Tôi vẫn luôn ngồi ở bàn công việc, tôi do dự, buồn rầu, buồn bực, nhưng không có cách gì.
Từ Thiến đưa tôi về nhà, còn chăm sóc tôi cả buổi tối. Cho dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn cô ấy. Còn tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho Từ Thiến là đúng hay sai, hiện tại tôi không muốn phân tích.
Được rồi, xem như cảm ơn cô ấy đã chăm sóc cho tôi đi.
Vậy... Mua quà gì?
Haiz, lại là một chuyện đau đầu.
Nếu là Hạ Nhứ, cô ấy sẽ thích món quà gì.
Tôi nhớ rõ vào năm thứ ba đại học.
Tôi hỏi cô ấy muốn thứ gì, tôi dùng tiền kiếm được mua quà sinh nhật cho cô ấy?
Hạ Nhứ chỉ cười nói: "Ừm... Mua gấu bông đi, không cần quá đắt. Lớn một chút, đáng yêu là được."
Tôi hỏi vì sao.
"Lúc em ôm nó ngủ thì sẽ nghĩ anh đang ở bên cạnh em mỗi giây mỗi phút." Hạ Nhứ cười dịu dàng.
Lúc đó mỗi ngày đều hạnh phúc, vì sao mỗi lần tôi nhớ lại đều đau lòng.
Vậy thì mua gấu bông đi.
Nếu Hạ Nhứ ở bên cạnh tôi thì cô ấy cũng sẽ dạy tôi như thế.
Từ Thiến muốn trút giận thì xem gấu bông là ai, đánh đấm gì đó cũng được. Cô ấy cũng sẽ không đến làm phiền tôi, cách này không tệ.
Tôi vui vẻ nhảy dựng lên, hiện tại vẫn chưa tới giữa trưa, tôi không chờ nổi muốn đi mua quà.
Tôi vừa đi mấy bước thì có người ngăn tôi lại.
"Tổ trường Trần, anh muốn đi ra ngoài sao?" Một trong hai người đã giúp tôi sửa kịch bản.
"À, đúng vậy, hiện tại tôi có chút việc muốn đi ra ngoài. Cô... Là Tiểu Thái hay là Đại Thái?" Tôi hỏi.
"Tôi tên là Thái Di, Tiểu Thái." Thái Di cười.
"Hai người là chị em sao?" Tôi ngồi bên cạnh Thái Tĩnh Nhã.
"Không phải, chúng tôi rất giống nhau sao? Chúng tôi chỉ cùng làm chung đài truyền hình, lại trùng họ với nhau nên mọi người mới gọi như thế."
"À..." Tôi hiểu ra.
Thái Di nhớ tới gì đó nói: "Đúng rồi, tổ trường Trần, anh đã sắp xếp công việc cho chúng tôi thế nào rồi."
"Sắp xếp công việc? Chuyện này... Các cô viết hai tập trước đi. Sau khi làm xong thì đưa cho tôi xem là được."
"Cảm ơn, tôi nhất định sẽ làm tốt." Thái Di đầy phấn khởi.
Tôi tùy tiện giao việc, không ngờ cô ta sẽ vui vẻ như vậy. Cũng tốt, để bọn họ viết thì tôi cũng sẽ được thoải mái.
Chuyện của Từ Thiến đã làm cho tôi không có tâm trạng viết lách gì đó.
Tôi ra khỏi công ty, mặt trời đã lên cao, đường phố và các tòa nhà được bao phủ ánh mắt màu vàng, bầu trời giống như tấm gương, trống trải xanh thẳm, có một vài đám mây.
Tôi đi vào trung tâm thương mại, tôi nhớ rõ chỗ này có cửa hàng chuyên bán gấu bông được rất nhiều cô gái thích.
Tôi đi dạo một vòng các cửa hàng. Tôi phát hiện nhiều năm không yêu đương nên đã quên mất thế giới của các cặp đôi thế nào. Trang sức muôn màu muôn vẻ, các loại búp bê mới. Tôi bắt đầu do dự nên mua cái nào.
Tôi ăn cơm xong thì tiếp tục đi dạo. Sau đó tôi đi vào một cửa hàng, một con gấu Teddy thật thà đáng yêu đã hấp dẫn tôi, kích thước rất phù hợp, sờ lên lông xù rất thoải mái. Có lẽ Từ Thiến sẽ rất thích.
Lúc tôi đang do dự có mua hay không.
Điện thoại vang lên, Khâu Phi gọi tới.
"Cậu có thể tới nhà của tôi một chuyến không, tối nay tôi lên máy bay." Khâu Phi nói.
"Chuyện gì, cậu lại phải đi sao?" Tôi hỏi.
"Ừ, tôi nhận một đơn hàng khẩn cấp. Sao thế, không dám tới? Sợ tôi lại đánh cậu à?" Khâu Phi trêu chọc nói.
"Cậu nằm mơ đi, tôi còn muốn tìm cậu tính sổ đấy, ngày hôm qua đánh nặng như thế!"
"Ha ha... Mau tới đi!"
Khâu Phi nói xong thì cúp điện thoại. Khâu Phi vẫn giống như trước đây, tôi cũng thế, cũng chưa thay đổi.
Nhất định là chuyện của Hạ Nhứ.
Tôi vội vàng chỉ vào gấu Teddy cho nhân viên cửa hàng, sau khi đóng gói xong thì tôi ôm đến bãi đậu xe.
Tôi lái xe đến nhà Khâu Phi.
Cậu ấy vừa thu dọn hành lý xong, đang chờ tôi. Cậu ấy thấy tôi đến thì nói tôi ngồi xuống trước, cậu ấy đi vào phòng bếp cầm hai chai bia. Cậu ấy đưa bia cho tôi rồi cụng một cái, sau đó uống ừng ực.
"Ngày hôm qua tôi còn có một việc chưa nói với cậu, xem ra tôi không nên đưa ảnh chụp cho cậu trước." Khâu Phi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi hỏi: "Chuyện gì?"
"Hạ Nhứ có nói mẹ cô ta bị bệnh gì với cậu không?" Khâu Phi hỏi.
"Là bệnh tim, đã rất nhiều năm. Nhưng tình hình còn ổn định." Tôi nói.
Khâu Phi lắc đầu: "Đó là bốn năm trước, nhưng khi đó cũng đã chuyển biến xấu."
"Chuyển biến xấu?"
"Tôi không nhớ tên khoa học của bệnh tim đó, đơn giản mà nói, bởi vì suy tim nên cần phải phẫu thuật ghép tim. Đó là tình hình của bốn năm trước." Khâu Phi nghiêm túc nhìn tôi nói.
"Suy tim? Sao cậu biết được."
"Hàng xóm của cô ta nói với tôi, có một lần người đó đi theo mẹ Hạ Nhứ đến bệnh viện kiểm tra mới biết được. Hình như thời điểm bắt đầu chuyển biến xấu là lúc hai người học năm tư."
"Sao... Tôi biết được chuyện này chứ?"
"Cô ấy không muốn nói với cậu. Tôi nói rồi cậu làm bạn trai rất thất bại."
Bốn năm trước bệnh của mẹ Hạ Nhứ đã nghiêm trọng như vậy.
Tôi nhớ lúc mình và Hạ Nhứ ở bên nhau, thỉnh thoảng trên mặt cô ta có vẻ đau buồn, nhưng nhanh chóng nở nụ cười. Tôi lại không để ý tới.
"Hiện tại thì sao?" Tôi hỏi.
"Đó là chuyện của bốn năm trước, hiện tại thế nào thì không ai biết. Nếu bốn năm qua mẹ cô ta tiến hành ghép tim thì có thể tìm được manh mối của hai mẹ con họ."
"Thật sao?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên, tôi là ai chứ! Tôi là thám tử lừng danh Khâu Phi đó!" Khâu Phi vỗ ngực.
"Nếu mẹ cô ấy không phẫu thuật thì sao" Đây là điều tôi lo lắng nhất.
"Vậy thì rất nguy hiểm. Bốn năm, bệnh tim rất khó có thể chịu đựng được bốn năm. Có lẽ..." Khâu Phi không nói tiếp.
"Hạ Nhứ..." Dường như tôi thấy được bốn năm trước Hạ Nhứ một mình đau khổ rơi nước mắt. Cô ta thích lặng lẽ gánh vác đau khổ và buồn phiền, ở trước mặt tôi cô ta mãi mãi là Hạ Nhứ vui vẻ.
"Trần Trác, nếu mẹ cô ta tiến hành ghép tim thì chứng tỏ hai mẹ con họ đã nhận được một số tiền lớn, tiền đó từ đâu ra, tôi tin chắc không phải là do trúng số. Cậu có hiểu không?" Khâu Phi châm điếu thuốc.
"Tôi không hiểu cậu nói cái gì."
"Cậu đừng giả vờ, trong lòng cậu cũng biết rõ. Phí ghép tim không phải là con số nhỏ, cho dù phẫu thuật thành công thì điều trị sau phẫu thuật và khôi phục càng cần nhiều tiền hơn. Hôm qua tôi đã nói với cậu, bốn năm trước mỗi ngày có xe sang tới đón Hạ Nhứ. Cậu nghĩ lại xem lúc đó nếu không làm phẫu thuật ghép tim sẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đúng lúc này có người muốn cô ấy bỏ ra thứ gì đó mới có thể đồng ý cứu mẹ cô ta. Cậu nói xem cô ta sẽ làm thế nào? Nhà cô ta không giàu có, lại là gia đình đơn thân, đối với cô ta mà nói thì chỉ có mẹ là người thân duy nhất. Trần Trác, nếu là cậu thì cậu sẽ làm sao?"
Khâu Phi phun khói nhìn tôi.
"Tôi..."
Tôi không nói nên lời, không thể phản bác. Nỗi đau thương ập tới làm cho tôi vô cùng đau lòng.
"Hiện tại Lâm Hạ Nhứ chỉ có hai số phận. Một là chúng ta biết đó, cô ta đi theo người đàn ông nào đó vì mẹ mình, hiện tại đang sống giàu sang. Hai là..." Khâu Phi không nói tiếp, liếc tôi một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Là gì?" Tôi hỏi.
Hiện tại tôi không nghĩ được gì, đầu óc rối loạn.
"Lâm Hạ Nhứ cô đơn sống một mình, phiêu bạc khắp nơi. Nếu là như thế thì vì sao cô ta không đến tìm cậu? Bởi vì cậu là chỗ dựa cuối cùng của cô ta. Nhưng, bốn năm qua không có tin tức." Khâu Phi nói.
Tôi tự giễu cười: "Hừ... Kết quả cũng chỉ có một sao?"
"Cậu quên cô ấy đi!" Khâu Phi dùng sức vỗ vai tôi.
Hạ Nhứ, hốc mắt của tôi đã ươn ướt. Trái tim thật sự sắp chết rồi.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT