Thái hậu ở giữa, Cảnh tuyên đế cùng Tương Nhược Lan hai bên. Phía sau một đám cung nữ thái giám, đoàn người thong thả đi về phía ngự hoa viên.
Dọc theo đường đi, mặt trời ấm áp, núi giả sơn, cây cối um tùm. Tuy là giữa mùa hạ nhưng vì ánh mặt trời không gắt, gió nhẹ hiu hiu, cho nên cũng không thấy nóng bức.
Tương Nhược Lan đỡ tay Thái hậu từ từ đi tới. Nàng thoáng nhìn Cảnh Tuyên đế phía trước chỉ thấy hắn hai tay chắp sau lưng, lưng thẳng, bước đi trầm ổn, mỗi bước đi y phục lại bay lên, kim quang lóng lánh tạo nên khí thế duy ngã độc tôn (chỉ có 1 mình mình là cao nhất)
Tương Nhược Lan cùng Thái hậu nói chuyện, thỉnh thoảng chọc đùa Thái hậu cười lên. Cảnh Tuyên Đế đôi khi cũng quay lại nói vào đôi câu, khuôn mặt tuấn vĩ mang theo ý cười ôn hòa, khi nói chuyện, ánh mắt lại như vô tình đảo qua Tương Nhược Lan, mắt hoa đào lóe lên không chừng khiến trong lòng Tương Nhược Lan có chút sợ hãi.
– Thái hậu, người nhìn xem, quả núi kia có giống con voi không? Tương Nhược Lan chỉ vào ngọn núi giả trước cao hướng nói với Thái hậu.
Thái hậu nhìn một chút. Cười hỏi:
– Con gì cơ?
Tương Nhược Lan ngây người, chẳng lẽ nơi này không có voi? Theo nàng biết, voi là động vật thuộc rừng rậm nhiệt đới. Hoàng thành có lẽ là ở phương bắc cho nên Thái hậu sống lâu năm trong thâm cung không biết được voi là con gì.
Tương Nhược Lan thấy thái hậu có hứng thú, liền cười giải thích:
– Đó là một loài động vật rất lớn….
Cảnh Tuyên Đế một bên xen vào:
– Lớn bao nhiêu? Có lớn bằng cọp, gấu không?
Tương Nhược Lan nhìn hắn nói:
– Hoàng thượng, nếu so với cọp hay gấu thì đều lớn hơn nhiều. Một con voi lớn thì có ba con hổ cũng không bằng được.
Cảnh Tuyên Đế hừ ra lỗ mũi, lộ vẻ không tin:
– Trẫm từng đến rừng rậm lớn nhất phía bắc săn thú cũng chưa bao giờ thấy con vật nào to lớn như vậy. Tương Nhược Lan, ngươi đừng bốc phét trước mặt Thái hậu.
Cầm đèn chạy trước ô tô, Tương Nhược Lan không muốn cãi nhau với hắn, chỉ nói thầm trong lòng một câu: thế giới lớn như vậy, ngươi cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Lúc này, thái hậu cười nói:
– Hoàng đế đừng nói thế, ai gia thích nghe Nhược Lan! Dù là bốc phét cũng thích nghe!
Nói thế làm cho Tương Nhược Lan có chút sáng lạn, không nhịn được đắc ý nhìn hoàng đế một cái, đã thấy hắn đang nhìn lại mình, mắt hoa đào mị mị, mày rậm thoáng dương không giống vui vẻ mà cũng chả ra tức giận. Chỉ là ánh mắt đó khiến nàng thấy mất tự nhiên.
Tương Nhược Lan vội vàng quay đầu đi không nhìn hắn, nói với Thái hậu:
– Thái hậu, con voi có tai rất lớn, mũi dài. Mũi voi tựa như cánh tay người, có thể cuốn lên rất nhiều vật, thậm chí cả con người! A! đúng rồi, trong Từ Trữ cung không phải có bức tượng phù điêu đó chính là răng nanh của voi còn gọi là ngà voi.
Thái hậu rất ngạc nhiên:
– Răng voi lớn như vậy có thể tưởng tượng được voi lớn như thế này
Sau đó nhìn Cảnh Tuyên Đế cười nói:
– Hoàng thượng, xem đi, Nhược Lan cũng không phải là bốc phét.
Cảnh tuyên đế bước chậm lại, sóng vai cùng Thái hậu nhưng hai mắt lại nhìn về phía Tương Nhược Lan:
– Tương Nhược Lan, chuyện ngươi hiểu biết đúng là không ít, chẳng những biết phương pháp thực liệu. Ngà voi này là cống phẩm từ phương nam, nói như vậy voi chắc cũng là con vật phương nam. Ngươi chưa bao giờ bước ra khỏi hoàng thành mà biết được cả việc ở phương nam thật đúng là không đơn giản!
Tương Nhược Lan hắc hắc cười hai tiếng:
– Đây là ta nghe người nói thôi. Chính ta cũng chưa từng gặp qua.
– Ngươi có muốn nhìn một lần không?
Cảnh tuyên đế hỏi nàng
– Tất nhiên là muốn thấy nhưng thần phụ đã có gia đình, cần phải giữ đúng bổn phận, giúp chồng dạy con, cũng không dám chạy loạn nữa. Phương nam này không thể đi được.
Thái hậu cười nói:
– Lời này ai gia thích nghe, ai gia tốn bao nhiêu tâm huyết cũng không làm cho ngươi hiểu được đạo lý này. Không nghĩ tới chỉ gả cho An Viễn hầu hơn một tháng mà ngươi đã thay đổi nhiều như vậy, ai gia đúng là chỉ có một chữ “phục” với An Viễn hầu.
Tương Nhược Lan cười theo, nhưng trong lòng lại thầm mắng, cái này chả liên quan gì đến con ngựa giống kia.
Cảnh tuyên đế lúc này lại lạnh lùng nói:
– Ngươi thích hắn như vậy.
Tương Nhược Lan ngượng ngùng cười, không biết nên trả lời như thế nào, thái hậu tưởng rằng nàng thẹn thùng, liền cười nói:
– Hoàng thượng sao có thể hỏi nữ tử vấn đề này? Hơn nữa đáp án không phải đã rất rõ ràng? Nhược Lan nếu không thích An Viễn hầu thì sao ban đầu lại muốn ngươi tứ hôn?
Cảnh tuyên đế nhàn nhạt cười cười, quay đầu đi không nhìn Tương Nhược Lan, chầm chậm đi vể phía trước.
Vừa đi khoảng chừng thời gian một chén trà đã tới Ngự hoa viên.
Bên trong hoa viên là đầy kì hoa dị thảo, kì thạch ngọc tọa (ghế ngọc), còn những tượng đồng mạ vàng, bồn hoa vô số, đình đài hoa mỹ, những cây cổ thụ cao lớn, mặt đất dùng đá cuội trắng rải hai bên….. (lược cái đoạn phát rồ này đi nhá)
Tương Nhược Lan cùng thái hậu đi dạo một lúc, Cảnh Tuyên Đế yên lặng không nói gì khiến không khí có chút buồn chán. Thái hậu đi một lúc thì cũng thấy mất hăng hái, Tương Nhược Lan thấy bà có chút mệt mỏi thì dìu bà vào một tòa đình gần đó nghỉ ngơi.
Mấy người vừa ngồi xuống đã thấy không xa là một đám phi tần quần áo hoa lệ theo sau hoàng hậu mặc phượng bào đang oanh oanh yến yến đi tới. Nhìn thấy Cảnh Tuyên Đế ai nấy đều vui mừng lẫn sợ hãi, vội nhanh chân đi qua bên này.
Hành lễ xong xuôi, hoàng hậu ngẩng khuôn mặt phong nhuận nhìn Cảnh Tuyên Đế cười nói:
– Hoàng thượng hôm nay sao lại có nhã hứng như vậy.
Cảnh tuyên đế nói:
– Thấy Thái hậu cao hứng thì cùng đi với người.
Thái hậu thấy không khí náo nhiệt thì cũng rất thích, nghe hoàng đế nói xong thì cười nói:
– Cùng ai gia thì không nói một lời, bây giờ Hoàng hậu, Thục phi đều tới thì vui vẻ lên hẳn!
Vừa dứt lời, một nữ tử mặc váy lụa hồng nhạt xinh đẹp đi tới bên người Thái hậu, cười mềm mại nói:
– Thái hậu sao lại nhắc đến thần thiếp như vậy, thần thiếp không phải như thế!
Hoàng hậu đương nhiên Tương Nhược Lan biết, nếu nói thế này, nữ tử này chắc hẳn là sủng phi đương triều, Thục phi – tỷ tỷ Từ Uyển Thanh
Tương Nhược Lan lặng lẽ đánh giá nàng vài lần, thấy nàng chính là nữ tử diễm áp quần phương lần trước gặp khi Thái hậu té xỉu. Cung phi phong lưu đến tận xương, giai nhân thế này chẳng trách được sủng ái.
Ngày đó, Từ Uyển Thanh tức giận xung thiên, nhất định sẽ kể lại với Thục phi. Nhưng mấy ngày qua đều gió êm sóng lặng, rất rõ ràng rằng Thục phi không phải là loại bại não như Từ Uyển Thanh, biết chuyện xé to sẽ chẳng được cái gì tốt. Nhưng có thế thành sủng phi nhất định không phải là hạng người đơn giản. Ai biết được nàng có ghi hận lên mình không? Đề phòng một chút thì tốt hơn.
Thái hậu nhìn Thục phi nhàn nhạt cười rồi kéo tay hoàng hậu, cười nói:
– Ai gia cũng nói hoàng hậu sao không thấy hoàng hậu ôm oán.
Thục phi ngượng ngùng cười cười, lui ra phía sau vài bước, vừa lúc lui đến bên Cảnh Tuyên Đế. Ngẩng đầu cười mị hoặc với Cảnh Tuyên Đế, Cảnh Tuyên Đế trong lòng rung động, không nhịn được cầm tay nàng.
Các phi tử nhìn thấy cảnh này đều bĩu môi ghen ghét và hâm mộ. Bên kia, Hoàng hậu như không nhìn thấy, nhàn tĩnh cười với Thái hậu:
– Thần thiếp cũng bị Thái hậu trêu chọc nhiều rồi, bây giờ cũng không còn cảm giác nữa!
Thái hậu cười cười, vỗ vỗ tay nàng nhưng âm thầm thở dài. Hoàng hậu ngẩng đầu, nhìn về phía Tương Nhược Lan, cười nói:
– Hầu phu nhân vừa tiến cung đã đến cùng Thái hậu? Thật là có tâm!
Lời nói tươi cười lộ lộ ra thiện ý.
Tất cả trước mắt Tương Nhược Lan đều nhìn trong mắt. Rất rõ ràng hoàng hậu không được sủng như Thục phi nhưng Thái hậu lại thích Hoàng hậu hơn Thục phi nhiều. Đương nhiên Thái hậu không thích thấy phi tần áp đảo chính cung, bởi vì như thế rất dễ khiến hậu cung không yên.
Xem ra bất kể là thân phận gì, làm mẹ chồng đều hi vọng thê thiếp hòa thuận, nhiều con nhiều phúc. Tương Nhược Lan khách khí trả lời hai câu, Hoàng hậu vừa cười vừa kéo tay nàng:
– Sau này cũng đến cung ta chơi, ta không có tỷ muội, chẳng biết tại sao, vừa thấy Hầu phu nhân đã có cảm giác rất thân thiết.
Tương Nhược Lan có chút thụ sủng nhược kinh, mặc dù biết đây là bởi vì mình được Thái hậu sủng ái nhưng những lời của hoàng hậu cũng khiến nàng có chút bay bổng.
Thái hậu ở một bên cười nói:
– Đã như vậy, sau này Nhược Lan nên tới Khôn Trữ cung nhiều một chút, Hoàng hậu là người hiền huệ bậc nhất, ngươi có thể học hỏi nàng rất nhiều.
Kỳ thật Tương Nhược Lan không muốn thân cận cùng phi tần trong hậu cung, huống chi rõ ràng hoàng hậu không được sủng ái. Mình nếu quá thân cận với hoàng hậu ai biết sẽ gây phiền toái gì. Chuyện phế hậu lập sủng phi trong sử sách ghi lại quá nhiều, mình không thể không minh bạch mà bị chết tung xác được…..
Nhưng nàng thấy hoàng hậu thân thiết kéo tay nàng thì hai mắt sáng bừng lên, lập tức suy nghĩ, thay đổi ngay chủ kiến khi nãy. Nàng nắm chặt tay hoàng hậu, cười nói:
– Hoàng hậu không chê thần phụ, thần phụ sau này sẽ làm phiền người!
Hoàng hậu như là rất vui vẻ. Nàng tháo chiếc vòng tay bạch ngọc dương chỉ rồi đeo vào tay Tương Nhược Lan, cười nói:
– Cái này coi như là lễ gặp mặt, phu nhân đừng chê.
Tương Nhược Lan vừa nhìn vòng tay đã biết giá trị không nhỏ trong lòng nở hoa sao còn có thể chê bai gì.
Hoàng hậu cùng Tương Nhược Lan hàn huyên vài câu rồi sau đó nói chuyện cùng Thái hậu. các phi tần còn lại thấy Tương Nhược Lan như thế liền vội vàng tiến lên trò chuyện, thân cận với nàng. Nên biết rằng Tương Nhược Lan được Thái hậu cực sủng, lại là phu nhân của An Viễn Hầu vốn được hoàng đế coi trọng, có quan hệ tốt với nàng đương nhiên là có lợi không có hại. đó là đạo lí sinh tồn của các phi tử, tự nhiên họ sẽ không bỏ qua cơ hội kết giao với nàng.
Trừ Thục phi dính chặt lấy hoàng đế thì các phi tần khác đều tươi cười nói chuyện với Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan cười đến cứng cơ mặt, tay nhận lễ vật sắp nhũn ra.
Đang lúc Tương Nhược Lan cùng các phi tần trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên thấy Cảnh Tuyên Đế lo lắng hô:
– Uyển Nghi, Uyển Nghi, ngươi làm sao vậy?
Mọi người nghe tiếng đều nhìn qua đó đã thấy Thục phi té xỉu trong lòng Cảnh Tuyên Đế, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền. Cảnh tuyên đế gắt gao ôm nàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Hoàng hậu vội tiến đến, lo lắng hỏi:
– Hoàng thượng, Thục phi làm sao vậy?
Cảnh Tuyên Đế rất gấp gáp:
– Trẫm cũng không biết, đang rất tốt tự nhiên ngất đi!
Sau đó ngẩng đầu, cao giọng hô:
– Truyền thái y, mau truyền thái y!
Hoàng hậu nói:
– Hoàng thượng, nơi đây không tiện, vẫn nên… trước tiên đưa Thục phi về cung thì hơn.
Cảnh tuyên đế gật đầu:
– Vẫn là hoàng hậu chu đáo nhất! Quả đúng là Hiền Huệ của trẫm!
Hoàng hậu đứng ở đó si ngốc nhìn bóng Cảnh Tuyên Đế vội vã rời đi, trên mặt cô đơn vô hạn.
Tương Nhược Lan đứng một bên thấy vậy thì lắc đầu, tên Hiền Huệ nhưng cũng có ý nghĩa gì?