Edit + Beta: Toả Toả
Tưởng Du đợi rồi đợi, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của Phó Thành.
Anh mở sách ra, mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại.
Dựa theo thường lệ, hắn nhất định đã sớm trả lời.
Anh lại mở máy lên, màn hình trò chuyện vẫn chỉ dừng lại ở tin nhắn anh gửi.
Biểu hiện của Phó Thành đêm nay cũng rất kỳ quái sau khi nhận được cuộc gọi kỳ lạ kia.
Tưởng Du mím môi, nhìn lướt qua bức thư tình để trên bàn, anh còn chưa mở ra.
Suy nghĩ một chút, anh cầm lấy bức thư tình trong tay.
Nó có màu hồng phấn, miếng dán hình trái tim lấp lánh.
Vừa rồi Tưởng Chu còn hứng thú tràn trề mà nói chuyện này với mẹ, làm hại hai người đều muốn mở thư ra xem nội dung bên trong.
Anh xé miếng dán hình trái tim, theo sau đó là một tờ giấy màu hồng nhạt lộ ra, còn có mùi hương thoang thoảng khiến anh không nhịn được mà cau mày, thật khó ngửi.
Anh rút tờ giấy ra, mơ hồ nhìn thấy những dòng chữ viết tay dày đặc từ phía sau.
Mở ra, mắt anh chủ động nhìn vào chỗ ký tên, Lâm Khiết.
Cái tên có hơi quen, nhưng anh không nhớ ra được.
Anh lại nhìn về phần mở đầu, Tưởng Du lập tức nhớ ra đối phương.
—— Đàn anh Tưởng, em là đàn em đeo kính gọng đen ở thư viện ngày hôm đó.
Tưởng Du nhéo nhéo mũi, anh không còn muốn đọc nội dung bức thư nữa.
Nếu là muốn đền tiền thì nhất định sẽ không có khả năng dùng bức thư hồng phấn như vậy, ngay cả em trai anh là học sinh tiểu học cũng biết đây là một bức thư tình.
Anh vò tờ giấy và phong bì thành một cục, ném thẳng vào thùng rác.
Không có cơ hội thì đừng cho đối phương hy vọng.
Trước khi đi ngủ, Tưởng Du nhìn lướt qua điện thoại, nhưng vẫn không có trả lời. Anh thở dài, cuộn chăn bông chìm vào giấc ngủ.
---
Cô ngữ văn lại dạy quá giờ, chiếm trọn giờ nghỉ giải lao vốn là mười phút chỉ còn lại hai phút.
Tưởng Du còn chưa kịp bước ra khỏi phòng học, tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Trên lớp buổi sáng có rất nhiều điểm kiến thức, sau khi lên năm thứ ba trung học, lớp học thể dục hoàn toàn biến mất, chỉ có một bài tập thể dục bắt buộc vào buổi sáng hoặc sau giờ học.
Hiệu trưởng sợ bọn họ học mãi mà quên tập thể dục, nên cố tình đặt ra các bài tập bắt buộc.
Mỗi học sinh cuối cấp trung học phải chạy ba vòng quanh sân thể dục, sau đó thì tự mình vận động nửa tiếng.
Tưởng Du nhìn lướt qua, nhưng vẫn không thấy Phó Thành, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Anh ấy điện thoại ra, lại thu hút sự chú ý của giáo viên, cười cười lấy tay cất điện thoại đi, anh cầm quả bóng rổ bên cạnh đi vào sân bóng rổ.
"Tưởng Du, đợi lát nữa mày định đi đâu?" Tịch Lâm đón lấy bóng rổ, tò mò hỏi.
"Không đi đâu hết."
"He he, có phải là tại Phó Thành không ở đây nên mày thấy cô đơn không?" Tịch Lâm trêu ghẹo nói, xoay người ném quả bóng về phía vòng rổ, đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh chặn lại quả bóng rổ.
Tưởng Du nhướng mày nhìn Tịch Lâm rồi ném quả bóng rổ trong tay về phía vòng rổ.
"Mày nói rất đúng."
Tịch Lâm trợn mắt xem thường: "Cũng không cho tao chút thể diện, bạn gái tao đang ở bên kia xem kìa."
"Là người lần trước?"
"Đúng vậy, chính là nhờ lần anh hùng cứu mỹ nhân kia mà quen biết, không ngờ hai đứa lại rất hợp nhau, bây giờ thì thành đôi rồi." Tịch Lâm thẹn thùng nói.
"Mày chắc là hợp chứ? Không phải là do mày quấn chặt không buông à?"
"Nhất định không phải." Tịch Lâm giành được quả bóng rổ, xoay người đẹp trai một cái, bóng rổ thoát khỏi tay, theo đường parabol mà bay vào khung bóng rổ.
Giây tiếp theo quả bóng rổ không bay vào đó mà đụng vào vòng rổ rồi bật trở lại.
"Chết tiệt!" Tịch Lâm cảm thấy hành động vừa rồi của mình cực kỳ mất mặt.
"Ha ha ha." Tưởng Du cười Tịch Lâm ngay lập tức.
Tịch Lâm đem bóng rổ ném cho anh, ủ rũ nói: "Trở về thôi."
"Ừm."
Tưởng Du quan sát Tịch Lâm học cách xoay bóng, quả bóng rổ rơi xuống đất nhiều lần.
"Đừng chơi trên cầu thang." Anh nghiêm túc nói.
"Biết rồi." Tịch Lâm ngoan ngoãn cất quả bóng rổ đi, đột nhiên có một cô gái đi tới trước mặt, người kia xấu hổ cúi đầu xuống, trong tay còn cầm một bức thư màu hồng.
Cậu đụng đụng Tưởng Du: "Cô gái này nhất định là tới tỏ tình."
Tưởng Du ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với cô gái, mặt Lâm Khiết đỏ bừng lên lại cúi đầu.
"Cái đó, đàn anh Tưởng, có thể nói chuyện riêng được không?"
"Không được, tôi còn có việc phải làm." Tưởng Du không chút do dự từ chối.
Mặt Lâm Khiết lập tức chuyển từ đỏ sang trắng, hai hốc mắt đã đẫm lệ, khoé miệng khẽ run: "Sẽ nhanh thôi."
"Tôi không......" Tưởng Du còn chưa nói xong đã bị Tịch Lâm bên cạnh cắt ngang.
"Tưởng Du, nghe cô ấy nói trước đi, đừng đứng ở cầu thang nói chuyện này."
Tưởng Du dừng một chút: "Được."
Tịch Lâm đã sớm chạy trốn, chỉ còn lại Tưởng Du và Lâm Khiết, hai người đứng ở hành lang.
Hành lang sau giờ học rất yên tĩnh, có thể nghe rõ được nhịp tim của Lâm Khiết.
"Đàn anh Tưởng."
"Ờ."
Lâm Khiết dùng hết sức của cả người đưa thư tình qua: "Lần trước em đợi anh ở công viên hai tiếng đồng hồ cũng không thấy anh, có thể là anh vẫn chưa nhìn thấy bức thư tình em viết cho anh. Lần này em suy nghĩ thật lâu, vẫn là muốn đích thân đưa cho anh."
Cô ta hít một hơi thật sâu: "Từ lúc lần trước nhìn thấy anh, em... đã bị anh thu hút. Em đã không ít lần nhìn trộm anh ở rất nhiều nơi, lúc anh chơi thể thao, em quét toàn bộ sân thể dục, để có thể bắt được bóng dáng của anh. Em em nói nhiều như vậy chính là muốn cho anh biết, em thích anh."
Nói xong câu cuối cùng, nước trong hốc mắt của Lâm Khiết rốt cuộc cũng rơi xuống.
Tưởng Du đợi đối phương nói xong hết anh mới hơi lùi về phía sau.
"Xin lỗi."
"A?" Lâm Khiết thương tâm ngẩng đầu, đáng thương nhìn Tưởng Du: "Tại sao chứ?"
"Tôi đối với cậu không có tình cảm, hơn nữa tôi đã có người mình thích rồi, tôi rất thích cậu ấy." Tưởng Du nghiêm túc nói.
"Cô ấy là ai?" Lâm Khiết khóc.
"Cậu không cần biết cậu ấy là ai, tình yêu là lưỡng tình tương duyệt (*), hy vọng cậu có thể tìm được người cũng yêu thích cậu." Tưởng Du nói.
(*): Song phương đều có tình cảm với nhau, tình yêu xuất phát từ cả hai phía.
"Em không nghe!" Lâm Khiết hét to: "Tại sao anh lại không thích em, tại sao anh phải giúp đỡ em, tại sao......"
Tưởng Du nhíu mày, tình huống bây giờ sao lại khác với tình huống tỏ tình lúc trước thế?
Anh lùi lại một bước, lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau lưng.
"Nhân đáo tình đa tình chuyển bạc, nhi kim chân cá hối đa tình(*)."
(*): Tình cảm không bộc lộ ra ngoài mới là tình cảm chân chính, tình cảm nhìn như bình thường lại là tình cảm chân thành.
Tưởng Du nghe được thanh âm quen thuộc, khoé miệng cong lên, quay đầu nhìn về phía Phó Thành đang mặc quần áo bình thường đứng dựa vào tường nói: "Nói cái gì vậy chứ."
"Biểu đạt tâm tình." Phó Thành hơi nhướng mắt, nhìn thoáng qua Lâm Khiết rồi nhìn về phía Tưởng Du: "Làm gián đoạn hai người?"
"Không có." Tưởng Du nói.
Phó Thành đứng thẳng người, bước từng bước đến trước mặt Tưởng Du. Quầng thâm dưới mí mắt rất rõ ràng, hắn xoa xoa tóc mình nói: "Về nhà thôi, tôi muốn ăn sủi cảo của bác gái."
"Ừa." Tưởng Du nuông chiều nói.
Anh quay người lại, vẻ mặt trở lại như ngày thường, nói với Lâm Khiết: "Xin lỗi, tôi đi trước."
Lâm Khiết ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng, hai người trước mặt đã đi rồi.
Cô ta nắm chặt tay, lấy điện thoại ra gõ nhanh vài dòng.
"Cô ta rốt cuộc là ai?!"
Trên đường.
Phó Thành đút hai tay vào túi quần, bước nhanh về phía trước. Tưởng Du đành phải bước nhỏ đuổi theo sau, nhìn hắn đi càng lúc càng nhanh, anh đứng lại một chỗ: "Cậu đi luôn đi."
"Được tỏ tình có vui không?" Phó Thành nhàn nhạt hỏi.
"Cũng khá vui, dù sao thì ai cũng thích được tỏ tình để chứng minh mình có sức hấp dẫn." Tưởng Du liếc nhìn Phó Thành một cái, vui đùa nói.
"Ồ." Phó Thành vẫn luôn nhìn vào Tưởng Du, lát sau, hắn nhấc chân chạy nhanh về phía Tưởng Du.
Sau khi đã đứng trước mặt Tưởng Du, hắn cúi đầu nói: "Ôm tôi!"
"Hả?"
"Ôm tôi!" Phó Thành lặp lại lần nữa.
Tưởng Du mấp máy môi, vươn tay cứng ngắc ôm lấy Phó Thành.
Một bàn tay to đè anh vào lòng, giọng nói dịu dàng của Phó Thành vang lên từ đỉnh đầu anh: "Cậu đã chủ động ôm tôi vì muốn tôi tha thứ cho cậu cho nên tôi đồng ý."
"Tôi chủ động?" Tưởng Du dở khóc dở cười nói.
"Ừm!" Phó Thành sờ sờ đầu Tưởng Du, nhẹ giọng nói: "Lần sau đừng làm như vậy, tôi thật sự sẽ rất tức giận."
Tưởng Du trong lòng hắn gật gật đầu, tay ôm hắn càng thêm dùng sức.
"Biết rồi."