Edit + Beta: Toả Toả
Trong mắt Tưởng Du đầy vẻ không tin, nhướng mày nói: “Thật à?”
“Ừm……” Phó Thành né tránh ánh mắt của anh, lập tức nói: “Để tôi đi rửa táo cho cậu.”
“A, không cần đâu.” Tưởng Du từ chối, đuổi theo Phó Thành đang chạy trốn.
Tay vừa mới bắt lấy góc áo của đối phương, chân phải của anh đã vấp lấy chân trái, không thể khống chế được mà bổ nhào về phía trước.
Sau khi Phó Thành chú ý tới, não còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã chủ động tiến lên một bước.
Bàn tay to nắm chặt lấy tay của anh, tay còn lại thì luồn qua dưới eo Tưởng Du, đem người ôm vào trong ngực.
Khoảng cách quá gần, hắn có thể ngửi thấy mùi hương thuộc về Tưởng Du.
Lòng bàn tay nắm chặt tay của đối phương, vừa ấm áp lại nóng rực.
Một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Phó Thành ngay lập tức tỉnh táo lại.
Dưới ánh mắt bối rối lại hoảng hốt, hắn để ý thấy biểu tình cứng đờ của Tưởng Du, vội vàng lui về sau một bước.
Giây tiếp theo, một đôi tay từ phía sau kéo hắn lại, khiến hắn không chỉ khôi phục lại tư thế ban đầu mà còn đem khoảng cách của hai người càng lại gần nhau hơn.
“Phó Thành…..”
“Ừm…..”
Tưởng Du hơi ngẩng đầu, mặt mày hớn hở nói: “Phó Thành, là cậu ôm tôi trước.”
Hai tay của anh dùng sức, đem người ôm chặt chẽ.
“…….Không phải… Là tại vì, ừm.” Phó Thành nói.
Hắn do dự một chút, từ từ nâng tay lên, dừng lại trong không trung vài giây rồi làm theo những gì trong lòng suy nghĩ, lòng bàn tay chạm vào lưng Tưởng Du.
Cả trái tim như treo lơ lửng ở trên không, vừa chạm vào lưng anh, hắn đã sắp nghẹt thở rồi.
“Reng reng reng.”
Một tiếng chuông phát ra từ túi quần của Tưởng Du.
Phó Thành nhanh chóng thu tay lại, đẩy đối phương ra rồi đột ngột lùi lại.
“Tôi tôi đi rửa táo cho cậu…”
“Được.” Tưởng Du bĩu môi, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Alo, mẹ.”
Phó Thành rửa táo đi ra thì thấy Tưởng Du đang ngồi xổm ở cửa mang giày.
“Cậu phải về sao?”
“Ừa, mẹ tôi nói có chút việc bảo tôi về nhà một chuyến.” Tưởng Du nói.
“À, cẩn thận.” Phó Thành đưa quả táo qua.
Tưởng Du ngẩng đầu cầm lấy táo, anh nhìn Phó Thành chớp chớp mắt, khoé miệng cong lên nói: “Lần sau tiếp tục.”
Phó Thành: “……Ừm.”
Thanh âm cực kỳ nhỏ, bị gió thổi tiêu tán trong không trung.
---
Trong phòng học, Tưởng Du đắc ý lau giày mới trên chân, trên mặt tràn đầy vui sướng, lau xong miếng khăn giấy này lại tới miếng khăn giấy khác, ngay cả bụi đất trên giày cũng được lau sạch.
“Tưởng Du mày mà còn lau nữa là giày sẽ rách đấy.” Tịch Lâm xoay bóng đi tới.
Tưởng Du liếc mắt nhìn cậu một cái rồi tiếp tục ‘chăm sóc’ đôi giày mới của mình.
Đôi giày này so với đôi giày trước còn đắt hơn, quan trọng nhất nó là do Phó Thành đưa cho anh, nếu giấu đi thì thật uổng phí.
Tịch Lâm ngồi xuống ghế bên cạnh, nâng cằm tỉ mỉ xem xét giày, lát sau cậu nhíu mày nói: “Đôi giày này tao thấy hơi quen, hình như là đã từng thấy rồi.”
“Ha ha, thế à?” Tưởng Du hơi di chuyển giày, dùng chân che lại.
“Đúng! Rất quen luôn! Hình như tao đã thấy ở đâu rồi.” Tịch Lâm nghiêng người, ngồi xổm trên mặt đất chăm chú quan sát.
“Dừng dừng dừng, mau quay về chỗ của mày đi, ở trường gặp phải những đôi giày giống nhau là chuyện bình thường.” Tưởng Du nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương đẩy đẩy Tịch Lâm.
“A, đúng vậy, là tao gặp ở trong trường học.”
Nhờ Tưởng Du nhắc nhở, Tịch Lâm nháy mắt nhận ra: “Phó Thành cũng mang đôi giày như thế này!”
“Khụ khụ khụ.” Tưởng Du bị sặc nước bọt, không ngừng ho khan, nước trong hốc mắt đều sắp tràn ra.
Sao ngày thường anh không thấy trí nhớ của Tịch Lâm tốt như vậy, nếu áp dụng vào việc học khẳng định sẽ đứng nhất.
Sau khi Tịch Lâm nhận ra, cậu kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Du: “Quan hệ của tụi mày tốt như vậy? Tốt đến mức mang giày cặp luôn?”
“Giày cặp cái gì chứ! Chỉ là lúc trước cậu ấy làm mất giày của tao nên mua một đôi mới đền thôi.” Tưởng Du thẹn quá hoá giận, giơ tay gõ vào đầu Tịch Lâm: “Tụi này rất trong sáng.”
“Ồ——” Tịch Lâm tỏ vẻ hoài nghi, để ý thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía bên này, cậu vỗ vỗ vai Tưởng Du: “Ra đây một chút.”
Tịch Lâm kéo Tưởng Du, trái trông phải ngó đi đến chỗ cầu thang ít người.
Cậu buông anh ra, hai tay khoanh trước ngực, chất vấn: “Quan hệ của mày với Phó Thành là gì?”
“Quan hệ trong sáng.” Tưởng Du dựa vào vách tường, cúi đầu nhìn giày.
“Đơn giản như vậy?” Tịch Lâm không tin, con ngươi dạo qua một vòng, bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Trước đây mày với Phó Thành chưa từng tiếp xúc với nhau, thậm chí ngay cả khi gặp nhau trên đường cũng không chào hỏi, nhưng từ sau khi mày bị mất giày trên sân thể dục, quan hệ của tụi mày đột nhiên tiến vùn vụt?”
Tưởng Du:………
Thành tinh rồi!
Chuyện đã lâu như vậy cũng nhớ rõ.
“Còn nữa ngày mày làm mất giày mày……” Tịch Lâm nhíu mày nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó.
“Chỉ là mất giày thôi, còn có thể có chuyện gì nữa chứ.” Tưởng Du sốt ruột nói.
“Không đúng không đúng, hôm đó có chút đặc biệt, tao mặc áo khoác mày còn lấy của tao.” Tịch Lâm phản bác, đột nhiên khiếp sợ nhìn Tưởng Du: “Hôm đó mày bị cứng!”
Tưởng Du co rút khoé miệng, tránh sang một bên.
“He he, tao không nhớ rõ nữa.”
“Còn nữa, ngày hôm sau, mày tự nhiên lại bảo tao hôn mày một cái thử xem, điều này cho thấy vào ngày diễn tập chữa cháy mày bị người khác hôn! Đối phương chính là Phó Thành!” Tịch Lâm xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, ngón tay run nhè nhẹ, nội tâm kích động cực kỳ.
“Ha ha…..” Tưởng Du đã không còn biết mình có thể biểu hiện ra vẻ mặt gì nữa, đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra khả năng điều tra phá án của Tịch Lâm mạnh như vậy, gần như hoàn toàn chính xác.
Tịch Lâm che lại cái miệng đang muốn hét lên: “Mày sẽ không thật sự thích Phó Thành đi?”
Tưởng Du ưỡn ngực: “Vậy thì sao!”
“Không phải, chẳng lẽ ngày đó mày có thể nói như vậy là vì đây là sự thật sao?” Tịch Lâm vội vàng nói.
“Nói cái gì?” Tưởng Du hỏi.
“Là câu ‘thích người có thành thích xuất sắc hơn tôi” á”. Tịch Lâm vừa kích động vừa hạ giọng nói.
Tưởng Du suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Những lời này cũng không phải là không có lý.”
“U là trời……..” Tịch Lâm thở ra, ngồi trên cầu thang.
“Tao cảm thấy mày chỉ là ham mê những thứ mới mẻ thôi.” Tịch Lâm ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Từ nhỏ đến lớn mày sẽ không bao giờ chịu thua cuộc, nhưng mà sau khi gặp được Phó Thành, mày vẫn luôn ở vị trí thứ hai. Có phải là bởi vì điều này mà mày đối với cậu ta có hứng thú không, sau đó lại cảm thấy là mình thích đối phương?”
“Mày đang nói cái lời ngu ngốc gì vậy?” Tưởng Du nhíu mày, nắm chặt tay.
“Tao đang giúp mày phân tích, thân là anh em tao vẫn luôn mong mày có thể tìm được hạnh phúc, nhưng mày có bao giờ nghĩ đến chuyện dì sẽ nghĩ như thế nào không?” Tịch Lâm quay sang vẻ cà rỡn ngày thường.
Tưởng Du sững người, buông bàn tay đang nắm chặt ra.
“Mày im lặng có nghĩ là mày cũng đang lo lắng.” Tịch Lâm nói.
Tưởng Du mấp máy miệng, muốn phản bác nhưng lại nói không nên lời.
Người im lặng lúc này còn có Phó Thành đang trốn ở đầu cầu thang, hai chai nước uống bị hắn bóp chặt trong tay.
Ngay từ đầu hắn đã ở đây……
Phó Thành hít sâu, cụp mắt xuống, bước ra khỏi nhà dạy học.
Nước uống trong tay bị hắn ném vào thùng rác, đây là trà sữa vani, hương vị yêu thích nhất của Tưởng Du.
---
Một viên phấn chính xác đập vào trán Tưởng Du một cái, anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cô ngữ văn đang tức giận ngất trời.
“Tưởng Du, tiết của tôi mà em cũng dám phân tâm sao?”
Cô ngữ văn đã hơn 40 tuổi, đang trong thời kỳ mãn kinh.
Tóc vừa trắng đã nhuộm, mỗi ngày đều đánh phấn rất dày, bụi phấn rơi trên chiếc váy dài.
Trên mũi mang một chiếc kính gọng đen, nhắm người vô cùng chính xác.
Miễn là có phấn trong tay thì nhất định phải ném vào học sinh mất tập trung.
Tưởng Du gật gật đầu: “Dạ, em có chút khó chịu.”
“Khó chịu?” Cô ngữ văn nhíu nhíu mày, nhớ tới lúc trước Tưởng Du xin phép nghỉ vài ngày vì sốt cao, lửa giận trong lòng giảm đi đôi chút, cất viên phấn trong tay đi.
“Nếu khó chịu thì đến phòng y tế đi, đừng có ngẩn người ở trong này.” Cô ngữ văn có chút không đành lòng: “Khó chịu thì nghỉ ngơi đi, đừng như Phó Thành ở bên lớp 1, bị bệnh không nói một câu đã về nhà.”
“Cậu ấy bị bệnh?” Tưởng Du kinh ngạc ngẩng đầu, quét bỏ việc ngẩn người nãy giờ.
“Nghe chủ nhiệm lớp bọn họ nói vào lớp không thấy người đâu, hỏi bảo vệ mới biết đối phương đã ra khỏi trường, nói thân thể không thoải mái, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, giống như là sắp ngã xuống vậy.”
Cô ngữ văn nhận ra mình đang đứng trên lớp, hối hận ngưng lại, nhìn về phía Tưởng Du: “Em đến phòng y tế nghỉ ngơi đi.”
“Không cần đâu, em có thể kiên trì.” Tưởng Du ngồi trở lại vị trí.
Cô ngữ văn gật đầu, bắt đầu lại lớp học, trong lúc đó cô liếc nhìn Tưởng Du vài lần, phát hiện đối phương đang nghiêm túc ghi chép.
Trong lòng Tưởng Du thật sự rất khó chịu, ngó giáo viên một cái, làm bộ dựa lưng vào ghế ngồi, mắt thì nhìn bảng đen, tay lại lần mò vào hộc bàn lấy điện thoại.
Cuối cùng cũng tìm thấy nó ở trong góc.
Anh mở màn hình, tìm WeChat của Phó Thành.
Tưởng Du: 【Phó Thành, nghe nói cậu bị bệnh hả?】
Tưởng Du: 【Cậu đã uống thuốc chưa?】
Gửi tin nhắn xong, anh thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô giáo nhìn về phía anh, anh liền cầm bút lên và chép lại kiến thức lên bảng đen.
Thật ra ghi chép đối với anh thật sự có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bình thường anh đều là tự mình hiểu ý.
Đợi một lúc, anh rút điện thoại ra, nhưng vẫn không có tin nhắn gì.
Tưởng Du bĩu môi, lại cất điện thoại vào hộc bàn.
Đã lặp lại nhiều lần nhưng WeChat vẫn không nhận được tin nhắn.
Lúc này tiếng chuông tan học vang lên.
Cô ngữ văn vừa mới ra khỏi phòng học, Tưởng Du đã lấy điện thoại ra, vội vàng gửi một tin nhắn khác cho Phó Thành.
【Cậu đang ngủ hả?】
Vẫn không có phản hồi.
Không biết có phải là bị bệnh gì nghiêm trọng không.
Tưởng Du đặt điện thoại lên mặt bàn, anh gối lên cánh tay, nhìn điện thoại không chớp mắt.
Hy vọng trong mắt anh dần biến thành mất mát.
Gió thu xuyên qua bệ cửa sổ mang theo hơi lạnh, thổi tung mái tóc của anh.
Anh chán nản thở dài, ném điện thoại vào hộc bàn.
Anh quyết định sau khi tan học phải đến nhà Phó Thành xem sao!
---
Anh đã đến nhà Phó Thành hai lần, lần này đã xem như là ngựa quen đường cũ.
Tưởng Du đến chỗ nghỉ của bảo vệ, lễ phép hỏi: “Xin hỏi người ở khu A phòng 302 đã trở lại chưa ạ?”
Nhân viên bảo vệ nhận ra anh, vừa định trả lời thì ông bác bảo vệ già bên cạnh đã đụng vào cánh tay anh ta.
“Chàng trai, cậu ấy vẫn chưa trở về.” Ông bác nói.
“Chưa trở về? Nhưng mà trường học nói cậu ấy đã về sớm rồi.” Tưởng Du nghi hoặc hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết, canh giữ trong một ngày rồi cũng không nhìn thấy cậu ấy, chắc là cậu ấy phải đi làm chuyện gì khác rồi.” Ông bác cười hì hì nói.
Tưởng Du liếc nhìn hai người trước mặt rồi mỉm cười gật đầu: “Vậy được rồi, con chỉ là đến đây giúp giáo viên chuyển lời, thầy nói là cậu ấy cần phải nói với ba mẹ mình về việc cậu ấy gian lận điểm số, còn nữa hôm nay trốn học phải nhận thêm một tội nặng, nếu hai người nhìn thấy cậu ấy có thể giúp con chuyển lời không?”
“Trốn học?” Anh bảo vệ liếc mắt nhìn ông bác, người phía sau trừng mắt trách móc anh một cái.
“Được rồi, ở đây sẽ chuyển lời cho, cậu về trước đi.”
“Cảm ơn.” Tưởng Du nói.
Anh đi ra ngoài, giữa chừng lại xoay trở về, lần này anh không đi từ cửa chính.
Anh đã biết rõ về tiểu khu này, xung quanh đều có camera, duy nhất camera ở cửa sau đã bị phá vỡ vào tuần trước.
Lần trước khi giao đồ ăn, anh đã nghe thấy một dì bên trong phàn nàn về điều đó.
Cái này đúng lúc tạo cơ hội cho anh.
Tưởng Du xắn tay áo, nhìn bức tường có chiều cao giống như trong trường học, anh đã trèo qua vô số lần, nên đây chỉ là chuyện nhỏ.
Hai tay anh ôm lấy lan can nhỏ, dùng sức của cánh tay và thắt lưng, dễ dàng đưa một chân qua bên bức tường, khi anh đang chuẩn bị nhấc chân còn lại lên thì nghe thấy tiếng bước chân.
Anh liếc nhìn xung quanh, không có chỗ nào để trốn.
Lúc này anh đang ngồi xổm trên bức tường, nhảy trở về thì anh không cam lòng. Anh cắn răng nhảy ra khỏi bức tường, bởi vì công nhân vừa tưới nước vào buổi sáng, cỏ đặc biệt trơn trượt.
Mới vừa nhảy xuống bãi cỏ, chân liền trượt về phía sau, tay nhanh chóng chống đỡ, nhưng vẫn bị tảng đá bên cạnh làm trượt.
Trên đó còn có một mảnh thuỷ tinh làm trầy xước làn da trắng nõn của anh, máu tươi chảy ra.
Tưởng Du cau mày, từ bãi cỏ đứng lên, đè lại miệng vết thương.
Khi chuẩn bị trốn vào trong tòa nhà, anh nhìn thấy Phó Thành đang mặc một bộ quần áo bình thường, hai tay đút túi, không biết là hắn đang nghĩ gì, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ.
“Phó Thành.” Anh hưng phấn hét to.
Phó Thành ở cách đó không xa sững người, ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Du đang cười xán lạn, khoé miệng mất tự nhiên nhếch lên.
Nhưng giây tiếp theo lại trở về như cũ, vẻ mặt lạnh như băng.
“Cô giáo nói cậu bị bệnh, không sao chứ?” Tưởng Du chạy tới, lo lắng hỏi.
“Không sao hết.” Phó Thành thản nhiên nói.
Tưởng Du nhíu mày: “Cậu sao thế?”
Tại sao chỉ mới một ngày không gặp nhau, đối phương đã biến trở về bộ dáng lúc vừa mới biết nhau rồi?
“Không sao.” Phó Thành quét mắt nhìn anh, chú ý thấy nơi tay anh đè lại đang có máu chảy ra.
Hắn lo lắng bắt lấy tay anh: “Bị thương sao.”
“À, lúc nãy nhảy xuống thì bị thương, nhưng mà cũng không sao.” Tưởng Du lúng túng nói.
“Cái gì mà không sao, bệnh uốn ván rất nghiêm trọng.” Vừa mới nói xong, Phó Thành đã tức giận: “Đến nhà của tôi xử lý vết thương đi.”