Rốt cuộc đã giải quyết chuyện của Từ Thiến xong rồi, trong lòng của cô ấy không còn ghi hận tôi nữa, sẽ không ngày nào cũng như muốn nghĩ cách lấy mạng tôi, sẽ không chửi sau lưng tôi khiến tôi mỗi ngày hắt xì hai tiếng, không tiếp tục khiến tôi cảm thấy vừa cảm thương vừa xấu hổ không thôi với cô ấy.
Mọi thứ từ đó về sau lại trở lại bình thường.
Việc công ty bây giờ thay vào chuyện của Từ Thiến, mỗi ngày trở thành phiền não mới của tôi.
Mới hôm qua, Đường Tiến chính thức quyết định để tôi trở thành người viết tiểu thuyết và kịch bản phim truyền hình, với tôi đây là cơ hội tốt. Cho dù tôi không có bất cứ kinh nghiệm sáng tác gì, nhất là kịch bản phim ngắn.
Tôi đột nhiên nhớ hôm đó ở sân bay diễn trò với Từ Thiến, tôi phát hiện tôi rất có tiềm chất viết tiểu thuyết, ít ra năng lực bịa chuyện đã được hơn trăm người ở hiện trường lúc ấy xúc động khen ngợi. Có điều khi tôi mở word lên để bắt tay viết câu đầu tiên thì mới phát hiện, tôi chỉ thích hợp nói miệng mà thôi. Nếu như muốn viết thành văn, thêm lời lẽ chải chuốt hoa lệ, thiết kế nhân vật nam nữ chính, lại cho bọn họ cái tên êm tai thích hợp. Tôi thực sự không viết được, không nghĩ ra.
Không có linh cảm.
Tôi không tìm thấy linh cảm.
Bây giờ mỗi ngày đều muốn họp, bộ phận nghiệp vụ và người của bộ phận thiết kế ngồi cùng một chỗ, thảo luận qua loa phim truyền hình, có điều đối với việc tuyển nam nữ chính cho bộ phim thì lại rất chân thành và nhiệt tình, còn những vấn đề khác đều qua loa cho xong.
Đàn ông tập hợp một chỗ, những chuyện thảo luận sôi nổi không nằm ngoài việc nhìn ngắm gái đẹp, chọn gái đẹp, bài bạt. Mà gái chỉ là điều đầu tiên sản sinh ra đầu họ, đó là định lý từ xưa đến nay không bao giờ đổi.
Đường Tiến dẫn theo thư ký Phùng Lệ hùng hùng hổ hổ đi vào phòng họp, đặt mông ngồi lên trên ghế, chân ông ấy uốn éo, nhường ghế dựa cho cô thư ký, chuyển người về phía chúng tôi.
“Tiến độ kịch bản đến đâu rồi?” Đường Tiến hỏi.
“A… Đang viết.” Tôi lại ấp a ấp úng, trên thực tế tôi mới viết hai hàng chữ mà thôi.
“Tốt nhất nhanh lên, đài truyền hình bên này không còn vấn đề nữa.”
Thôi Hiên bật mông khỏi ghế: “Đài truyền hình bằng lòng đồng ý hợp tác? Nhanh như vậy?”
“Ừ, hợp đồng đã ký rồi.” Đường Tiến gật đầu nói: “Tiểu Phùng, sao chép tài liệu hợp đồng cho mọi người xem.”
Tiểu Phùng giơ chồng cặp tài liệu dày cộm trong tay lên, bắt đầu phát ra từng bản xung quanh phòng họp.
Đài truyền hình chẳng những đồng ý hợp tác, ngay cả hợp đồng cũng ký. Lúc này mới mấy ngày, nhà nước cơ cấu vậy mà hiệu suất nhanh như vậy, thật đúng là lần đầu tiên gặp phải. Chuyện Đường Tiến và trưởng ban đài truyền hình quan nhau xem ra thật sự không phải nói dóc.
Tôi tiếp nhận hợp đồng, cẩn thận liếc nhìn, bên trong không ít điều khoản khiến người ta hoa mắt, có điều tôi rất nhanh đã tìm được nội dung hợp tác của đôi bên.
Thôi Hiên cầm hợp đồng vừa nhìn vừa đọc: “Đài truyền hình cung cấp thiết bị kỹ thuật và nhân viên công tác cho chúng ta, còn có tổ đạo diễn. Để báo đáp lại… Chúng ta phải miễn phí giao tất cả bản quyền phim truyền hình và quyền truyền bá cho đài truyền hình, hơn nữa phim truyền hình và quyền phát hành tên tiểu thuyết cũng phải giao cho bọn họ… Chi phí hỗ trợ quảng cáo, đài truyền hình chia bảy phần. Mỗi tập chúng ta phải thanh toán cho nhân viên hỗ trợ của đài truyền hình mười ngàn nhân dân tệ.
Đường Tiến dùng đầu ngón tay gõ bàn một cái, cau mày nói: “Chỉ xem hợp đồng, vẫn thật sự không biết là ai lời ai thiệt. Nhưng ít ra việc khai phá sản phẩm xung quanh của chúng ta vẫn có không gian rất lớn.
Thôi Hiên khép tài liệu lại nói: “Tổng giám đốc Đường, trong này không có bộ phận phát triển tuyên truyền, chẳng lẽ bộ phim này muốn tự chúng ta phát triển sao?”
“Không chắc chắn, nhìn hậu quả xảy ra. Nếu như có thể mà nói, phía đài truyền hình bằng lòng đặc biệt làm một vài tiết mục giúp đỡ ta tuyên truyền bộ phim này. Cho nên phần hợp đồng này chỉ ký một nửa, chúng ta hợp tác với đài truyền hình cũng chỉ là thực hiện một nửa.” Đường Tiến nói.
