Lâm Sam chắc chắn đã biết gì rồi.

Lí do Kỳ Tích dám chắc như vậy không phải không có lí do. Vì Vạn Sơ Không đã vào đoàn phim, hai người không có thời gian gặp nhau cho nên tần suất gọi điện và nhắn tin tự nhiên tăng lên.

Đồng đội hoàn toàn có thể đoán được Kỳ Tích đang nói chuyện với ai cho nên thỉnh thoảng lại trêu chọc, không thì cũng như Hạ Ngũ cho là hai người đang hợp tác xào cp.

Chỉ có Lâm Sam là trầm ngâm.

Hôm sau, trên mạng có tin đồn Kỳ Tích đang yêu đương nhưng ai nấy đều cười trừ không coi trọng chuyện này, dù sao phần lớn thời gian Kỳ Tích đều ngâm mình ở phòng tập nhảy. Trước kia giáo viên dạy nhảy còn nói chỉ sợ Kỳ Tích không cần tìm nửa kia cho mình, chỉ cần nhảy múa là đủ rồi. Ngược lại người đại diện hỏi Kỳ Tích về món quá sinh nhật, Kỳ Tích thành thật trả lời là quà của Vạn Sơ Không. Chị Hà nhìn cậu với ánh mắt sâu xa nhưng lại không nói gì khiến cho Kỳ Tích cảm thấy bồn chồn cả chiều hôm đó.

Mãi cho đến buổi chiều một ngày nào đó, phòng tập nhảy chỉ còn lại hai người Kỳ Tích Lâm Sam, Lâm Sam đột nhiên nói với cậu: "Anh, gần đây anh với Vạn Sơ Không hình như liên lạc thường xuyên hơn thì phải."

Nhạc còn chưa dừng Kỳ Tích đã dừng động tác trước. Trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt như có sương mù càng làm cho vẻ mặt của cậu càng thêm sáng ngời.

Kỳ Tích có chút căng thẳng, bộ dáng chột dạ như vừa làm chuyện xấu.

Lâm Sam cười cười: "Em tùy tiện nói thôi, anh đừng để trong lòng."

Kỳ Tích lau mồ hôi, chậm rãi đứng dậy.

Lâm Sam chớp mắt: "Không cần để ý mà, em..."

"Rõ ràng như vậy à?" Kỳ Tích mở miệng, âm thanh không lớn nhưng rất rõ ràng.

Kỳ Tích dễ dàng thừa nhận không chút phân trần.

Lâm Sam yên lặng, sau đó đành phải nói: "Thật ra thì cũng không có gì. Người bình thường không nhìn ra đâu, anh yên tâm."

Kỳ Tích vẫn nhìn cậu ta.

"Anh muốn hỏi làm sao em biết được à?" Đôi mắt hồ ly của Lâm Sam cong lên, cậu ta sờ cằm, âm thanh nỉ non: "Bởi vì em cũng có ý đồ xấu xa."

Trên đầu Kỳ Tích hiện lên một đống dấu hỏi chấm, Lâm Sam nói tiếp: "Không sao, dù gì nhóm chúng ta cũng sắp tiêu đời rồi."

Kỳ Tích rất khó xem đây như một lời an ủi. Dựa vào tần suất phạm lỗi gần đây của nhóm thì quả thật ngày giải tán chắc không còn xa.

"Nhưng mà," Lâm Sam ngoắc ngoắc ngón tay, "Đối tượng scandal của anh gọi điện nhiều thật đó."

Thật ra gần đây Kỳ Tích cũng nhận thấy Vạn Sơ Không thường theo dõi mình từ một số việc nhỏ nhặt nhưng chỉ giới hạn ở việc xem lịch trình và hình ảnh thường ngày trên weibo.

"Tốt hơn là đừng để cho Hạ Ngũ biết, tên nhóc đó có chút ghen tị." Lâm Sam vẫn tiếp tục nhắc nhở, "Chẳng qua cũng không có gì đáng ngại, mọi người cũng không tệ... Mà thôi, cũng không thể nói như vậy được."

Vẻ ngoài của Kỳ Tích trông rất bình tĩnh nhưng thật ra vẫn đang chìm đắm trong sự bàng hoàng khi bị phát hiện, cả người đờ đẫn.

Lâm Sam đi ngang vỗ vai Kỳ Tích: "Yên tâm, chỉ cần anh không thừa nhận thì sẽ không ai tưởng thật. Giới này chính là như vậy."

Kỳ Tích quay đầu, nhìn thấy Lâm Sam sải bước đi ra ngoài, hét lên: "Đội trưởng ơi, một ôm cái nào."

Từ một nơi rất xa ngoài cửa truyền đến âm thanh hoảng sợ của Nhậm Tư: "Em cách xa anh chút, đừng có qua đây!"

