Edit + Beta: Toả Toả

“Khụ khụ khụ…..”

Một người đang nằm trên chiếc giường mềm mại, quấn chặt lấy chăn bông, không ngừng ho khan.

Sắc mặt tái nhợt, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt, lại thêm lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi trên người khô rồi lại toát ra.

Phó Thành mơ màng mở hai mắt, đây là một nơi xa lạ, xung quanh chỉ có một mình hắn.

Hắn vươn tay muốn lấy cốc nước trên bàn, nhưng thân thể lại không cử động được.

Sốt cao cộng thêm ho khan khiến hắn cảm thấy không có sức lực.

“Nước……Nước.”

Cổ họng khô khốc phát ra âm thanh khàn khàn, trong căn phòng yên tĩnh vô cùng rõ ràng.

Phó Thành nuốt nuốt nước bọt, bởi vì mí mắt nặng trĩu, tay cầm lấy cốc nước yếu ớt rơi xuống giường.

Hắn rất quen thuộc với loại cảnh tượng này, mỗi lần bị bệnh đều như vậy, chỉ cần vượt qua nó thì sẽ ổn.

Đang lúc hắn muốn nhắm mắt lại lần nữa thì cửa phòng mở ra.

“Có muốn uống nước không?” Một chàng trai đang nói chuyện.

Giọng nói quen thuộc, mùi hương quen thuộc.

Phó Thành dùng sức mở to mắt, quả nhiên là anh.

Nhưng không phải đối phương ở chung phòng với bạn học có bộ dáng xấu xí kia sao?

“Cậu…..”

“Đây, uống nước đi.”

Tưởng Du nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, để cho Phó Thành dựa vào trên người mình, trong tay cầm nước khoáng đưa tới bên miệng hắn.

Phó Thành nhìn anh một cái rồi ngoan ngoãn cúi đầu uống nước.

Nước lạnh làm tan đi cái nóng và khô rát nơi cổ họng, cảm nhận được một chút thời gian dễ chịu.

“Phát sốt sẽ uống rất nhiều nước, tôi để nước khoáng ở trên bàn, lát nữa cậu muốn uống thì lấy.” Tưởng Du chậm rãi đỡ hắn nằm xuống, liên tiếp lấy từ trong cặp sách ra 3 chai nước khoáng, đặt hết lên trên bàn.

Phó Thành lẳng lặng nhìn anh: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi không đến thì ai chăm sóc cậu?” Tưởng Du cười nói, vươn tay vén rèm cửa, mở cửa sổ đang đóng chặt: “Bị cảm lạnh cần phải thoáng khí nhiều hơn, nếu không vi trùng sẽ không thể thoát ra ngoài.”

“Chăm sóc tôi?” Trong mắt Phó Thành hiện lên kinh hỉ, sau đó lại tắt đi: “Cậu không phải có bạn cùng phòng à?”

“Quách Tử Minh?” Tưởng Du quay đầu lại hỏi.

Phó Thành nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ.

Trời đã nhá nhem tối, tầng năm của khách sạn đúng lúc có thể đem hết khung cảnh bên ngoài thu vào tầm mắt. Trên bầu trời đêm không có ánh trăng cũng không có sao, chỉ có những ngọn đèn ở phía trước cửa nhà giả thành các vì sao.

Đã bước sang thu, gió mát đã có chút se lạnh.

Hắn nói thầm: “Thì ra bạn cùng phòng của cậu tên là Quách Tử Minh…..”

“Ừm, nghe nói là lớp trưởng của lớp 3, chắc là thành tích cũng không tồi. Vừa rồi ở dưới lầu cậu ấy còn mời mọi người uống đồ uống, là một người rất tốt bụng.”

Tưởng Du ngồi trên ghế, lần lượt lấy đồ trong cặp sách ra, nhìn Phó Thành đang đưa lưng về phía mình, nhún vai.

“Ờm…..muốn ngủ.” Giọng của Phó Thành trầm xuống nói.

“Đợi đã, để tôi dán miếng dán hạ sốt này a……” Tưởng Du vội vàng đứng lên, vấp phải cặp sách đặt trên đất, cả người đều đè lên Phó Thành.

Ngay cả khi ngã xuống, anh vẫn giơ miếng dán hạ sốt lên.

Tưởng Du ngọ ngoạy đứng lên, tay đè lên ngực đối phương, xuyên qua lớp chăn bông còn có thể cảm nhận được hơi ấm.

Anh kinh ngạc ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt cô đơn của Phó Thành.

Anh hoảng sợ ngồi xuống, mất tự nhiên mà nắm lấy góc miếng dán hạ sốt.

“Dán lên có thể phòng ngừa nóng hỏng đầu óc, hơn nữa kết hợp với thuốc hạ sốt, hiệu quả rất tốt…..”

Phó Thành nhíu mày, liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Tôi tự mình làm.”

“…….Cũng được.” Tưởng Du dừng một chút, đem nó đưa cho đối phương.

Khi Phó Thành nhận miếng dán hạ sốt, đầu ngón tay chạm vào tay anh rồi nhanh chóng rút về.

“Cậu mau trở về phòng mình đi….”

“Cái gì?” Tưởng Du khó hiểu hỏi.

“Phòng của cậu.”

“Vừa nãy tôi thấy bạn học Từ Kiến ở dưới lầu, vẻ mặt của cậu ấy rất tủi thân ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh. Tôi tò mò nên đi lại hỏi, hoá ra là do cậu cho cậu ấy nhìn cái sắc mặt như thế này.” Tưởng Du bật cười thành tiếng, đồng thời duỗi tay giúp đối phương dán miếng dán hạ sốt.

Phó Thành nhớ lại một chút, hoàn toàn không nhớ được dáng vẻ của Từ Kiến.

Thân thể hắn vốn đã không thoải mái nên trực tiếp bỏ qua lời chào của đối phương, cầm chìa khoá trở về phòng.

Hơn nữa Tưởng Du cùng Quách Tử Minh trong đại sảnh càng khiến hắn không thoải mái.

Tưởng Du thấy hắn không trả lời, trực tiếp ngồi trên giường Phó Thành, cười rạng rỡ nói: “Tôi đã bảo Từ Kiến đổi phòng rồi, thầy cũng đồng ý.”

Phó Thành không thể tin quay đầu lại, há miệng nhưng lại không nói ra được câu gì. Đôi tay dưới lớp chăn nắm chặt lấy ga trải giường, mang theo cảm xúc phức tạp trong lòng.

“Chẳng lẽ cậu ghét bỏ tôi?” Tưởng Du tủi thân nói nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý, tay còn tuỳ ý đánh vào tay đối phương.

“Không có……” Phó Thành cong khoé môi lên, lần đầu tiên nở nụ cười trước mặt anh.

Nụ cười này đơn thuần lại ấm áp, đây là lần đầu tiên Tưởng Du nhìn thấy hắn cười, cả người ngẩn ngơ tại chỗ.

Chỉ tiếc nụ cười này lại ngắn ngủi như hoa quỳnh, biến mất trong tích tắc.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, nhịp tim của Tưởng Du từ từ trở lại bình thường, sau khi nhìn thấy nụ cười của đối phương, nhịp tim của anh liền tăng tốc.

“Cậu kiểm tra nhiệt độ chưa?” Anh khịt khịt mũi, vẻ mặt mất tự nhiên nói.

Phó Thành gật gật đầu: “Ba mươi tám độ.”

“Vẫn còn có chút nóng, cậu muốn ăn cái gì không?” Tưởng Du lo lắng nói.

“Tôi không đói.”

“Không đói cũng phải ăn!” Tưởng Du trách cứ nói, vươn tay sờ vào mặt hắn, rõ ràng cảm giác được nóng lên: “Không thì tôi đi mua cháo cho cậu nhé?”

Phó Thành cứng người ở trên giường, nghe được lời nói của Tưởng Du, giọng nói khàn khàn trả lời: “Được…..”

“Đợi tôi.”

Đợi hắn ăn xong cháo cũng đã là 10 giờ tối.

Tưởng Du vì để đối phương có thể ngủ ngon, tắt toàn bộ đèn, chỉ chừa lại ánh sáng trong nhà vệ sinh.

Cũng yêu cầu quầy lễ tân của khách sạn gửi thêm một chiếc chăn bông, đặt ở phía bên kia của Phó Thành, nếu quá lạnh còn có thể đắp thêm một chiếc chăn.

Sau khi tắm rửa xong anh lau mái tóc ướt đẫm của mình.

Nhìn thấy Phó Thành nhắm chặt hai mắt, ngủ rất an ổn.

Máy sấy tóc trên tay được anh đặt lại chỗ cũ để tránh đánh thức đối phương.

“Tưởng Du…..”

“A!” Tưởng Du bị doạ sợ, vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Phó Thành mở to mắt, nhìn chăm chú vào anh: “Nhanh đi sấy tóc đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Ha ha, tôi còn nghĩ là cậu đang ngủ.” Tưởng Du xoa xoa tóc, xấu hổ nói.

“Bây giờ mới ngủ.” Phó Thành xoay người, đưa lưng về phía anh.

Từ lúc Tưởng Du ở trong phòng tắm, hắn chưa bao giờ ngủ được. Cho dù có nhắm mắt như thế nào thì tiếng nước vẫn có thể lọt vào tai ngăn cản hắn.

Sau khi sấy tóc xong Tưởng Du lại xuất hiện bên cạnh giường của Phó Thành, sau khi đưa tay sờ lên mặt đối phương lại thò tay vào cổ áo cảm nhận nhiệt độ cơ thể.

“Cảm giác không nóng như vừa rồi.”

“Ừm….chắc là thuốc có tác dụng rồi.” Vẻ mặt Phó Thành mất tự nhiên nói, tay đối phương vẫn chạm vào làn da trên cổ rõ ràng.

“Được rồi, mau ngủ đi.” Tưởng Du tự mình giúp hắn đắp chăn, bỗng nhiên nhớ tới một việc, ngước mắt lên tình cờ đối diện với Phó Thành, hắn lẳng lặng dời tầm mắt đi.

“Sáng mai chúng ta sẽ đi thăm địa điểm thi đấu mà không quay về, đợi cuộc thi buổi chiều xong rồi mới về.”

“Ừm.”

Tưởng Du khép hờ cửa sổ để vẫn có thể thoáng khí.

Đến gần giường của Phó Thành, giảo hoạt cười nói: “Có muốn ngủ cùng nhau không?”

Phó Thành: “………”

Cuối cùng hắn cũng nhắm mắt ngủ dưới tác dụng của thuốc cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play