Tương Nhược Lan ở trong sân nghỉ ngơi hai ngày. Trong lúc này, Thái hậu sai Diệp cô cô đến thăm nàng một lần cũng ban thưởng không ít thuốc men quý giá. Đợi khỏi hẳn, Tương Nhược Lan tất nhiên là phải vào cung tạ ơn.
Đi đến Từ Trữ cung thì Thái hậu đã dùng bữa sáng xong. Trước kia các phương pháp thực liệu của Tương Nhược Lan đã được Lưu Viện sĩ thông qua nên chính thức áp dụng vào ba bữa của Thái hậu.
Thái hậu đợi nàng dập đầu vấn an xong thì vẫy nàng ngồi bên cạnh mình:
– Sắc mặt không tệ, chắc hẳn đã khỏe rồi.
Tương Nhược Lan cười nói:
– Đều tốt lắm. Bình thường thân thể ta đã khỏe mạnh, chút bệnh nhỏ này sao làm khó được ta
Vừa nói vừa vung tay:
– Thái hậu xem, bây giờ lại sinh long hoạt hổ rồi.
Thái hậu và Diệp cô cô đều bật cười. Thái hậu vừa cười vừa vỗ vai nàng nói:
– Nào có nữ tử dùng sinh long hoạt hổ mà miêu tả chính mình.
Lần này, các cung nữ trong điện đều không nhịn được mà cũng cười rộ lên.
Tương Nhược Lan thấy sắc mặt thái hậu hồng nhuận, da dẻ nhuận trạch, cười nói:
– Khí sắc Thái hậu tốt lắm. những phương tử này người ăn có quen không?
Diệp cô cô đứng bên đáp:
– Thái hậu thích nhất món canh bồ câu non hầm cẩu kỳ, ngày nào cũng ăn rất ngon.
Tương Nhược Lan còn chưa kịp trả lời đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng xướng vang:
– Hoàng thượng giá lâm.
Chính là mỗi ngày Hoàng thượng đều theo lệ đến vấn an Thái hậu.
Cảnh tuyên đế mặc một bộ long bào, thần khí thanh sảng bước vào, anh minh thần vũ, khí thế bất phàm.
Đầu tiên, hắn thỉnh an Thái hậu. Sau đó, Tương Nhược Lan tiến lên hành lễ rồi đứng sau Thái hậu.
Diệp cô cô lại đem một chiếc ghế khắc hoa cho hoàng đế ngồi. Hoàng đế ngồi xong nhìn thoáng qua Tương Nhược Lan đứng sau thái hậu nói:
– Gần đây sao ta không thấy ngươi tiến cung?
Dứt lời bỏ thêm một câu:
– Lần nào trẫm gặp cũng thấy ngươi khiến Thái hậu rất vui vẻ, coi như là ngươi có công lớn.
Tương Nhược Lan cúi đầu cười nói:
– Được ở bên cạnh Thái hậu thần phụ cũng rất vui vẻ
Nhưng trong lòng lại âm thầm: sâu thối, biết rõ ta có công cũng không ban thưởng ta, chưa bao giờ thấy hoàng đế nào nhỏ nhen như vậy….
– Gần đây thân thể Nhược Lan không khỏe, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian!
Thái hậu trả lời thay Tương Nhược Lan.
– Thân thể không khỏe?
Cảnh tuyên đế kinh ngạc nhìn Tương Nhược Lan, đột nhiên cười, mắt hoa đào lóe ra quang mang:
– Tương Nhược Lan, ngươi cũng bị bệnh?
Con người này, sao không nói được câu nào dễ nghe?
– Thần phụ không thể so với Hoàng thượng là chân long thiên tử, thần phụ chỉ là người phàm, đương nhiên sẽ bị bệnh.
Giọng Tương Nhược Lan không cao không thấp. Cảnh tuyên đế nhìn nàng ha ha cười, sau đó quay đầu nói với Thái hậu:
– Thái hậu, người có phát hiện nha đầu này càng ngày càng thú vị?
Tương Nhược Lan trong bụng mắng hắn, bảo ai thế?
Thái hậu đồng ý:
– Hôm nay Nhược Lan nói năng càng lúc càng hay. Mọi người đều nói nữ tử xuất giá đều sẽ thay đổi, quả nhiên là không sai.
Nói đến đây, Thái hậu quay người nhìn Tương Nhược Lan cười nói:
– Trước ai gia vẫn phản đối hôn sự này, hôm nay xem ra An Viễn hầu quả là người thích hợp với Nhược Lan nhất.
Tương Nhược Lan cười khan hai tiếng, trong lòng vừa định ôm oán hai câu, nhưng nhìn đến Cảnh Tuyên đến thì oán khí trong lòng giảm bớt. Bất kể nói như thế nào, so với gả cho hoàng đế siêu cấp ngựa giống này còn tốt hơn nhiều. Ai ngờ lúc này hoàng đế đột nhiên chuyển đề tài:
– Vừa nãy bước vào thấy các ngươi nói chuyện rất vui vẻ, đang nói gì vậy??
