CHƯƠNG 13
Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
Ngồi trong quán cà phê chờ Chân Thụ Nhân đến, Bạch Thiên Di cảm thấy thật chán nản. Đây là lần thứ hai cô gặp Chân Thụ Nhân, lần đầu là gặp gỡ, lần sau là trút giận…
Chân Thụ Nhân vừa nhận được điện thoại của bạch Thiện Di là tức tốc chạy đến ngay, dù sao anh cũng đang rỗi. Hôm nay là ngày cuối cùng của anh ở thành phố này, anh cũng nên đến gặp cô một chút.
Rất nhanh sau đó Chân Thụ Nhân đã có mặt tại quán cà phê, anh ngồi đối diện với Bạch Thiên Di.
“Sao nào ? Có chuyện gì mà lại gọi anh ra gấp thế ?”
Bạch Thiên Di ra sức khuấy ly trà sữa của mình, trân châu đâu hết rồi nhỉ ?
Chân Thụ Nhân thấy vậy liền xoay ly trà sữa của cô lại, chỉ xuống đấy ly, cô liền thấy ngay mấy hạt trân chân đang chìm xuống tận bên đó.
“Khó ở, muốn trốn việc đi chơi, không được sao ?”
Chân Thụ Nhân phì cười, ai mà dám ý kiến chứ.
“Có chuyện gì kể anh nghe xem, anh tình nguyện làm cái xô cho em trút giận đây :") ”
Bạch Thiên Di đã được bật trúng đài, cô thao thao bất tuyệt về tất cả những việc xui xẻo hôm nay mình đụng phải. Cô kể cho anh nghe việc mình đồng ý đi thay Hiểu Lập, sau đó gặp ông Lý, rồi cô đấm ông ta. Bức xúc về chế độ đãi ngộ công ty, cả màn mưa rơi của đầu hói ngọt ngào, bla bla bla…
“Em…” Anh ngừng một lát, nhìn Bạch Thiên Di nói liên tục không ngừng nghỉ.
“Uống nước đi đã !” Anh đỡ trán, nhưng vẫn cố cười, đẩy ly nước về phía Bạch Thiên Di. Cô uống một ngụm, mở to mắt nhìn anh. Chân Thụ Nhân hết cách.
“Em cứ nói tiếp đi, anh sẽ đưa ý kiến sau.”
Vậy là cô lại tiếp tục thao thao bất tuyệt ~.~ ! Xem ra cô quả thực xem anh là cái xô rồi.
Nói một hồi lâu sau, Bạch Thiên Di mới xem như đã nguôi giận, cô ra sức hút trà sữa, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Anh thấy thế này. Thứ nhất, em quả thật hổ báo”. Câu này cô nghe quen rồi, chai cả tai rồi, hổ báo là nghề của nàng mà, Bạch Thiên Di vẫn bình tĩnh uống trà sữa.
“Thứ hai, nếu đãi ngộ công ty không làm em hài lòng và cái người đầu hói kia làm em khó chịu thế thì ok, nghỉ việc đi, về ở với anh, anh nuôi”. Cô biết anh đang nói đùa, vậy nên vẫn tiếp tục uống trà sữa.
“Thứ ba, anh vô cùng tán thành việc em cho cái ông họ Lý kia ăn đấm. Nếu là anh thì chắc sẽ làm cho thằng nhỏ của hắn hết ngóc đầu dậy nổi rồi”. Bạch Thiên Di sặc, viên trân châu suýt chút nữa thì chạy lên mũi rồi.
“Hầy, anh còn bá đạo hơn cả em rồi đấy !”. Cô cười sặc sụa. Anh chỉ mỉm cười nhìn cô.
“Vậy là cười rồi nhé !”.
Bạch Thiên Di nghe vậy có hơi lúng túng, sau đó cô lại quay sang nhe răng với Chân Thụ Nhân. Cô cảm thấy anh chàng này rất tốt, rất đáng để cô nhận làm anh trai.
“Này, em có hiểu “yêu” là gì không ?”
Chân Thụ Nhân hỏi một câu bất ngờ khiến Bạch Thiên Di hơi sững lại. Ánh mắt anh vươn nét cười, có đôi phần nghiêm túc. Hình như bẩm sinh mắt anh ta đã như thế rồi.
Cô làm mặt xấu, tủm tỉm nhìn anh.
“Làm sao em biết được chứ, cái đó anh phải đi hỏi các nhà triết học ấy, họ sẽ giải thích cho anh”.
Chân Thụ Nhân cười.
“Vậy thì anh cũng chịu, hỏi họ có nước mất cả ngày để nghe giải thích cũng chưa hết”.
Bạch Thiên Di cảm thấy buồn cười, chính anh cũng không biết vậy mà lại hỏi cô.
“Anh thật trẻ con”.
“Thế em là trẻ con của trẻ con mất rồi”.
“Ý anh là gì !!!”
Bạch Thiên Di giả vờ đanh mặt lại. Cả hai cùng nói đùa với nhau, cười khúc khích trong quán cà phê. Chợt cô nhớ ra một chuyện.
“Thật ra em đã từng nhìn thấy mẹ em xem một bộ phim truyền hình dài tập, lúc đó em đã ấn tượng đoạn cô gái chỉ tay vào chàng trai và bảo: “Anh tưởng đó là tình yêu sao? Đó không phải là yêu, mà là bá đạo !”. Nét mặt biểu cảm và hành động của cô bắt chước giống hệt cô gái trong phim khiến Chân Thụ Nhân bật cười sặc sụa. Bạch Thiên Di lại ngây ngô hỏi anh một câu:
“Như vậy em có thể xem nó là định nghĩa của yêu không ? Chúng ta có thể hiểu khái quát về nó là: Khi yêu không được bá đạo.”
Chân Thụ Nhân cười chảy cả nước mắt. Cả quán cà phê đều nhìn hai người với ánh mắt kì lạ. Chân Thụ Nhân và Bạch Thiên Di phải che miệng lại cười. Cô gái này, thật hết thuốc chữa mất rồi.
“Em thật là ngốc, cái đó không phải là định nghĩa đâu đồ ngốc”.
“Anh đừng có mà trong một câu mà mắng em ngốc đến hai lần như thế ! Hôm nay em đã bị hai người mắng là điên rồi đấy.”
Bạch Thiên Di giả vờ giận dỗi. Chân Thụ Nhân lại bật cười. Em gái ơi, em đừng có mà kể chuyện cười nhạt như thế, anh không thể nhịn cười được. Chân Thụ Nhân bỗng cảm thấy cô thật đáng yêu.
“Ở đằng kia có cái gì kìa !”. Anh bỗng chỉ tay về phía sau Bạch Thiên Di, như mới phát hiện ra điều gì đó.
“Đâu ?”. Cô quay đầu lại nhìn theo ngón tay anh đang chỉ về phía tấm bảng đèn.
“Đấy, thấy chưa ?”
“Em không thấy cái gì đâu ?”. Mắt cô vẫn tìm kiếm cái vật mà Chân Thụ Nhân nói, ngoại trừ con cá trên tấm bảng đèn neon thì cô chẳng thấy gì đặc biệt hết.
Nhân lúc cô không để ý. Chân Thụ Nhân chồm lên phía trước, anh hôn nhẹ vào má Bạch Thiên Di một cái. Theo phản xạ cô quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh. Chân Thụ Nhân ngay lập tức thủ thế chuẩn bị đỡ đòn Bạch Thiên Di sắp tung ra, mồm la oai oái.
“Anh bỗng cảm thấy em thật đáng yêu, đừng đánh anh mà >”<”
Bạch Thiên Di lúc này tay đã đưa lên, nhưng lại hạ xuống. Cô nhìn anh chằm chằm, rồi lại xoay mặt đi hướng khác. Từ trước đến nay, có bao nhiêu người khen cô đáng yêu đâu chứ. Cả bố mẹ cũng chưa từng khen cô như thế, duy chỉ có một người, nhưng cả người đó cũng bỏ cô mà đi mất, có lẽ vì cô không còn đáng yêu nữa. Giờ lại nghe Chân Thụ Nhân nói thế, cảm giác của cô bây giờ, thật là…mất mặt >”<
Chân Thụ Nhân mở mắt, thấy Bạch Thiên Di không có ý đánh mình. Anh thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ chúng ta đi đâu chơi đi.” Chân Thụ Nhân bỗng đề nghị.
Suy nghĩ một lát. Cô nói:
“Đi xem phim đi, hình như rạp đang có chiếu phim ma đấy !”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Chân Thụ Nhân đứng dậy.
“Chờ em tính tiền đã.” Bạch Thiên Di ra hiệu gọi phục vụ. Lúc mang hóa đơn ra, cô lấy tiền ra trả nhưng bị Chân Thụ Nhân ngăn lại.
“Để anh trả nhé ?”
Chân Thụ Nhân không chờ cô đồng ý đã lấy tiền đưa cho cô phục vụ. Cô cũng không muốn làm anh mất mặt, một ly nước cũng không mất mát gì. Bạch Thiên Di vốn không thích nhận đồ của người lạ vì ai biết sau khi nhận lại có bao nhiêu chuyện rắc rối bay đến.
Chỉ những người thật sự thân thiết với mình cô mới dám nhận vì biết chắc rằng, những thứ họ mang đến cho cô đều là tấm lòng của họ chứ không phải thể loại làm đẹp vẻ ngoài nhằm kết mối quan hệ. Cô ghét nhất trò [tôi cho bạn nghĩa là bạn nợ tôi một món sau này tôi có quyền đòi lại nó hoặc đòi hỏi bạn làm điều gì đó đặc biệt cho tôi]. Như vậy chẳng khác nào uy hiếp. Tính toán với nhau cô rất ghét, thà từ đầu đừng nhận lấy thì tốt hơn.
Nói về vấn đề này thì nguyên nhân vô cùng sâu xa. Cô từng có một người bạn, cũng khá thân, chi kém mỗi Thư Di Nhiên. Ngày còn nhỏ thì biết gì chứ, mọi bí mật của cô đều nói huỵch toẹt ra cho bạn mình biết. Nhưng ai ngờ rằng, một hôm nọ cả hai cãi nhau một trận thật to, vậy là cô bạn ấy đem hết mọi chuyện xấu của cô kể hết sạch cho đám con gái trong lớp nghe, vậy là hầu hết bọn họ đều ghét Bạch Thiên Di. Duy chỉ còn có Thư Di Nhiên và một số bạn khác thì không. Tính tình Bạch Thiên Di từ nhỏ đã hơi bị nam hóa. Chắc có lẽ vì từ nhỏ đến lớn cô chỉ chơi với các anh của mình, nếu có nữ, thì cũng có nhiều lắm là mẹ, bà nội và Thư Di Nhiên. Cô hướng động hơn các bạn nữ đồng trang lứa. Trong lúc họ dạo phố mua đầm xòe, tết tóc, học ba lê, xem phim cổ tích có các nàng công chúa. Thì Bạch Thiên Di lại cùng các anh chơi trò đánh trận, xem pokemon, trèo cây, đánh nhau. Có lẽ vì điều đó mà cả năm cấp II cấp III cô đều bị kì thị và luôn bị trêu chọc là đồng tính, là con trai. Cô vô cùng ghét điều đó. Nhưng trời sinh tính, cô cãi lại sao được với miệng người đời. Ngược lại, cô còn cảm thấy họ thật đáng thương.
Kì thị người khác hay là ghen tị đây ?
Cô luôn tự nhủ với mình dù bản thân không được nữ tính cho lắm, cùng lắm thì cô thua người ta một bậc, nhưng dù sao cô cũng có một cuộc sống không gò bó. Muốn chạy có thể chạy, muốn nhảy thì nhảy, làm điều mình thích không thoải mái hơn sao ?
Thôi không nhắc đến chuyện đó nữa, dù thế nào cũng không thể để người khác xem thường mình được. Nhưng mà ghét của nào trời trao của nấy, cô lại mắc nợ Hà Tử Phàm đến mức phải lấy thân gán nợ, thật là bi đát mà.
TÍnh tiền xong, hai người lên thẳng tầng bảy để xem phim. Anh mua vé, còn cô mua thức ăn và nước xem như chia đều nhau. Họ mua xuất sát giờ nhất, nhìn đồng hồ bây giờ là 3 giờ 45 phút, dự tính lúc xem phim xong có thể đi công viên trò chơi được rồi.
Rạp chiếu phim hôm nay không đông cho lắm. Có lẽ vì ở giữa tuần và vẫn còn trong giờ hành chính nên mới vắng thế này. Chân Thụ Nhân mua vé ghế ngồi ở dãy G, lại còn ở chính giữa màn hình. Đây quả là một chỗ ngồi lý tưởng, còn lý tưởng hơn nữa chính là để xem phim ma.
Bạch Thiên Di rất có hứng thú với phim ma và kinh dị. Cô cảm thấy thật thú vị, nhất là khi có người ngồi xem chung với mình. Lúc cả rạp cùng la hét vì gương mặt kinh dị của con ma xuất hiện trên màn hình lớn thì Bạch Thiên Di lại cười như ngặt nghẽo như đang xem phim hài. Cô làm cho Chân Thụ Nhân bên cạnh phải run theo từng đợt. Không nhịn được, anh liền quay sang thì thầm vào tai Bạch Thiên Di:
“Em thấy nó… Buồn cười lắm à ?”. Đoạn anh chỉ tay lên màn hình.
Bạch Thiên Di vừa ăn bỏng ngô vừa lau nước mắt, nghe anh hỏi thì liền đáp lại tỉnh bơ:
“Anh không nhìn thấy cái mặt của nó buồn cười lắm sao ? Một bên mắt thì rớt cả ra ngoài trong buồn cười chết được, lại còn lòng thòng đung đưa qua lại, haha, anh xem, con mắt còn chớp chớp nữa kìa, miệng của nó còn bị méo nữa.”
Ngón tay chỉ lên màn hình của Chân Thụ Nhân co lại, khóe miệng anh giật giật.
“Thật ra nếu em nhìn kĩ thì miệng của nó bị rách toạt ra và phải khâu lại. Nhưng một bên chỉ đã bị đứt ra nên mới nhìn thấy nó méo như vậy, thấy cả lớp thịt đang hoại tử nữa kìa.”
“Ồ ! Vậy hả, em cứ tưởng miệng nó bị méo bấm sinh cơ chứ. Ha ha ha ha !”.
Chân Thụ Nhân im lặng. Anh lau mồ hôi trên trán, không ngờ mình đang ngồi cạnh một quái nhân…sợ quá T________T
“Này ! Anh không thích ăn đồ ngọt à ?”. Bạch Thiên Di chớp chớp mắt nhìn vào hộp bỏng ngô của Chân Thụ Nhân vẫn còn nguyên si như lúc mới mang vào.
“Anh chỉ là… không có hứng ăn thôi, cho em cả đấy.”
Nói rồi anh dúi cả hộp bỏng ngô còn nguyên đấy vào tay Bạch Thiên Di. Cô cảm thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Dù sao cũng là của cô mua mà, không ăn thì phí quá. Cô lẩm bẩm:
“Kì lạ, đàn ông các anh thật kén chọn, đồ ngọt mà ai cũng chê.” Chân Thụ Nhân không biết “các anh” ở đây là chỉ ai ngoài anh ra. Nhưng thật ra anh không chê đồ ngọt, chỉ là vì nhìn cảnh máu me bê bết thế này anh không ăn nổi mà thôi.
Xem hết phim cũng đã năm giờ chiều. Bạch Thiên Di tung tăng dắt Chân Thụ Nhân tới công viên giải trí, mỗi người một vé rồi vui vẻ chơi từ trò này sang trò khác.
Đến giờ cô mới biết, người cô luôn sùng bái cầm trường thương tung bảy bảy bốn chín chiêu thức thần thông quản đại luôn giúp cô làm bao nhiêu nhiệm vụ khó khăn, trừ yêu diệt ma vô lại vô cùng sợ…cảm giác mạnh.
Lúc cả hai cùng ngồi tàu lượn. Tàu vừa chạy đến đỉnh thì Chân Thụ Nhân kêu gào đòi xuống. Bạch Thiên Di phải xin lỗi mọi người trên tàu và đề nghị nhân viên cho xuống. Nhưng đó chỉ là việc từ mồm cô nói ra thôi. Một khi đã lên tới đỉnh thì chỉ có hai con đường để xuống đất.
Một là tháo dây an toàn rồi nhảy xuống đất.
Hai là xuống theo kiểu cổ điển nhất, ngồi yên chờ tàu đi hết vòng.
Tất nhiên, cách thứ nhất đã bị bác bỏ, chẳng ai ngu dại mà liều mạng nhảy xuống. Chỉ còn duy cách thứ hai…
Viễn cảnh còn lại của Chân Thụ Nhân là mặt xanh như tàu lá chuối, xiêu xiêu vẹo vẹo xuống tàu, làm cô phải nhịn cười muốn chết.
“Anh…không sao đấy chứ ?”
Chân Thụ Nhân ngồi phịch xuống đất thiếu điều muốn ôm luôn cái thùng rác nôn lấy nôn để.
“Chết tiệt, nôn cả mật xanh mật vàng, em muốn cười thì cười đi, đừng có gắng nhìn làm gì, mẹ kiếp cái rollercoaster nhà em đi !”
Vậy là Bạch Thiên Di bị anh làm cho cười ngặt nghẽo.
“Anh yên tâm, tàu lượn ở đây không bằng một góc cái ở Mỹ đâu, em từng đi cái rollercoaster ghê hơn nhiều cơ.” Sau đó cô khoa tay múa chân diễn tả cho anh xem cái tàu lượn mà cô từng ngồi khi còn ở Mỹ.
“Thôi được rồi, em đừng nói nữa, kẻo anh lại mắc chứng sợ đi Disneyland mất.”
Bạch Thiên Di trợn mắt nhìn Chân Thụ Nhân, cô che miệng cười:
“Đâu phải chỉ có Disneyland mới có tàu lượn đâu.”
“Chết tiệt, vậy thì sợ đi nước ngoài, em có thôi bắt bẻ anh đi hay không ?”
Bạch Thiên Di nhìn gương mặt chuyển từ xanh sang trắng của Chân Thụ Nhân mà cười đau cả bụng. Cô không làm khó anh nữa, để anh ngồi trên ghế đá, một mình ra quầy bán nước tự động mua hai chai nước khoáng.
Uống nước xong, Chân Thụ Nhân và Bạch Thiên Di cùng ngồi trên ghế dài nhìn ra cái hồ nước ở giữa công viên, chợt anh nảy ra một ý.
“Này, chúng ta ra đó chèo thuyền đi !”
Ý tưởng của Chân Thụ Nhân làm Bạch Thiên Di nhớ đến cảnh cô và Hà Tử Phàm rớt xuống nước, ướt như chuột lột, sau đó cô còn bị áp bức phải mặc cái bộ đồ quái vật “thiên nga” của Hà Tử Phàm đưa cho. Về đến nhà còn phát sốt đến chết đi sống lại, thật là một kí ức đáng sợ. Vậy nên cô từ chối ngay không thèm suy nghĩ nữa.
“Vậy còn đạp vịt thì sao ?”. Chân Thụ Nhân có hơi hụt hẫn, nhưng vẫn ra sức dụ dỗ. Cô cảm thấy đạp vịt có vẻ an toàn hơn chèo thuyền rất nhiều. Vậy là đồng ý thôi.
Hai người thêu một con vịt rồi bắt đầu đạp ra giữa hồ. Không biết trời xui đất khiến thế nào mà Chân Thụ Nhân lại hỏi cô.
“Sao em lại không muốn chèo thuyền thế ?”
Anh thấy chèo thuyền với đạp vịt cũng chẳng khác nhau mấy, chỉ là đạp vịt nó có mái che và phải sử dụng chân thôi.
“Em không muốn làm uyên ương đạp nước với anh.”
“Sao lại thế ? Em không cảm thấy rất thú vị sao ? Vả lại như thế này thì khác nào uyên ương đạp nước đâu chứ.” Chân Thụ Nhân có vẻ thích thú với chủ đề này.
“Nhưng em không thích, chẳng giống tí nào.” Bạch Thiên Di rất thẳng thắng.
“Không thích làm với anh vậy thì thích làm với người khác à ? Hay là em đã từng cùng ai đó làm uyên ương đạp nước rồi à ?” Anh cười gian xảo.
“Không, không được phúc đức như chữ uyên ương đạp nước giống anh nói đâu, chỉ là cả hai cùng rơi xuống nước suýt chầu trời thôi.”
Chân Thụ Nhân trợn mắt nhìn cô:
“Chắc kinh khủng lắm nhỉ ?”
“Đúng vậy, suýt nữa thì em mất việc.”
“…” Ý anh là mạng của em kìa =”=. Anh lầm bầm: “Không phải bây giờ em đã trốn việc rồi sao !”
Chân Thụ Nhân không nói gì nữa, anh ngả người về sau. Nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác bình yến giữa hồ nước phẳng lặng.
Bạch Thiên Di cũng tựa người vào ghế, để mặc cho con vịt muốn trôi đi đâu thì trôi.
Bạch Thiên Di nhìn thấy một cặp nam nữ đang chèo thuyền phía bên kia hồ, cô chợt nhớ đến Hà Tử Phàm.
Hôm đó cô cùng anh rơi xuống nước, thật buồn cười, anh ta lớn thế còn không biết bơi nữa chứ. Rồi cô lại nghĩ đến chuyện ngày hôm nay. Không biết anh có biết không nhỉ ? Tất nhiên là không biết rồi, ai đời một chuyện cỏn con lại kinh động đến tổng giám đốc làm gì cơ chứ. Để cho ông già đầu hói đó giải quyết là được rồi, vả lại, nhân viên quèn như cô, cần một tổng giám đốc quan tâm ư ?
Bạch Thiên Di lại bắt đầu chìm trong những suy nghĩ riêng của mình. Cô ngẩng đầu lặng lẽ nhìn trời, trời hôm nay thật là đep, không có chút nắng. Mây rất xanh, gió nhẹ, rất giống với một ngày mùa thu của nhiều năm về trước.
Hôm đó Bạch Thiên Di đang đạp xe về kí túc xá, giữa đường lại gặp Hà Tử Phàm. Anh ta ra hiệu cho cô phải ngừng xe lại. Cô không ngừng, cứ thế mà chạy qua không thèm nhìn anh ta một cái. Ai ngờ ai đó lại nắm yên xe cô lại, khiến cô suýt chút nữa thì té xuống đất.
“Này, anh làm gì vậy ! Mau buông ra !”
Bạch Thiên Di bực bội, nhưng có vẻ như Hà Tử Phàm không hề quan tâm đến chuyện đó. Anh nói:
“Mau mang balo của tôi về phòng đi, tôi biết cô đang trên đường đến gặp Minh Dực mà.”
Bạch Thiên Di tức giận. Cô gặp Lăng Minh Dực thì phải mang balo của anh ta về sao ? Dù có tiện thì cô cũng không muốn làm. Cứ thế mà đạp xe lướt qua Hà Tử Phàm.
“Tôi không thích.”
Hà Tử Phàm nhếch mép. Giọng anh đều đều:
“Vậy đoạn thu âm này…tôi mang đến phòng phát thanh của trường nhé ?”
Bạch Thiên Di thắng két một tiếng, cô nghiến răng nghiến lợi.
“Anh dám ?!”.
“Cô thử xem.” Miệng Hà Tử Phàm tạo thành một đường cong quyến rũ, giọng bình thản. Cái *beep* chứ quyến rũ cái gì !!!
Nhắc đến đoạn thu âm, Bạch Thiên Di chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi. Chính là cái hôm cô đi nhầm lớp, lúc chạy ra ngoài đã để quên mắt kính lại. Chạy hỏi khắp nơi mới biết Hà Tử Phàm đang giữ nó, vậy là cô đành mặt dày xin lại dù vốn cũng có thể nhờ Lăng Minh Dực đòi lại giúp mình, nhưng cô nghĩ chuyện này để cô tự giải quyết còn hơn, không lại lòi ra chuyện mất mặt đi nhầm lớp lại khổ thân cô.
“Này Bạc Hà, tôi biết anh đang giữ kính của tôi, mau trả lại đây.”
Hà Tử Phàm nhướng mày nhìn Bạch Thiên Di, giọng anh điềm đạm:
“Tại sao tôi phải trả lại cho cô ? Là cô tự mình để lại mà ?”
Bạch Thiên Di biết mình đã lỡ lời, với Hà Tử Phàm, cô phải khéo léo xin lại thôi >3<
“Trả lại cho tôi đi ! Không có nó, ban đêm tôi chẳng thấy gì đâu.”
“Được rồi, nói tôi thích Hà Tử Phàm đi !”
“Anh bị thần kinh à ?” Cô trợn mắt nhìn Hà Tử Phàm, sao lại đùa ác như vậy >”<
“Ồ, vậy là cô không lấy lại đồ rồi.”
“Bạc Hà à ! Anh điên rồi !” Cô hét lên.
“Cải Thảo à ! Cô mất kính rồi ! Tôi đi đây.”
“Khoan đã !”. Hà Tử Phàm vừa xoay người bước đi thì bị Bạch Thiên Di kéo lại.
“Vậy nói đi.” Anh nhìn thẳng vào Bạch Thiên Di, giọng chắc nịch.
“Tôi…tôi…”
Hà Tử Phàm nhướng nhướng mày.
“Tôi thích Hà Tử Phàm, mau trả đây !!!” Giọng cô bé như muỗi kêu, lại còn nói nhanh như chớp nữa.
“Cô nói gì ? Tôi đâu phải đồ chơi của cô mà kêu trả.”
Cô nghiến răng nói với giọng bình thường nhất của mình:
“Tôi thích Hà Tử Phàm, giờ thì trả lại cho tôi !”
“Cô nói cái gì vậy ?”
Bạch Thiên Di tức giận hét thật to vào mặt Hà Tử Phàm:
“TÔI THÍCH HÀ TỬ PHÀM !!!!!!!!!”
Cạch !
Hà Tử Phàm đung đưa cái điện thoại rồi bỏ vào túi, mặt cô đờ ra một hồi thì giận tím cả mặt. Anh ta…dám thu âm lại sao >”<
Vậy nên không muốn đoạn thu âm ấy bị phát tán ra ngoài thì cô đành phải tiếp tục ngậm ngùi vậy.
Hà Tử Phàm đưa cô balo của mình, Bạch Thiên Di đỡ lấy. Ôi ! Anh để cái gì mà nặng thế này ? Gạch á ? Cô bực bội để nó lên giỏ xe, còn của mình thì đeo lên lưng. Đường về kí túc xá không xa, chỉ cách một con phố nhỏ. Đi mua đồ mà cũng gặp phải tên Hà Tử Phàm đen đủi kia thì đúng là số cô quá “nhọ” rồi.
Trên đường về có hai tên thanh niên không hiểu vì sao cứ chạy sát xe của cô khiến Bạch Thiên Di rùng mình. Cô liền đưa mắt cảnh giác, hai tên chạy moto kia, nếu đụng vào cô thì cô sẽ hét lên ngay.
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, tên ngoài phía sau đã vớ lấy cái balo trong giỏ xe của Bạch Thiên Di, cô ngơ ngác nhìn hai người bọn họ chạy đi mà quên cả tri hô. Sau khi định thần lại đó chính là balo của Hà Tử Phàm, Bạch Thiên Di mới hoảng hốt hét lên.
“Này !!! Mau chạy nhanh lên ! Chạy thật xa đi nhé ! Cầm theo cái balo chết tiệt ấy vứt xuống sông cũng được ! Cẩn thận nó nặng lắm đấy. Mang ơn các anh rất nhiều !! Các anh đã làm một việc thiện đấy!”
Hét xong Bạch Thiên Di cảm thấy rất vui vẻ, nhìn hai tên kia vác theo chiếc balo của Hà Tử Phàm đi mà cô khỏi cảm thấy lòng ngập tràn niềm vui sướng và xúc cảm. Không ngờ…trên đời này vẫn còn người tốt ! ( Thần kinh thời kì cuối rồi o.O)
Được rồi, giờ chiếc xe đạp thân yêu của cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Ít ra cũng bớt được vài kí lô. Bạch Thiên Di vui vẻ đạp xe về kí túc xá, vừa đạp xe vừa ngâm nga hát trong vô cùng yêu đời.
Ai ngờ đâu, trên đường lại nhìn thấy cái balo vứt trên đường, trông quen quen nhỉ ?
Vậy là Bạch Thiên Di xuống xe nhặt nó lên. Trời ạ, nặng thế này == đúng là của anh ta rồi, sao bọn chúng lại vứt nó ở đây mà không vứt xuống sông hay phóng lên mặt trăng cũng được >”< Cô tò mò mở ra xem. Tất cả đều là sách giáo khoa và sách tham khảo…Cuốn nào cũng to như quyển từ điển vậy. Bạch Thiên Di choáng, thảo nào nó lại nặng như vậy.
Đương lúc bực bội, cô đang phân vân giữa chuyện vứt nó vào đâu để Hà Tử Phàm không tìm thấy hoặc mang nó về thì hai tên lúc nãy không biết từ đâu chui ra, một tên đã leo lên xe đạp cô…chạy mất.
Bạch Thiên Di không thèm nghĩ nhiều, vứt luôn chiếc balo đang cầm trên tay xuống, dùng hết tốc lực chạy theo, vừa chạy vừa tri hô:
“Cướp !! Mau đứng lại !! Trả lại đây !!”.
Đây là lần đầu tiên cô thấy sự mạnh mẽ của mình có đất dụng võ. Bạch Thiên Di cố gắng chạy hết tốc lực về phía trước, cuối cùng cũng nắm được cái yên xe của mình. Cô giật mạnh nó qua phải khiến cả chiếc xe đổ ập xuống lòng đường. Điều nuối tiếc của Bạch Thiên Di là cô chưa kịp đấm đá tên cướp xe đạp cái nào mà hắn đã chạy mất dép.
Bạch Thiên Di cả người mồ hôi nhễ nhại vừa bước vào phòng, Lạc Hân đã kêu lên thảm thiết:
“Di Di, cậu vừa đi giật đồ à ?”
Bạch Thiên Di cười hết nổi.
“Nòi xàm, tớ vừa bị giật đồ về đây.”
Một chuyện cô đã quên mất là balo của Hà Tử Phàm…để lại đó rồi = =. Đến khi quay lại tìm thì đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa. Lần này thì mất thật rồi.
Nhớ lại chuyện cũ, cô thấy mình thật buồn cười. Dành cả ngày đi tìm cái balo cho hắn ta, cuối cùng người giữ cái balo chính là Hà Tử Phàm. Có người đã nhặt được và mang về trường trả lại. Lần đó Lăng Minh Dực đã lo cho cô muốn chết, anh còn mắng cô ngốc này ngốc nọ, cũng may mạng cô lớn, hai tên đó chỉ là những tên đường phố, nếu bọn chúng có mang dao trong người…thì không biết cô đã như thế nào.
Nghĩ lại cũng thật hồi tưởng, mọi chuyện xui xẻo của cô đều có liên quan tới Hà Tử Phàm, anh ta giống như oan hồn không tan vậy, đến tận bây giờ vẫn thế…
“Chúng ta về thôi !” Bạch Thiên Di liền đề nghị. Chân Thụ Nhân không nghĩ nhiều, chỉ làm theo ý cô thôi.
Ra khỏi công viên, cô bắt taxi cho anh, rồi chào tạm biệt.
“Hôm nay là lần cuối gặp nhau, em không có gì muốn hỏi sao ?”
“Hỏi gì cơ ?” Bạch Thiên Di ngơ ngác, Chân Thụ Nhân đã học thói xấu của Hà Tử Phàm khi nào vậy = =
“Ừm…Ví dụ như là: sao anh lại biết em ?”. Chân Thụ Nhân ra vẻ thần bí. Bạch Thiên Di ngẩn ngơ nhìn anh.
“Tất nhiên là qua game rồi, đồ ngốc.”
Chân Thụ Nhân không nói nữa, anh cười:
“Vậy thì tạm biệt.” Anh mở cửa xe ngồi vào trong, hình như còn quên điều gì, anh vẫy tay gọi Bạch Thiên Di lại. Cô đành thò đầu trong xe. Nhưng “chụt” một tiếng, cô lại bị anh hôn trộm vào má nữa rồi >”<
Lúc định thần lại, xe của Chân Thụ Nhân là chạy xa tít. Cô bực bội, vẫn chưa kịp đánh anh ta cái nào >”<
Nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối. Thôi không về nhà Hà Tử Phàm nữa, cô liền chạy sang nhà Lục Hợp. Cũng may cô vẫn còn giữ chìa khóa. Thấy cô, Lục Hợp hơi bất ngờ:
“Hai vợ chồng trẻ cãi nhau à ?”.
Bạch Thiên Di bực bội:
“Ai vợ chồng với hắn ta. Tớ nghỉ việc, không muốn ở nhà đó nữa.”
Lục Hợp không nói gì thêm. Bạch Thiên Di đùng đùng bước vào phòng cũ của mình. Cũng may không ai đến ở, không thì cô chẳng còn phòng để mà ngủ.
Bạch Thiên Di cứ nơm nớp lo sợ Hà Tử Phàm sẽ gọi điện đến chấn vấn mình. Nhưng chẳng có cuộc điện thoại nào cả. Đến tận chín giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại bỗng reo như điên.
“Alo.” Bạch Thiên Di mắt nhắm mắt mở trả lời điện thoại.
“Cô trễ giờ làm, mau đến công ty gặp tôi ngay lập tức.” Người bên kia không buồn quan tâm đến cô, cứ vậy mà cúp luôn máy.
“Nhưng tôi đã nghỉ việc rồi mà !”. Còn chưa kịp nói Hà Tử Phàm đã cúp máy mất tiêu. Nghe giọng không có vẻ là tức giận, nhưng như vậy mới đáng sợ ! Biết rõ tính anh ta, anh ta nói ngay lập tức, tức là cô phải có mặt, nếu không, hậu quả sẽ khó lường…
Vậy là Bạch Thiên Di phải thay đồ rồi đến công ty ngay và luôn…