Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 14

 

 

Đến công ty, Bạch Thiên Di lên thẳng phòng của Hà Tử Phàm chứ không ghé văn phòng của mình.

 

Vừa chạm tay vào nắm cửa, cô đã bị thư kí của Hà Tử Phàm gọi giật lại:

“Này cô muốn đi đâu vậy ?”

Đúng ở đây tất nhiên là vào gặp Hà Tử Phàm rồi, cô hỏi thừa nhỉ ? Bạch Thiên Di cau mày:

“Tôi đi gặp tổng giám đốc.”

Cô thư kí xinh đẹp kia lại lườm cô một cái, gương mặt tỏ rõ vẻ khinh miệt:

“Có hẹn trước không ?”

Bạch Thiên Di hơi sững người. Gặp người trong công ty cũng phải hẹn trước ư ? Cô gái này vốn đã không xem cô là người của công ty rồi.

“Không có.” Cô thành thật trả lời.

Cô cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình thật khó chịu: “Tổng giám đốc bảo tôi đến gặp anh ta.”

Cô thư kí trực bàn điện thoại kia tay cầm chiếc gương soi đi soi lại mái tóc uốn xoăn như sợi mì của mình, khinh khỉnh đáp:

“Dựa vào cái gì ? Dựa vào cô à ?” Lại một cái liếc xéo nữa được ném thẳng về phía Bạch Thiên Di.

Bạch Thiên Di thở dài một tiếng. Không lẽ là dựa vào cái bộ mặt trét một tạ phấn dùng búa đạp vào giữa là nứt đôi thành hai mảnh như cô sao ? Cô hơi bực mình, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự.

“Không tin thì cô có thể gọi hỏi tổng giám đốc, tôi ngồi ở đây chờ cũng được.”

Nói rồi Bạch Thiên Di tự mình đi đến phòng chờ ngồi xuống, nhưng chưa kịp đặt mông xuống thì lại nghe giọng nói eo éo khó nghe của cô thư kí kia.

“Ấy, cô không được ngồi ở đó đâu ! Bộ ghế mới chở về hôm qua, cả giám đốc còn chưa được ngồi đấy !”

Bạch Thiện Di chưa kịp ngồi xuống đã phải đứng lên. Cô chỉ vào mình nhướn mày hỏi:

“Vậy tôi phải ngồi ở đâu ?”

Ghế ở phòng chờ mà lại không được ngồi, cô ta bị hâm à ????

Cô thư kí kia ra chiều suy nghĩ một lát, rồi lại thảng nhiên chỉ về cái ghế nhựa nằm trong góc tường.

“Đấy, cái kia kìa, cô lấy mà ngồi.”

Bạch Thiên Di mặt mũi đen sì, nếu vậy cô thà đứng còn hơn. Đúng là bọn tư bản. Cùng một giuột cả mà thôi. Cô không thèm chấp cô ta làm gì, cứ thế mà ngồi xuống bộ ghế mới tinh kia, hưởng thụ cảm giác mềm mại của nó.

“Này ! Cái cô kia ! Cô bị điếc à ?! Tôi đã bảo không được ngồi đó rồi mà !!”

Lại cái giọng đó, nghe mà buồn nôn. Được rồi, cô giờ là người điếc rồi, cô ta đang nói gì thế nhỉ ? 

“Cô không nghe tôi nói gi à ?!!! Cô câm rồi hả ?”

Ô ! giờ thì cô thành người câm mất rồi, thôi được, câm thì câm chứ sao. Vậy là cô nàng kia bị Bạch Thiên Di lơ đẹp. Cuối cùng khi nhận ra điều đó, cô thư kí kia cũng không thèm nói nhiều nữa, chuyện tâm vào công việc của mình. = =

Bạch Thiên Di ngồi quan sát cô ta cả buổi, từ việc soi gương chải tóc, rồi lại son môi, đánh má hồng chải mascara, sau đó lại lôi ra bộ đồ nghề cắt giũa móng tay. Nói chung là trong suốt quá trình Bạch Thiên Di không hề thấy cô ta nhấc điện thoại gọi cho Hà Tử Phàm một tiếng. Định chơi cô sao ?

Đang lúc suy nghĩ lung tung, điện thoại cô bỗng reo lên. Là bài hát u uất cô cài riêng cho Hà Tử Phàm, như vậy để tránh mỗi lần anh gọi đến cô đỡ bị yếu tim…

“Alo.”

“Sao còn không mau đến đây ?”

Giọng Hà Tử Phàm rõ ràng là rất bình thường, nhưng sao cô cứ cảm thấy sờ sợ.

“Tôi lên rồi đấy chứ, cô thư kí của anh không cho tôi vào...”

Đến ngồi chờ cũng không cho cơ mà > = <  Nói rồi lần này đến lượt cô lườm cô nàng kia một cái.

“Tôi hiểu rồi.”

Hiểu hiểu cái gì cơ chứ ? Anh ta lại còn cúp máy nữa chứ == vậy là cô vẫn phải ngồi chờ à ?

Tiếng điện thoại bàn làm việc cô thư kí [tạ phấn] kia bỗng reo lên. Cái giọng nói khó nghe khi nãy bỗng trở thành…như người xưa hay nói là gì nhỉ ? À là ngọt như mía lùi (:v)

Sao lại có thể đổi giọng nhanh như thế nhỉ ??? = =

Cúp điện thoại, cô [tạ phấn] quay sang lườm Bạch Thiên Di một cái làm cô giật cả mình…

“Cô kia, tổng giám đốc đang chờ cô trong phòng.”

Haiz, lại trở thành cái giọng eo éo khó nghe kia nữa rồi. Bạch Thiên Di phủi mông đứng lên, không thèm nhìn cô nàng [tạ phấn] kia nữa mà mở cửa đi vào trong phòng tổng giám đốc.

Bước vào trong, cô vẫn thấy một Hà Tử Phàm mặt lạnh như băng ngồi trên bàn làm việc. Anh ta vẫn đang đeo kính, có lẽ đang đọc tài liệu. Đến tận khi cô bước đến trước mặt anh, Hà Tử Phàm vẫn không hề có ý định dừng lại nhìn mặt cô một cái.

Vậy thì cô phải tới đây để làm gì = = !

“Tôi xin nghỉ việc rồi.”

Bạch Thiên Di không chờ anh hỏi mà tự mình khai ra luôn, như vậy có tính là thành thật khai báo nhận khoan hồng không nhỉ ?

“Tôi làm mất hợp đồng của công ty vậy nên đành chuộc tội bằng cách này thôi !” Cô định giải thích, nhưng cuối cùng lại thôi.

Hà Tử Phàm tháo kính xuống, lại cặp mắt như nhìn thấu tâm can đấy nhìn thẳng vào mắt cô, Bạch Thiên Di bỗng cảm thấy có tí…ngượng ngùng.

Ở chung một nhà cũng gần hai tháng rồi mà cô vẫn không đủ can đảm nhìn thẳng vào anh ta mỗi lúc như thế này…Là tại sao chứ ???!

“Về chuyện đó, cô đã gửi đơn lên trưởng phòng của mình chưa ?” Hà Tử Phàm lạnh lùng hỏi.

“…Chưa.” Bạch Thiên Di thành thật trả lời.

“Vậy thì đừng nói đến đơn, dù cô có gửi đơn nhưng vẫn chưa được thông qua, công việc chưa được bàn giao cho người mới thì cô vẫn không có quyền tự ý nghỉ việc.”

“Nhưng tôi không muốn đi làm nữa !” Bạch Thiên Di cãi bướng.

Cô không muốn làm dưới trướng lão đầu hói kia nữa > " <

“Bạch Thiên Di, đó là ý thức trách nhiệm. Cô lớn từng này tuổi, chuyện đó cũng không hiểu sao ?” Giọng Hà Tử Phàm đanh lại, xung quanh là sát khí bao vây.

Bạch Thiên Di lúc này bị anh chỉnh thì vô cùng bực tức, lòng tự trọng của cô không cho phép người khác bắt bẻ mình. Vốn định đã cãi lại, nhưng đáng tiếc, điều anh nói hoàn toàn đúng, cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nộp đơn xin thôi việc.”

“Không được !” Đôi mắt đen láy của anh nhìn Bạch Thiên Di, giọng nói dứt khoát khiến cô giật mình.

“Tại sao lại không được ? Anh đã nói nếu đơn của tôi được thông qua thì tôi có thể nghỉ việc mà.”

Ở lại để bị bọn tư bản chuyên hút máu không bằng cầm thú như các anh đầy đọa chắc ?

“Tiền của tôi, ai sẽ trả ?”

Bạch Thiên Di á khẩu. Đúng rồi nhỉ, còn tiền của anh ta…

“Tôi hiểu rồi.” Nói rồi cô đi ra ngoài.

“Khoan đã.”

“Lại chuyện gì nữa đây ?” Cô bực bội quay đầu lại.

“Hôm qua cô không về nhà.”

“Tâm trạng không tốt, không muốn về.”

Bạch Thiên Di không muốn nói thêm với anh câu nào nữa, chỉ mong nhanh chóng ra khỏi đây thôi.

“Cô ở nhà tôi là để trả nợ, không phải ở không.”

Ý anh là không phải cô muốn đi là đi, muốn ở thì ở. Mới một ngày không làm việc nhà đã trách mắng, đúng là đồ tư bản.

“Vâng, tôi biết rồi.”

“Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Bạch Thiên Di dù trong lòng có bực tức, nhưng vẫn phải kìm lại. Từ đầu đến cuối anh không hề nhắc đến chuyện hợp đồng khiến cô hơi thắc mắc. Nhưng dù có nhắc hay không thì cô vẫn phải tiếp tục…đi làm trả nợ.

Thở dài thở ngắn, sau cùng cũng phải ngồi vào bàn làm việc. Bạch Thiên Di ngao ngán trở về phòng của mình. Nhưng điều kì lạ, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khinh miệt, còn có cả những lời xì xầm bàn tán sau lưng. Cô mới nghỉ có nửa ngày, mà giống nghỉ cả tuần vậy, hay là cô ảo giác nhỉ?

Trên MSN bỗng hiện lên một tin nhắn. Là Hiểu Lập gửi.

[Cô nàng văn phòng]:  Di Di, tớ tin cậu không phải là loại người đó đâu !! >”<

[AgaveFranzosinii]: Tin ? Tin cái gì cơ ? Loại người đó là loại người gì ?

Không lẽ cô mới đấm lão Lý kia một cái mà não của mọi người lại chịu hậu quả sao ?

[Cô nàng văn phòng]:  Cậu không biết gì sao ???!

[AgaveFranzosinii]: Biết gì là biết gì cơ ??? Hôm qua tớ nghỉ nửa ngày ở nhà còn gì :3

[Cô nàng văn phòng]: Mọi người đều đang đồn ầm lên rằng cậu với lão Lý kia vừa mới gặp nhau đã …ấy ấy. Không những thế, cậu còn nhận tiền của ông ta rồi trở về đóng một màn kịch để nghỉ việc ( tất nhiên trong giai đoạn này thì khó có thể xin duyệt để nghỉ ). Sau này chỉ cần làm vợ bé của ông ấy mỗi ngày được cung phụng là được.

[AgaveFranzosinii]: Cậu đang nói gì vậy…? Là viết truyện hay kịch bản phim truyền hình dài tập sướt mướt ướt át vậy...

[Cô nàng văn phòng]: Thế là không phải đúng không ?

[AgaveFranzosinii]: Cậu lại nghe mấy chuyện nhảm nhí ở đâu thế ?

[Cô nàng văn phòng]:  Tất nhiên là trên trang web chính của công ty rồi. Không tin thì cậu tự mình lên xem đi.

Bạch Thiên Di không nghĩ nhiều, cô lập tức đăng nhập vào trang web của công ty. Quả nhiên, đập vào mắt cô đầu tiên là bức hình một nam một nữ ôm nhau…còn là một già một trẻ…

Trên bức hình chụp chỉ thấy phía sau lưng của Bạch Thiên Di, nhưng cái mặt lợn của ông Lý thì lại vô cùng rõ ràng…Một tay ông ta đang ôm lấy eo cô, một tay còn lại đang nắm tay cô. Nếu cô nhớ không lầm, thì đây là ba mươi giây trước khi cô hất nước vào mặt ông ta kia mà ???!

Bạch Thiên Di tắt ngay trang web đi, cô không muốn nhìn thấy tấm hình đó thêm một lần nào nữa huống chi là đọc bài. Lại mở MSN lên.

[AgaveFranzosinii]: Chết tiệt, tên khôn khiếp nào đã đăng tấm ảnh này lên chứ ?! Rõ ràng mình đã rất an phận rồi mà >”< đã có ân oán với ai đâu ! Tấm hình đó là ba mươi giây trước khi mình cho lão ta một cú vào mặt, tại sao lại không chụp cảnh sau ????

[Cô nàng văn phòng]: Cậu thật sự đấm ông ta ư ??? Gan cậu to thật đấy, vậy mà có người dám phao tin đồn nhảm. Họ nói rằng hôm qua cậu cãi nhau to với trưởng phòng, ông ta không cho cậu nghỉ nhưng cậu vẫn nằn nặc đòi nghỉ.

[AgaveFranzosinii]: Ai dám đồn nhảm ??? >”< Thật là ác ý muốn gây sự đây mà…

Chính xác là hôm qua ông ta dọa đuổi việc cô mới đúng X-(

[Cô nàng văn phòng]: Sao cậu lại hỏi tớ >”< tớ có biết gì đâu >”< chỉ là nghe kể lại thôi.

[AgaveFranzosinii]: Tớ…

[AgaveFranzosinii]: Đau…

[Cô nàng văn phòng]: Thôi đừng đau lòng nữa, người ta đau theo cậu bây giờ :(

[AgaveFranzosinii]: Lòng cái gì =”= là đau bụng…

[AgaveFranzosinii]: Lát nói.

[AgaveFranzosinii]: Không kìm được nữa rồi…

[AgaveFranzosinii]: It’s…coming :-o

[Cô nàng văn phòng]: o.O Mau lên, còn ngồi đó làm gì…còn có thời gian đánh máy nữa hả ?!

Không kịp đọc tin nhắn tiếp theo, Bạch Thiên Di đã đem niềm sung sức như vũ bão của mình vào nhà vệ sinh…

Haiz cũng may là còn kịp…

Ngồi trong nhà vệ sinh một lát, Bạch Thiên Di lại nghe tiếng mở cửa phòng.

“Này, Tư Yến, cậu làm vậy có quá đáng lắm không ?” Giọng của ai đó vang lên.

“Làm gì quá đáng kia chứ ? Cô ta đã đả kích chị gái tớ trước mặt tổng giám đốc khiến chị ấy điên lên như sắp giở cả nhà tớ ra rồi kìa. Ngày nào cũng ngồi khóc hết cả hộp giấy, phận làm em như tớ thì làm sao không trả thù giúp chị mình được…”

Ây da, toilet đúng là nơi buôn chuyện nổi tiếng nhất mọi thời đại…Cô ở đây có tính là nghe trộm không nhỉ ? Nhưng mà cô gái kia thật quá đáng, đả kích người khác đến độ cô nàng kia tức điên thế thì không phải rồi.

“Cậu cao tay thật. Chụp một tấm hình vô cùng chuẩn có thể làm dậy sóng dư luận như vậy. Cậu nói xem cô ta có bị đuổi việc không nhỉ ?” Một cô gái khác lại nói.

“Còn phải nói, nếu không bị đuổi cũng phải tự mình thôi việc, cô ta mặt dày đến mức độ ngày làm đến công ty cũng bị chỉ trích sao ?”

Tư Yến ? Cô gái này hình như ngồi cùng văn phòng với cô thì phải ? Ế !  Tấm hình ?? Hình như đang nói về cô hả ?

“Tư Yến này, sao cậu lại biết cô ta sẽ gặp ông Lý ở đó ?” Lại một giọng nữ khác nữa =”=…bọn họ đi vệ sinh tập thể à ?

“Có như vậy cũng không nghĩ ra. Mọi chuyện thật ra rất đơn giản, tớ giả vờ nhà có việc không thể sắp xếp đi gặp ông Lý, sau đó nhờ Hiểu Lập đi thay. Nhưng ai mà chẳng biết, bạn trai cô ta vốn rất gia trưởng, chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện cô ta gặp ông Lý. Cô ta không đi được thì phải tìm người khác, một người có ngoại hình ưa nhìn một chút không quá lớn tuổi đi thay, sau đó tất nhiên là phải nhờ cô bạn thân Bạch Thiên Di rồi.” Trịnh Tư Yến giải thích một mạch vô cùng cặn kẽ.

Bạch Thiên Di lúc này đã tức sôi máu. Dám lợi dụng lòng tốt của người khác, cô đã làm gì đắc tội với bọn này cơ chứ X-(

“Nhưng mà, ngay từ đầu thay vì nhờ Hiểu Lập, sao cậu không nhờ luôn Bạch Thiên Di cho đỡ rách việc ?” Cô gái kia lại hỏi.

Đúng, đây cũng là điều cô đang thắc mắc.

“Tớ không thân với Bạch Thiên Di, cũng chưa nói chuyện với nhau lần nào. Khi không lại đến nhờ vả người khác, cậu không sinh nghi ngờ sao ?”

“Hay, thật là hay mà !”

Hừ, toàn một lũ cún con chuyên hùa theo người khác. Trò trẻ con của các người, tưởng có thể đánh bại Bạch Thiên Di cô sao ? Nếu hôm nay cô không bị đau bụng bất thình lình, thì chắc sẽ không nghe được mẩu chuyện thú vị này rồi. Ông trời kể ra cũng tốt bụng thật. Muốn đuổi cô đi, thì cô nhất quyết phải bám lại cho bằng được, cô phải ở lại để chọc mù mấy con mắt đáng ghét của mấy người kia.

Bạch Thiên Di không thèm nghĩ nhiều nữa, xòng xọc xông ra ngoài. Như thế này có thể xem là bắt tại trận không nhỉ ?

“Ồ, vậy thì chúc mừng các cô nhé, kế hoạch đã thành công được một nửa rồi đấy.” Bạch Thiên Di nhìn bốn cô gái đang sững người đứng trước mặt mình. Cô nhìn một lượt cả bọn, ánh mắt không hề che giấu sự khinh bỉ.

Trịnh Tư Yến nhanh chóng lấy lại nét mặt khinh khỉnh thường ngày, cười giảo hoạt:

“Thì ra ở đây nãy giờ đang có một con chuột đang núp nghe trộm chuyện người khác, thật là một con chuột bẩn thỉu.”

Ai thèm nghe trộm các người ? Rõ ràng cô vào đây trước rồi cơ mà ?

“Là con chuột thì đã sao ? Không như ai đó cả con chuột còn chẳng bằng, giở thủ đoạn đê tiện để hãm hại người khác. Lúc nào cũng trét cả một xe tải phấn lên mặt, như thế để làm gì. Chẳng qua là che giấu vẻ xấu xa ở bên ngoài lẵn bên trong thôi, mà nói thật dù cô có đắp thêm bao nhiêu tấn phấn đi chăng nữa cũng không thay đổi được đâu. Ai nhìn vào cũng biết cô chính là một C-O-N  V-I  K-H-U-Ẩ-N.” Cô nhếch mép, nhấn mạnh từng chữ.

Trịnh Tư Yến bị nói trúng tim đen, khuôn mặt nhăn nhó khó coi.

Chẹp, biết ngượng chưa hả ?

“Đồ không biết ngượng, suốt ngày trưng bộ mặt đó ra để dụ dỗ đàn ông, xấu xí như cô thì ai mà thèm chứ ? Loại tạp nham như cô, dựa vào cái gì mà vào đây làm kia chứ ? Tôi không biết cô đã làm gì để dụ dỗ được tổng giám đốc, nhưng đừng tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy, tôi sẽ cho anh ta sớm biết được bộ mặt của cô thôi !”

Cô mới vừa nghĩ cô ta đã biết ngượng chưa thì Trịnh Tư Yến đã hỏi ngược lại cô… Loại tạp nham ? Dụ dỗ ? Thật buồn cười, mấy từ đó nên gắn lên người cô ta mới đúng chứ ?

“Đúng, tôi là loại tạp nham, cho nên dù gặp phải hoàn cảnh tốt đẹp hay tệ hại vẫn thích nghi tốt. Như vậy có hơn loại không có óc suốt ngày chỉ biết nói xấu người sau lưng người khác hay không ? Thử nghĩ lại coi, tại sao Tổng giám đốc lại đưa tôi đi dự tiệc chứ không phải cô hay chị cô hả ? Chả phải điều đó là minh chứng rõ ràng nhất để nói rằng cô vốn thua kém cả loại tạp nham tôi sao ? Tôi khuyên cô trước khi mở miệng mắng chửi người khác là [dụ dỗ đàn ông] thì nên nhìn lại bản thân mình có năng lực gì không đã.”

Bạch Thiên Di khoanh tay dựa vào tường nhìn Trịnh Tư Yến cả ngươi đang run lên vì tức giận, cô đang nghĩ, cô ta có khóc không nhỉ ?

“Cô...cô đừng tưởng tôi không không biết gì, cô vốn làm được ở công ty là nhờ hậu thuẫn mà thôi. Tôi không biết hậu thuẫn của cô to cỡ nào, nhưng nói cho cô biết, ba của tôi là một cổ đông của công ty này !”

Ha ! Nói như vậy chẳng khác nào ý của cô ta là mình cũng có hậu thuẫn mới được vào đây làm, đồ ngu ngốc.

“Cổ đông ? Chỉ cần cô có tiền mua cổ phiếu của công ty thì là cổ đông rồi, vậy thì ngay cả ông bán cá, bà bán rau ngoài chợ cũng có thể là cổ đông rồi. Vậy nói tôi nghe xem, ba cô là bán cá hay bán rau ? Liệu có đủ to lớn hù dọa được tôi không ?” Bạch Thiên Di cười khúc khích.

“Cô… !”

Trịnh Tư Yến tức đến đỏ cả mặt, bộ dạng của cô ta trong thật buồn cười.

“Cô mở mắt ra mà nhìn, ba tôi chính là ông Trịnh, một trong số cổ đông lớn nhất của công ty, cô thử đắc tội với tôi lần nữa xem, tôi sẽ nói với ba, đuổi việc cô ngay không cần lý do !!!” Cô ta gằng giọng. Hăm dọa Bạch Thiên Di này à ?

“Aya, cô nói thế làm tôi sợ quá. Vậy tiện thể nói cho cô nghe luôn, thật ra hậu thuẫn của tôi cũng không lớn lắm đâu, cỡ Tổng giám đốc cũng chẳng nói ngoa nhỉ ? Tôi được đến đây làm, đều nhờ Hà Tử Phàm cả. Nói ra cô đừng bất ngờ nhé, thật ra Hà Tử Phàm vốn đã theo đuổi tôi từ hồi còn đại học kia rồi, tôi từng từ chối anh ta, nhưng anh ta cứ bám đuôi theo tôi, ây…lại còn lấy lòng tôi bằng cách cho tôi vào công ty này làm việc. Nói thật chứ cũng rất khó chịu đấy, tôi cảm thấy anh ta thật phiền phức, nếu cô thích tôi cũng có thể nhường lại cho cô, dù sao tôi cũng đã có người yêu rồi.”

Hà Tử Phàm, ngàn lần xin tha thứ, cô lấy anh ra làm bia đỡ đạn, xin anh đừng để bụng, lần đầu cũng là lần cuối cùng. Bản thân cô cũng không biết hậu thuẫn của mình là ai, cả công ty chỉ biết mỗi Hà Tử Phàm, mà anh lại ở trên cao như vậy, xem như cô nợ anh một lần vậy…Dù biết lấy lời này anh sẽ không bao giờ nghe được, nhưng dù sao cô cũng rất thành tâm thành ý, chỉ duy nhất lần này thôi…Hà Tử Phàm có hiển linh cũng hãy bỏ qua cho cô TT_____TT

Nói rồi Bạch Thiên Di để mặc Trịnh Tư Yến mặc mày xám ngoét và ba cô kia ở lại, một mình đẩy cửa bước ra ngoài, tâm trạng vô cùng sảng khoái. Tình yêu và ghen tuông làm con người ta hao mòn quả thực không sai, Trịnh Tư Yến lúc này đang gặp một cú sốc lớn. Bạch Thiên Di bây giờ cũng phải chịu một cú sốc tương tự thế…có thể còn lớn hơn.

“Bạc… à không, Hà Tử Phàm !”

Tại sao anh ta lại đứng ở đây ??!! Tại sao anh ta lại xuống tầng này ??!! Tại sao, tại sao và tại sao ???!  o.O

Hà Tử Phàm giương mắt nhìn cô. Bạch Thiên Di bây giờ đã như tượng, cuộc đời ơi sao lại đen đuổi thế >’’< Trong đầu cô bây giờ xuất hiện toàn là viễn cảnh cuộc đời của cô sao này…thật kinh khủng !

“Anh… đã nghe hết rồi à ?”

Bạch Thiên Di dè dặt hỏi, cô…đang run đây >”<

“Nghe hết rồi.” Giọng anh lạnh nhạt.

“Cái đó… tôi chỉ…”

Cô ấp úng, cô chỉ là viện cớ để chọc tức Trịnh Tư Yến thôi >”< Anh đừng để bụng mà…aaaa cũng đừng dọa cô >”<

“Tôi không nghĩ là cô nói sai.” Anh cười khẩy.

Cô không ngờ anh lại có thể điềm nhiên như vậy, sợ quá TT______TT

“Hà Tử Phàm ! Anh phải tin tôi chứ, tôi chỉ... ”

Bạch Thiên Di gần như hét lên với anh, giờ cô mới để ý, bên cạnh anh còn có một cô gái, ánh mắt cô ta nhìn cô không hề che đậy sự khinh bỉ, hệt như ánh mắt của Trịnh Tư Yến lúc nãy.

“Tôi biết mình rất hấp dẫn, nếu lợi dụng tôi thì chắc chắn sẽ có lợi, nhưng xin cô đừng lợi dụng tôi, phiền phức lắm.”

Giọng anh đã lạnh nhạt còn thêm phần cao ngạo. Nói rồi anh sải bước đi, chỉ còn giọng nói ẻo lả nghe như gai đâm của cô gái bên cạnh anh vang lên.

“Phàm ! Chờ em với...”

Từng chữ từng chữ trong lời nói của anh như nghìn mũi kim đâm thẳng vào lòng ngực Bạch Thiên Di.

“Đáng đời.”

Trịnh Tư Yến cùng ba cô gái kia giờ đã bước ra ngoài, chắc họ đã nghe thấy hết rồi, vở kịch xem như hạ màn. Cô không còn hứng thú đôi co với họ nữa, cứ như vậy mà đứng như trời trồng ở đó.

Đúng vậy, đáng đời cô lắm, giờ thì hay rồi. Bây giờ cô chẳng khác gì Trịnh Tư Yến lúc nãy, thảm hại…

Hà Tử Phàm…thôi không nhắc nữa. Cô trở về phòng, cả phòng chỉ còn lác đác vài người, chắc đã đi ăn trưa cả rồi. Bạch Thiên Di mở máy tính, tiếp tục công việc còn dở của mình. Nhưng đầu óc cô bây giờ rất hỗn loạn, chẳng suy nghĩ được gì cả, vậy là Bạch Thiên Di cứ ngồi thần người trước máy tính. Đến khi Hiểu Lập và mọi người quay lại, cô vẫn không khá hơn tí nào.

“Di Di, cậu làm sao thế ? Không khỏe à ?” Hiểu Lập lay lay Bạch Thiên Di đang đờ đẫn nhìn vào màn hình, tay vẫn đặt trên bàn phím, nhưng chẳng cử động.

Bị Hiểu Lập lay, Bạch Thiên Di lúc này mới hoàn hồn lại.

“À… không sao, tớ khỏe lắm.” Cô cười cười

Hiểu Lập khó hiểu nhiều cô, có bao giờ cô thấy Bạch Thiên Di cười kiểu đó đâu, lúc nào cũng toe toét, hôm nay lại còn cười mỉm…

“Tớ còn tưởng cậu bị Tào Tháo đuổi đến đầu óc ngớ ngẩn rồi chứ ! À còn nữa, đừng buồn chuyện đó nữa nhé, dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi, vài ngày là lắng xuống ấy mà. Này bánh, cho cậu này.”

Hiểu Lập vỗ vào vai Bạch Thiên Di, không biết lôi đâu ra một cái bánh gạo đưa cho Bạch Thiên Di, rồi về chỗ ngồi.

Cô nhận lấy cái bánh gạo, cám ơn rồi cất vào giỏ, xem ra ở công ty này, cũng còn người tốt đó chứ.

Tan làm, Bạch Thiên Di đứng ở bến xe buýt, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, xanh ngắt…Bỗng cô lại nhớ đến một bài của Miyazawa Kenji

 Người ngơ ngác, cảm thương cảnh sầu

Nhưng có biết đâu mắt tôi lại thấy

Trời xanh trong vắt, gió vây mát lành!

Thật hợp với cô nhỉ ? Ai bảo người buồn thì cảnh có vui bao giờ, trời rõ ràng là đẹp đến không thể đẹp hơn nữa kìa.

Giờ cô chỉ muốn về nhà mà thôi.

Hà Tử Phàm ngồi trong phòng làm việc, anh rít điếu thuốc trên tay, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cánh cửa gỗ kia.

Tình cờ anh xuống các tầng để khảo sát tiến trình làm việc của nhân viên thì lại nghe thấy giọng của cô vọng ra trong nhà vệ sinh. Hình như là đang cãi nhau với ai đó ? Không biết trời xui đất khiến thế nào anh lại dừng lại.

Cô nói: “Nói thật chứ cũng rất khó chịu đấy, tôi cảm thấy anh ta thật phiền phức, nếu cô thích tôi cũng có thể nhường lại cho cô, dù sao tôi cũng đã có người yêu rồi.”

Tôi có thể nhường lại cho cô…

Tôi đã có người yêu rồi…

Cô xem anh là cái gì kia chứ ?! Hôm qua tình cờ anh nhìn thấy cô và Chân Thụ Nhân trên đường, hai người còn hôn nhau chào tạm biệt. Anh đã rất tức giận. Chân Thụ Nhân…anh cứ nghĩ anh ta sẽ không có hứng thú với Bạch Thiên Di.

Anh nói với cô: “Bạch Thiên Di, đó là ý thức trách nhiệm. Cô lớn từng này tuổi, chuyện đó cũng không hiểu sao ?”

Ý của anh, muốn nhắc nhở cô về cả cuộc sống của cả hai người, trách nhiệm của cô đối với…anh.

Nhưng mà giờ còn nói gì được nữa. Bạch Thiên Di chẳng phải đã tỏ rỏ ý của mình rồi sao ?

“Tổng giám đốc ?” Thư kí riêng của anh bước gọi anh, lúc này anh mới sực tỉnh ra.

“Có chuyện gì ?” Anh dụi điếu thuốc, dây dây thái dương.

Không nhìn cũng biết, giám đốc đang đau đầu vì chuyện gì.

“Đây là tài liệu anh cần.”

“Để đó đi.” 

Để xấp tài liệu trước mặt Hà Tử Phàm, anh thư kí tự biết điều mà lui ra ngoài trước.

“Thư kí Nguyễn này, lát nữa tôi anh về trước đi nhé, tôi muốn tự lái xe về nhà.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Nói rồi anh đóng cửa lại, để lại Hà Tử Phàm ngồi một mình trong phòng làm việc.

Hà Tử Phàm đứng dậy, châm một điếu thuốc, rồi lại nhìn ra ngoài cửa kính.

Anh phải làm gì nữa đây ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play