A Diệp đáp:
– Đang bàn về phương pháp thực liệu của Nhược Lan tiểu thư, trong đó có canh bồ câu non hầm cẩu kỷ được Thái hậu rất thích.
– Canh bồ câu non hầm cẩu kỷ?
Hoàng đế lặp lại, nhìn Tương Nhược Lan, Tương Nhược Lan biết siêu cấp đại boss đang chờ mình giải thích!
Làm hoàng đế thật tốt… tùy tiện nói một câu, bất kể người ta có thích hay không vẫn phải đáp lời, người này đúng là mệnh tốt…
– Hoàng thượng, chim bồ câu non có tác dụng chữa chứng tiểu đường, cẩu kỉ có thể hãm lượng đường trong máu. Canh này dùng để trị liệu bệnh tiểu đường hiệu quả rất tốt.
– A! Cảnh tuyên đế nghe xong rất cao hứng: đã như vậy thì sai Ngự thiện phòng ngày nào cũng làm cho Thái hậu ăn.
Nói thật, Tương Nhược Lan nhìn hoàng đế kia rất không vừa mắt, nàng cố tình muốn hạ bớt nhuệ khí của hắn.
– Hoàng thượng. Canh này tuy tốt nhưng cũng không nên ngày nào cũng dùng
Tương Nhược Lan mỉm cười nhìn hắn nói.
– Vì sao?
Cảnh tuyên đế nhíu mày. Tương Nhược Lan này sao lần nào cũng quét sạch sự hưng phấn của hắn?
Thái hậu cùng Diệp cô cô đều mở to hai mắt nhìn Tương Nhược Lan, vẻ mặt cảm thấy rất hứng thú. Tương Nhược Lan mỗi lần nói đều rất thú vị, bọn họ thích nghe….. khó khi nào thấy hoàng đế kinh ngạc. Lại càng thú vị!
Tương Nhược Lan nhìn hắn cười nói:
– Hoàng thượng, cai quản giang sơn, thiên hạ, ngài làm rất tốt…
Cảnh tuyên đế gật đầu, sắc mặt hơi hoàn hoãn, câu nói này là thật
– Nhưng nhắc tới thực liệu chữa bệnh, Hoàng thượng lại không bằng thần phụ.
Hoàng đế nhíu mày, những lời này nghe vào tai rất không dễ chịu….
Tương Nhược Lan dương mi, đôi mắt như hắc ngọc như phát sáng, thần thái như bay lên, từ từ hấp dẫn ánh mắt của Cảnh Tuyên đế.
Tương Nhược Lan nhìn thẳng hắn, cười nói:
– Hoàng thượng, thần phụ biết ngươi không phục, nhưng mỗi việc đều cần sự chuyên chú. Không ai có thể thông hiểu tất cả mọi chuyện trên thế gian này. Cho nên có đôi lúc, Hoàng thượng cũng phải nghe ý kiến của người khác.
Cảnh tuyên đế nhíu mày, lời này là không sai, nhưng là từ miệng nàng nói ra khiến hắn cảm giác trong lòng khó chịu.
– Ngươi đang giáo huấn trẫm. Giọng nói lộ rõ vẻ mất hứng.
Tương Nhược Lan cũng không giống lần trước mà quỳ gối, sợ trên sợ dưới. Lần này nàng thản nhiên trả lời:
– Hoàng thượng, thần phụ không dám giáo huấn Hoàng thượng, chỉ là thần phụ cho rằng Hoàng thượng là minh quân hiếm có từ cổ chí kim, nhất định có thể tiếp nhận đề nghị của thần phụ!
Lời này nghe có vẻ không đúng:
– Vậy theo ngươi nói, nếu trẫm không tiếp thu ý kiến của ngươi thì không phải là minh quân?
Tương Nhược Lan cười thản nhiên:
– Hoàng thượng, thần phụ nói đều là vì tốt cho Thái hậu, sao Hoàng thượng lại có thể không nghe?
Cảnh tuyên đế bị nàng nói nhiễu đến u u mê mê. Bình thường có ai dám nói như thế với hắn. Nhưng những lời của nàng lại không có bất kì sai xót gì khiến hắn không thể phản bác, rất khó chịu.
Tương Nhược Lan nhìn hắn ngây ngốc, thiếu chút nữa thì cười phá lên.
Một lát sau, hoàng đế chán nản khoát khoát tay
– Thôi thôi, ngươi nói thẳng nguyên nhân là được!
Bên cạnh, thái hậu cùng Diệp cô cô đều quay đầu cười trộm.
– Hoàng thượng, ăn thịt thì nên thay đổi vì mỗi loại thịt có chứa những dinh dưỡng khác nhau. Mỗi ngày, Thái hậu chỉ nên ăn một lượng thịt vừa phải, nếu Hoàng thượng để Thái hậu chỉ chuyên ăn thịt bồ câu, chẳng những sẽ khiến Thái hậu thấy ngán mà cũng ảnh hưởng đến việc hấp thụ dinh dưỡng từ thực vật của Thái hậu.
Cảnh tuyên đế cười cười, mắt hoa đào cười mị mị:
– Nói vậy cũng có chút đạo lí….
– Trong các phương pháp thực liệu trừ canh bồ câu non hầm cẩu kỷ còn có nhộng tằm , gà tơ hầm sâm, canh thỏ hầm sơn dược, thịt ếch nấu rau hẹ… (hôn mê vì các món này mất) mỗi món ăn này đều có hiệu quả rất tốt với bệnh tiểu đường, dùng lần lượt, thay đổi có thể điều chỉnh khẩu vị của thái hậu mà cũng không ảnh hưởng đến việc hấp thu dinh dưỡng của Thái hậu.
Thái hậu ngồi một bên cười nói:
– Những thứ đó ăn cũng ngon, chỉ là…. Thái hậu nhíu nhíu mày: – mỗi ngày đều phải uống nước khổ qua rất đắng, còn đắng hơn thuốc.
Lần này Cảnh tuyên đế vội vàng nói, kéo tay Thái hậu ra vẻ hiếu tử:
– Thái hậu, thuốc đắng giã tật, dù khó uống người cũng chịu khó một chút..
Cái này chắc hẳn không sai
Nào ngờ vừa dứt lời, Tương Nhược Lan lại nói:
– Hoàng thượng, nước khổ qua quả thật khó uống, nếu Thái hậu không uống được thì có thể nghiền thành bột, mỗi lần dùng 2 tiền (đơn vị đo lường), mỗi ngày dùng 3 lần.
Cảnh tuyên đế mày dựng lên, Tương Nhược Lan này có phải cố ý không. Sao lần nào cũng hủy đi đường lui của hắn. Hắn tà nghễ nhìn Tương Nhược Lan, vừa lúc này Tương Nhược Lan len lén nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, Tương Nhược Lan liền “ách” một tiếng rồi quay đầu đi.
Cảnh tuyên đế ngây ngốc, có phải hắn nhìn nhầm không? Sao hắn cảm giác đôi mắt nàng như mắt con mèo nhỏ, đôi mắt linh động chứa tia đắc ý.
Một cỗ hỏa khí dâng lên nhưng trong lòng hắn lại từ từ hạ xuống. Đến cuối cùng, hắn nhịn không được nhẹ bật cười.
Thú vị…
Bên kia, Tương Nhược Lan trong lòng hả giận nhiều. Sau đó cũng không nói lý với Cảnh tuyên đế nữa. Sau đó, nàng chỉ cùng Thái hậu nói chuyện nhưng nàng luôn cảm giác có một ánh mắt gắt gao nhìn thẳng nàng, khiến nàng dựng tóc gáy.
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh sáng vàng rực chiếu vào rèm cửa càng tăng thêm vẻ hoa lệ.
Nàng quay đầu lại nhìn thái hậu cười nói:
– Thái hậu, bây giờ mặt trời không gay gắt, Nhược Lan cùng người đi ra ngoài một chút đi. Vận động rất có lợi với thân thể người.
Thái hậu ngồi trong điện lâu như vậy cũng muốn đi ra ngoài đi một chút, nói thế rất hợp tâm ý của bà. Bà đứng dậy cười nói với hoàng đế:
– Hoàng thượng, ai gia không cùng ngươi nữa.
Cảnh tuyên đế đứng lên. Vuốt vuốt cẩm bào, cẩm bào dưới ánh nắng mặt trời lộ ra quang mang chói mắt, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn càng hiện rõ vẻ quý khí
Sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tương Nhược Lan rồi nhìn Thái hậu nói:
– Hôm nay nhi thần cũng muốn ra ngoài một chút, sẽ đi cùng Thái hậu
Vừa nói vừa đi sang bên trái Thái hậu.
Thái hậu vừa đi, vừa trêu ghẹo hắn:
– Đi dạo cùng bà già như ta thì có gì vui, ngươi đi tìm Thục phi của ngươi chẳng phải vui hơn.
– Hôm nay nhin thần cùng đi theo Thái hậu, Thái hậu phải chăng sợ nhi thần khiến người không vui. Hoàng đế cười nói.
Thái hậu rất cao hứng, cười đến không mím được miệng:
– Ngươi có thể đi cùng ai gia, ai gia cầu còn không được.
Cảnh tuyên đế cười cười, ánh mắt lại nhìn về phía Tương Nhược Lan bên phải Thái hậu.
Tương Nhược Lan cảm giác được ánh mắt hắn, trong lòng sợ hãi, hắn nhìn nàng làm cái gì? Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến loại ngựa giống có ba ngàn giai lệ này sẽ coi trọng mình. Huống chi trước đó hắn vô cùng chán ghét nàng.
Chẳng lẽ khi nãy nói chuyện khiến hắn ghi thù?