Sau đó Kỳ Tích gửi tin nhắn cho Vạn Sơ Không: [Lâm Sam phát hiện rồi!]

Vạn Sơ Không: [Sao cơ?]

Kỳ Tích: [Chuyện chúng ta!]

Vạn Sơ Không: [Chúng ta thì sao?]

Kỳ Tích ngắc ngứ, đành phải giải thích: [Nếu không thì đừng gọi điện thoại nữa, chỉ nhắn tin thôi nhé?]

Sau đó Vạn Sơ Không trả lời: [Tôi đây không danh không phận, giữa chúng ta không có gì cả, em sợ cái gì?]

Kỳ Tích sững sờ.

Trong nháy mắt đó, trong đầu cậu bật ra vô vàn suy nghĩ. Bọn họ thật sự không có xác nhận quan hệ gì cả. Hai người nắm tay, ôm hôn thậm chí còn lăn giường nhưng chưa bao giờ nói ở cùng nhau.

Kỳ Tích từ từ đặt điện thoại xuống lâm vào trầm tư, dường như bây giờ mới phát hiện bản thân đã coi đó là điều hiển nhiên.

Đúng lúc buổi tối Kỳ Tích không phải làm việc, Vạn Sơ Không thì không có ở đó cho nên rốt cuộc Tô Miễn Siêu cũng kéo Kỳ Tích ra ngoài được một lần tham gia vào đại hội tâm sự của phụ nữ thất tình.

Tô Xảo Xảo chia tay bạn trai đã được một thời gian rồi nhưng vẫn miêu tả rất sống động chuyện chia tay với Kỳ Tích, càng nói càng kích động.

"Kỳ Tích, để tôi lấy kinh nghiệm người từng trải kể cho cậu nghe, tìm ai nhất định đừng tìm diễn viên. Diễn viên giỏi nhất là giả vờ! Trước khi quen nhau thì bảo bối nọ kia, chuyện gì cũng nghe theo cậu. Thế mà sau khi quen nhau thì mặc quần áo màu gì cũng muốn kiểm soát, lại còn đặc biệt thích ghen tuông......"

Kỳ Tích cảm giác trên người mình cắm đầy mũi tên, chỉ kém mức nước mắt đầm đìa cầu xin Tô Xảo Xảo đừng nói nữa.

"Điều khiến tôi không thể chịu nổi đó là thường xuyên nói mấy câu mất não, còn muốn tôi giới thiệu tài nguyên cho anh ta. Bà đây còn chưa được diễn nữ chính thế mà anh ta muốn đóng phim cùng với nữ chính ư?!"

Kỳ Tích khó khăn quay đầu nhỏ giọng hỏi bạn thân: "Không phải cô ấy chia tay lâu rồi à?"

Tô Miễn Siêu khẽ cười: "Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi nhưng cô ấy vừa nghe tin mày tới cho nên không kìm nổi cảm xúc uống trước vài ly."

Kỳ Tích: "......"

Tô Xảo Xảo nói tiếp: "Dỗ ngon dỗ ngọt gì đó đều là giả hết, cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo......"

Kỳ Tích thành thật ngồi nghe mãi cho đến khi Vạn Sơ Không gọi điện đến cậu mới nhận ra mình sắp bị tra khảo.

"Tao ra ngoài nghe điện thoại chút." Kỳ Tích nói rồi thuận tay đội mũ lên. Cậu với Tô Miễn Siêu hẹn nhau ở một quán bar nhỏ (*), quả thật không có gì phải giấu diếm nhưng không hiểu sao Kỳ Tích vẫn ra ngoài tìm một góc yên tĩnh rồi mới bắt máy.

(*) Raw 清吧/Qing Bar: Một loại quán bar chủ yếu tập trung vào nhạc nhẹ, tương đối yên tĩnh, không chơi các loại nhạc sống như quán bar bình thường.

"Em đang ở đâu?" Vạn Sơ Không hỏi thẳng.

Kỳ Tích chớp chớp mắt: "Em ra ngoài với Tô Miễn Siêu."

"Uống rượu?"

"Uống chút chút thôi." Sức sống cầu sinh của Kỳ Tích rất mãnh liệt.

Vạn Sơ Không bên kia điện thoại dừng lại nửa giây, "Khi nào em về?"

Kỳ Tích nói thời gian, bên kia lại dừng hai giây rồi nói tiếp, "Về thì nói với tôi một tiếng."

Kỳ Tích nhớ lại cuộc trò chuyện ban sáng của hai người, nhịn không được hỏi: "Chúng ta bây giờ là quan hệ gì?"

"Em nói xem?" Vạn Sơ Không hỏi lại cậu.

Kỳ Tích rũ mắt, không dám nói gì.

Cậu bỗng nhiên sợ hãi không biết đáp án, lại cong đuôi thu mình vào gầm tủ. Giống như bây giờ cũng không có gì không tốt, cậu không thể tham lam muốn càng nhiều được, đặc biệt là với nghề nghiệp của bọn họ.

Bên ngoài quá lạnh, sương trắng thở ra lại đập vào mặt tan vào da thịt. Hơi thở thở ra nóng rực, hòa với gió lạnh làm Kỳ Tích không nhịn được hắt hơi một cái, Vạn Sơ Không hỏi cậu: "Em không ở trong quán bar à?"

Lần này thì đến phiên Kỳ Tích hỏi lại: "Sao anh biết em ở quán bar?"

Vạn Sơ Không trầm mặc: "Một người quen cũng ở đó nói với tôi."

Kỳ Tích biết Vạn Sơ Không quản mình có chút chặt, thậm chí có thể nói là dục vọng khống chế hơi khác thường. Trước đây cậu có thể chấp nhận bởi vì dựa trên cơ sở ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa hai người nhưng bây giờ lại không biết phải làm sao.

Sau khi cúp máy, Kỳ Tích run rẩy quay về chỗ cũ, Tô Xảo Xảo đang nằm xải lai trên ghế, Tô Miễn Siêu ngẩng đầu hỏi: "Điện thoại của ai vậy? Mày đang yêu đương thật à?"

Kỳ Tích có hơi mê man chớp mắt, "Không có."

Cậu và Vạn Sơ Không không phải quan hệ yêu đương.

Tô Miễn Siêu cười hì hì: "Đúng là minh tinh gần đây bận rộn quá nha. Này mới đúng chứ, thừa dịp đang có đà nổi tiếng thì cứ nhận việc cho tao. Mày đừng có từ chối những thứ đó. Sau khoảng thời gian này thì công ty sớm muộn gì cũng sẽ cho mày với Vạn Sơ Không tách ra thôi."

Kỳ Tích có chút buồn bực ngồi phịch xuống, uống hết chút rượu còn sót lại trong ly: "Nếu không thì mày đổi nghề làm người đại diện đi, cái gì cũng biết...."

"Không chờ mày nói tao cũng đã nghĩ thế thật nhưng dù sao thì tao với mày cũng từng có giấc mơ trở thành ngôi sao, nếu nâng đỡ cho ai đó bật lên thì tao lại thấy khó chịu, nhưng nếu người đó là mày thì tao không ghen tị đâu. Thật đó, tao nói thật mà...."

Kỳ Tích nghe vậy gật đầu, chân thành nói: "Mày uống nhiều rồi."

Tô Miễn Siêu vừa lắc đầu vừa giơ tay lên, vẻ mặt chỉ vừa nghiêm túc được một lát giây sau lại say khướt, "Bởi vì nhìn mày từng bước từng bước đi được đến mức này, tao phải rút lại mấy câu lảm nhảm lúc trước. Kỳ Tích, mày vô cùng nỗ lực, vô cùng tôn trọng sân khấu, mày xứng đáng được nhiều người biết tới hơn...." Cậu ta vừa nói vừa díu cả mắt lại.

Kỳ Tích thở dài: "Làm sao đưa hai con ma men này về được bây giờ?"

Cậu đang sầu muộn thì đột nhiên có người đi đến bên cạnh, "Có cần tôi giúp không?"

Kỳ Tích ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thắng Hàng, trong nháy mắt đã hiểu vì sao Vạn Sơ Không lại biết mình ở đây.

Nói đi cũng phải nói lại, làm sao mà đi đâu cũng gặp Trần Thắng Hàng hết vậy?

Mà Trần Thắng Hàng cũng rất muốn hỏi, sao mỗi lần anh ta đi chơi đều có thể gặp đám người này? Hôm nay không dễ gì mới không muốn chơi, đến quán bar nghe nhạc uống rượu nhưng ngồi còn chưa nóng đít thì bạn thân Kỳ Tích đến rồi Kỳ Tích cũng tới.

Trần Thắng Hàng giúp Kỳ Tích gọi tài xế. Trong lúc chờ đời, anh ta không nhịn được hỏi: "Cậu vừa mới ra ngoài nghe điện thoại của Vạn Sơ Không à?"

Vừa nói Trần Thắng Hàng không nhịn được mà đánh giá dáng vẻ của Kỳ Tích. Ngoại hình của cậu ta quả thật rất ưa nhìn, nhìn khắp giới giải trí cũng thuộc loại vô cùng bắt mắt. Nhưng anh ta chỉ thích phụ nữ ngực bự cho nên không thể hiểu tại sao Vạn Sơ Không đột nhiên lại thích đàn ông, hay là nói trước giờ đã vậy?

Trần Thắng Hàng ngồi xuống bên cạnh hai con ma men nhưng chỉ ngồi sát ở bên mép: "Tôi quen cậu ta cũng được mấy năm rồi, cậu ta thì.... Bị mẹ kiểm soát rất nhiều cho nên không tránh khỏi có chút tật xấu, cậu bao dung nhiều chút."

Kỳ Tích nghe xong ý tứ trong lời nói của anh ta, chậm rãi chớp mắt: "Anh ấy có nhắc tới tôi với anh sao?"

Trần Thắng Hàng gật đầu: "Là chuyện lúc trước."

"Vậy có bao giờ nói chuyện giữa chúng tôi....." Kỳ Tích thấy Trần Thắng Hàng có vẻ biết nhiều chuyện không nhịn được muốn hỏi thêm một chút.

Trần Thắng Hàng sửng sốt, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Kỳ Tích không khỏi thầm nghĩ, đờ mờ không phải chứ, Vạn Sơ Không thực sự là bị chơi xong rồi bỏ à?

Trong nháy mắt ánh mắt anh ta nhìn Kỳ Tích không còn giống như vừa rồi. Dù sao trên đời này người có thể trị được Vạn Sơ Không không nhiều lắm, có thể ăn cậu ta sạch sành sanh mà không cho được lời hứa hẹn gì thì lại càng không!

Ánh mắt Trần Thắng Hàng càng thêm háo hức, lập tức thanh minh: "Cậu ta không nói rõ. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì đâu."

Ngọn lửa mong chờ trong lòng Kỳ Tích lập tức tắt ngúm, "à" một tiếng rồi không biết nói gì nữa.

Vạn Sơ Không và Trần Thắng Hàng có mối quan hệ rất tốt, Vạn Sơ Không có nhắc mình với bạn của anh ấy nhưng không nói rõ bọn họ có mối quan hệ gì.

Tóm lại: Bọn họ sẽ không phải là bạn tình chứ?

Kỳ Tích còn đang thấp thỏm thì Tô Xảo Xảo bên kia duỗi chân ra đạp Trần Thắng Hàng rơi khỏi ghế.

Kỳ Tích vội vàng đứng lên: "....Xin lỗi, anh không sao chứ?"

Trên đường trở về, Kỳ Tích một mực nghĩ về chuyện này. Vừa về đến nhà cậu không quên nhắn tin cho Vạn Sơ Không: [Em về rồi.]

Một lát sau, Vạn Sơ Không nhắn lại: [Ừ, em ngủ sớm đi. Ngủ ngon.]

Kỳ Tích có chút thất vọng, vốn tưởng là đối phương sẽ gọi lại cho mình nhưng vừa nghĩ đến buổi chiều mình yêu cầu gọi điện thoại ít đi thì trong lòng càng thêm khó chịu. Hiện tại mới hối hận thì cũng đã muộn, bây giờ mà cậu nói muốn nghe âm thanh của đối phương thì lại có phần quá dính người. Bọn họ còn chưa có khẳng định quan hệ đâu!

Kỳ Tích xoắn xuýt chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng cách đó một nghìn hai trăm cây số Vạn Sơ Không đang nhận sự giáo dục của Trần Thắng Hàng.

"Tao vừa nói cậu ta đang ở trong quán bar, giây sau không thèm trả lời tin nhắn của tao sau đó quay đầu thì gọi điện thoại cho người ta. Mày có thể dè dặt thêm tí nữa được không?" Trần Thắng Hàng ở trong điện thoại tận tình khuyên bảo, "Đừng nói là cho mày một danh phận, cậu ta không bỏ trốn ngay trong đêm cũng đã không tệ rồi."

Vạn Sơ Không im lặng nghe giáo huấn.

"Mày không phải vô cùng kháng cự chuyện bác gái ngày nào cũng gọi điện thoại cho mày à? Sao đến lượt mày thì không nghĩ thế đi?"

Vạn Sơ Không "Ừ" một tiếng, "Tao đang khắc chế."

"Câu này tao nghe không dưới ba lần."

"Chỉ cần có lí do danh chính ngôn thuận là được đúng không?" Vạn Sơ Không đột nhiên nói.

Trần Thắng Hàng vừa muốn lên tiếng thì bỗng dừng lại: "Mày lại muốn làm gì..."

Thứ Hai, Kỳ Tích nhận được lời mời tham gia một chương trình giải trí từ người đại diện. Chương trình dự kiến được ghi hình vào đầu mùa xuân năm sau.

Đây không phải là vấn đề. Vấn đề là ngoài Kỳ Tích, bên chương trình cho biết họ đã đàm phán thành công với Vạn Sơ Không.

Tác giả có lời muốn nói:

Không: Tôi không danh không phận....

77 (run lẩy bẩy): Chúng ta sẽ không phải là bạn tình chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play