan can, tâm trạng Tưởng Du vui vẻ ngâm nga hát vài câu.
"Tưởng Du........"
"Phó Thành tôi nhớ cậu."
Cả hai đồng thanh lên tiếng, nghe thấy lời của đối phương, đều dừng lại đợi.
Tâm trạng tức giận ban đầu của Phó Thành giảm xuống ngay lập tức, nhìn Tưởng Du đang cười toe toét, vươn tay xoa xoa tóc anh, dịu dàng nói: "Tôi cũng nhớ cậu."
"Vậy chuyện của cậu đều giải quyết xong hết rồi chứ?" Tưởng Du dụi dụi hắn, hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi." Vẻ mặt của Phó Thành dịu lại, hắn liếm liếm môi muốn hỏi ra nghi hoặc trong lòng, nhưng lời nói như bị chặn lại trong cổ họng, không nói được thành lời.
Hắn sợ.
Sợ thật sự giống như những gì cô gái kia nói, Tưởng Du bị hôn rồi.
Sợ Tưởng Du sau khi được hôn, có thể sẽ cảm thấy là con gái tốt hơn không?
Hắn sợ hết tất cả những yếu tố không chắc chắn này.
"Vậy là tốt rồi." Tưởng Du mỉm cười gật gật đầu: "Cậu cũng không biết mấy ngày nay cậu không ở đây tôi cô đơn như thế nào đâu, cả ngày đều nhìn về phía lớp của cậu, có phải giống một đứa ngốc hay không?"
"Không giống." Phó Thành hơi tiến lại gần, vai của hai người dính lấy nhau.
"Hì hì, bây giờ cậu trở về thì tốt rồi." Lúm đồng tiền của Tưởng Du như hoa nở nói, anh ngẩng đầu liếc nhìn Phó Thành: "Vừa rồi cậu định nói gì với tôi vậy?"
Đầu ngón tay Phó Thành khẽ run lên: "Không có gì...... Chỉ là muốn hỏi cậu sau khi tan học rồi có muốn ăn kem không."
"Được, tôi thích ăn."
"Ừm, tôi biết rồi."
Thứ sáu được nghỉ, học sinh nội trú vội vàng mang theo hành lý về nhà, cổng trường được khoá lại.
Tưởng Du chậm rãi thu dọn đồ đạc, khi nhìn thấy Tịch Lâm thì trực tiếp ném qua một ánh mắt xem thường.
"Tưởng Du, đêm nay tao sẽ cùng về nhà với mày!" Tịch Lâm nói.
"Không......."
"Tưởng Du." Giọng của Phó Thành từ ngoài cửa truyền đến, Tưởng Du đắc ý nói: "Có người tới đón tao rồi."
Tịch Lâm: ........
Bước ra khỏi khuôn viên trường, trong lòng Phó Thành hết sức bất an, chủ động nắm lấy tay Tưởng Du.
Từ lúc đầu nắm chặt ngón trỏ của anh dần dần biến thành mười ngón đan vào nhau.
"Phó Thành?" Tưởng Du khó hiểu giơ bàn tay bị nắm lên: "Sao thế cậu?"
"Không có gì." Phó Thành nhàn nhạt trả lời, nhưng sức nắm tay lại tăng lên.
Trước kia, Phó Thành sẽ không bao giờ cho phép bản thân nắm tay anh ở chốn đông người, càng khỏi nói đến việc mười ngón đan nhau.
Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.
Xung quanh càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về phía bọn họ, không ít người còn rất kinh ngạc.
Còn có một số người đã nhận ra Tưởng Du, nhân vật trung tâm của câu chuyện phiếm hôm nay, tất cả mọi người đều bắt đầu suy nghĩ về tính thực hư của câu chuyện này.
Khi đến cửa hàng tiện lợi, Tưởng Du chọn kem vị dâu theo thói quen.
Mà Phó Thành thì chọn vị chocolate.
"Ơ, không phải cậu không thích ăn vị chocolate sao?" Tưởng Du hỏi.
"Ừm, không phải là cậu thích ăn sao? Cho nên tôi cũng muốn nếm thử." Phó Thành cười khẽ, lấy ví ra chủ động trả tiền.
Tưởng Du vừa mở nắp ra, hương dâu ngào ngạc tiến vào khoang mũi khiến anh thèm thuồng.
Trực tiếp ăn một ngụm, kem dính vào bên miệng anh.
Kem béo ngậy, khơi dậy tâm trạng tốt của anh.
Anh nhìn thoáng qua Phó Thành, hắn vẫn chưa mở nắp lên, mà cứ nhìn vào mình.
"Sao chưa ăn nữa?"
Phó Thành gật đầu, vươn tay cầm lấy kem của Tưởng Du, cúi đầu cắn một ngụm vào vị trí mà anh đã ăn: "Ừm, vị dâu thật ngọt."
"Sao cậu lại ăn của tôi chứ?" Tưởng Du than thở, đưa tay lấy lại kem của mình.
"Vậy cậu có muốn nếm thử của tôi không?" Phó Thành đưa kem vị chocolate đến bên miệng anh: "Cũng là hương vị yêu thích của cậu."
Tưởng Du nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, thật cẩn thận cắn một ngụm.
Hương vị ngọt ngào khiến anh kinh ngạc mở to mắt: "Cái này ngon quá!"
"Vị dâu tây ngon hay là vị chocolate ngon?"
"Chocolate!"
Phó Thành cười khẽ, vươn tay đổi với kem trong tay anh.
Tưởng Du cắn một ngụm kem chocolate, kem dính lên khoé môi anh, mới vừa định giơ tay lên lau, một chiếc khăn đã đưa tới trước mặt anh.
"Cảm ơn."
Anh vừa đưa tay lên thì thấy Phó Thành tránh đi.
Hắn nhẹ nhàng lau sạch kem trên mặt anh, cưng chiều nhìn Tưởng Du.
Đột nhiên tâm tình của hắn thay đổi, biểu cảm trong mắt trở nên phức tạp. Khăn tay từ khoé miệng lau đến trên mặt, lực độ từ từ tăng lên.
"Phó Thành?" Tưởng Du lắp bắp kinh hãi, vỗ vỗ cổ tay Phó Thành.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Du, trong mắt hiện lên tia phức tạp và đau lòng: "Hôm nay tôi nghe được một tin tức."
"Ừm." Tưởng Du nắm lấy tay hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
"Nghe nói cậu với một cô gái hôn nhau." Lúc Phó Thành nói những ra lời này đã dùng hết sức lực của mình.
Cả ngày hôm nay hắn đều suy nghĩ về chuyện này, muốn trực tiếp tóm lấy Tưởng Du hỏi rõ ràng, nhưng lại sợ anh thừa nhận.
Hắn vô cùng để ý đến nụ hôn này, rốt cuộc là đã hôn ở đâu rồi?
Hai má? Mũi? Môi? Yết hầu?
Hắn càng nghĩ thì trong lòng càng bực bội, muốn trút hết ra nhưng lại không thể nào làm như vậy được.
Suýt chút nữa hắn đã chạy đến lớp cô gái đó để hỏi.
"Cậu nghe ai nói thế?" Tưởng Du khó hiểu hỏi.
"Con gái trong lớp, nhưng hầu như cả trường đều biết đến chuyện này." Phó Thành hít một hơi thật sâu, xoa dịu cơn buồn bực của mình.
Tưởng Du chỉ suy nghĩ mà không trả lời, lẳng lặng ăn xong que kem trong tay.
"Đây là sự thật sao?" Phó Thành nhìn thấy sự im lặng của Tưởng Du, trong lòng không khỏi đau đớn.
Tưởng Du lau kem trên khoé miệng, ngước đôi mắt sáng lên nhìn Phó Thành: "Cậu cảm thấy dựa theo thân thủ của tôi, có thể bị hôn sao?"
"Hả?" Đôi mắt Phó Thành bắt đầu sáng lên.
"Tôi chưa bao giờ đánh con gái, nhưng mà thật sự là chịu hết nổi rồi. Tôi tránh được lần đầu, cô ta còn làm thêm lần thứ hai, vẫn cứ chu môi ra. Thật sự chọc tôi tức gần chết nên trực tiếp đá bay cô ta luôn."
Nói đến chuyện này Tưởng Du liền thấy tức, cô ta còn lôi kéo quần áo và tai nghe của anh, khiến tai nghe bị rơi xuống đất, cô ta còn giẫm lên đó, hoàn toàn hư luôn.
Nhưng mà hy sinh tai nghe coi như là đền phí sửa chữa kính mắt cũng tốt.
"Ha ha, đá hay lắm." Phó Thành cười khẽ, cắn một ngụm kem.
"Không ngờ là cô ta còn đi nói khắp nơi là tôi bị hôn? Cậu không nói tôi cũng không biết, chẳng trách hôm nay có nhiều người nhìn tôi như vậy." Tưởng Du tức giận nói.
"Ừm, tin đồn thì lan truyền rất nhanh." Phó Thành nói.
"Không phải cậu tin chứ?" Tưởng Du híp mắt: "Cậu hẳn là biết nụ hôn đầu của tôi đã cho cậu rồi, chẳng lẽ còn không biết tâm ý của tôi như thế nào sao?"
"Khụ khụ." Phó Thành bình tĩnh lại, ghé vào tai Tưởng Du nói nhỏ: "Tôi... Nụ hôn đầu của tôi cũng cho cậu."
Nói xong hắn hôn lên má Tưởng Du một cái.