“Bọn họ sợ nguy hiểm sao?” Thôi Hiên hỏi.
“Không sai, hợp tác với công ty nhỏ để quay phim chiếu mạng chi phí thấp, ở trong nước này gần như cũng xem là sáng tạo. Bây giờ phần hợp đồng trên tay chúng ta có thể ký được, bản thân chính là đang vô cùng mạo hiểm.” Đường Tiến giơ tài liệu hợp đồng lên
Tôi đột nhiên tò mò, thế nên bèn hỏi: “Tổng giám đốc Đường, đài truyền hình bọn họ vì sao nhanh như vậy đã đồng ý ký loại hợp đồng mạo hiểm lớn này. Tổng giám đốc Đường có phải dùng cách gì?”
Trên mặt Đường Tiến nghiêm túc nói: “Điều này các anh cũng không cần quan tâm, trước tiên làm tốt chuyện của mình đã.” Lúc này sắc mặt Thôi Hiên cũng khẽ thay đổi theo.
“Được…” Tôi không thích hỏi lại, nhưng tôi vẫn đầy tò mò và hoài nghi.
Đường Tiến tiếp tục nói: “Mỗi tập chi phí sản xuất hai mươi ngàn nhân dân tệ, đài truyền hình phụ trách xuất ra thiết bị và nhân viên kỹ thuật, còn có đạo diễn. Chúng ta chỉ phải sắp xếp diễn viên và kịch bản là được. Thật ra chúng ta khá nhẹ nhõm rồi, đúng rồi, về mặt chọn diễn viên, các anh có suy nghĩ gì?”
“Chuyện này phải xem kịch bản, chúng ta phải dựa theo nhân vật của kịch bản để chọn diễn viên.” Thôi Hiên nói.
Mặc dù bề ngoài Thôi Hiên nói rất đúng trọng tâm, nhưng cậu ấy không chỉ một lần âm thầm bàn luận về nhân vật nữ của kịch bản trước mặt tôi nên như thế nào, là loại hình gì, mặc quần áo gì đẹp nhất. Ý đồ của cậu ấy rất rõ ràng, chính là muốn để kịch bản chọn theo kiểu cậu ấy thích. Hay cho một chiêu phòng ngừa chu đáo. Đáng tiếc cậu ấy nghĩ hay lắm. Tôi có một kế hoạch tốt hơn.
“Ừ, Tiểu Trần, kịch bản phải viết nhanh chút. Đài truyền hình đang chờ xác định ngày khai máy với chúng ta.” Đường Tiến nói với tôi.
“Được, tổng giám đốc Đường.”
“Được, hôm nay triển khai cái này trước. Khoảng thời gian này mọi người phải vất vả rồi.” Đường Tiến đứng thẳng lên chuẩn bị đi.
Lúc này tôi giơ tay lên nói: “Tổng giám đốc Đường, tôi có một ý tưởng.”
“Anh nói.” Đường Tiến ngồi lại trên ghế.
“Tôi muốn làm hoạt động tuyển chọn nam nữ chính, phạm vi trong nguồn vốn.”
“Tuyển chọn?” Đường Tiến nhấc cằm, ra hiệu tôi nói tiếp.
“Chúng ta có thể thông qua tuyển chọn nhân vật nam nữ chính tìm được diễn viên thích hợp. Có đài truyền hình hợp tác với chúng ta, chẳng những có thể gây chú ý toàn thành phố, còn có thể chế tạo ra một chủ đề lôi cuốn. Như vậy phim truyền hình của chúng ta sẽ có thể trở nên nổi tiếng trước khi chiếu.” Tôi hưng phấn nói.
“Đúng thế! Đúng! Đúng! Tiểu Trần, người có ý tưởng tốt như vậy. Chẳng những có thể làm tuyên truyền, hơn nữa bản thân hoạt động tuyển chọn có thể kiếm được tiền. Cứ làm thế đi.”
Thôi Hiên nói: “Nhưng chúng ta chưa có kinh nghiệm tuyển chọn.”
“Tìm đài truyền hình.” Đường Tiến vung tay lên, rất có khí phách. Cảm giác giống như đang sai khiến những nhân viên chúng tôi vậy.
Ba trăm ngàn nhân dân tệ, quay một bộ phim truyền hình, lại dính đến việc tuyển chọn lớn. Tôi phát hiện cách mục tiêu ban đầu càng ngày càng xa, ngay cả bản thân tôi cũng vậy. Hai chữ tiểu thuyết này bắt đầu trở nên xa lạ.
Sau khi ra khỏi phòng họp, tôi trở về phòng của mình, bật tài liệu word trong máy tính lên, nhìn hai hàng chữ kịch bản mới viết. Tôi ngay cả kịch bản cũng chưa từng viết, chỉ có điều cầm một bản mẫu chiếu theo cách thức viết. Đường Tiến lại vừa hỏi tôi, phía kịch bản và tiểu thuyết có khó khăn gì sao? Nếu như không được ông ta sẽ mời người đài truyền hình giúp đỡ.
Xuất phát từ lòng hư vinh kỳ quái và tự tôn nào đó, tôi nói không thành vấn đề, giao cho tôi đi.
Haizz… Tôi lại xúc động.
Chuông điện thoại reo, tôi cầm điện thoại lên xem, là Từ Thiến.
Cô ấy tìm tôi tuyệt đối không có chuyện tốt.
Tôi có dự cảm không lành khi thấy cô ấy gọi đến.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT