Giữa tháng Sáu, trời đã mưa liên tục mấy ngày không dứt. Bầu trời u ám nặng trĩu khiến lòng người cũng trở nên buồn bực chán nản.

Vạn Sơ Không rời sân bay lên xe công ty chuẩn bị. Sau khi cửa đóng lại, người đại diện bắt đầu càm ràm. Lịch trình cả ngày hôm nay của anh đều kín mít, cho dù đã về đến Hoa Đô cũng không có thời gian nghỉ ngơi mà anh với Kỳ Tích đã có hơn một tháng không gặp mặt. Video điện thoại đương nhiên không tính.

Vì hai người đều rất bận rộn cho nên Thất Thất lại được đưa về Vạn Gia. Xem video mà Kiều Khải Nhuệ gửi tới nói Thất Thất đã đánh bại được mèo Xiêm, em trai còn chưa kịp kiện cáo thì Vạn Sơ Không đã hết lòng khen ngợi mèo con nhà mình.

Trong cuộc phỏng vấn cách đây vài ngày, người dẫn chương trình đã lật lại câu hỏi cách đây năm năm và hỏi lại, câu trả lời của Vạn Sơ Không vẫn như cũ, người đại diện nhắc nhở không thể nói như vây cho nên phải quay lại.

Năm năm trước, anh nói trong nhà nuôi mèo. Đúng là có nuôi, nhưng mà nuôi ở Vạn Gia chứ không phải nhà của anh. Bình thường chơi game xem anime cũng là chơi cùng Kiều Khải Nhuệ.

Ngoại trừ đóng phim, đối với hầu hết sự việc Vạn Sơ Không đều không mấy quan tâm cho đến khi anh gặp được Kỳ Tích.

Trong buổi phỏng vấn này, anh vẫn trả lời trong nhà nuôi mèo. Lần này là nuôi thật, nuôi cho mèo bò sữa mập mạp tròn ủm y như mèo Xiêm. Chơi game xem Anime cũng không phải nói lung tung. Kỳ Tích thích thứ gì anh đều sẽ thử một lần. Dù chơi game không giỏi, xem Anime cũng không hiểu lắm nhưng lại nhận ra chính xác một nhân vật: "Đây là vợ của em đúng không?"

Vốn dĩ chỉ muốn xem lại một chút, Kỳ Tích im lặng mấy giây: "Sao anh vẫn còn nhớ chứ?"

Những lời nói nửa thật nửa giả về sau đều trở thành thật, Vạn Sơ Không rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Nhưng mà người đại diện không hài lòng.

Anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hai người bị chụp ảnh đang thân mật trong bãi đậu xe. Mặc dù sự việc đã qua được nửa năm, không có gây ra sóng gió gì quá lớn nhưng người đại diện vẫn thường xuyên nói với Vạn Sơ Không: "Hai người chú ý một chút đi."

Có đôi khi người đàn ông không làm gì cả, chỉ đứng đó nhắm mắt để nhân viên trang điểm quẹt phấn cũng làm người đại diện lúc sau phải nhỏ giọng yếu ớt nói một câu.

"Đã vô cùng chú ý." Vạn Sơ Không trả lời.

Mỗi lúc như thế này, trợ lý ở bên cạnh sẽ im lặng quay đi chỗ khác. Cậu ta ở bên ông chủ được mấy năm rồi nhưng cũng không biết chú ý của Vạn Sơ Không nằm ở đâu. Cũng may cậu ta tập mãi thành quen, huống hồ đám cư dân mạng càng thêm ra sức.

Trợ lý đã từng cố ý lên mạng tìm hiểu. Cậu ta phát hiện ra hầu hết mọi người coi hai người họ là bạn tốt trong vòng, thậm chí một số người còn cho rằng đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Nguyên nhân là do hai người hiếm khi nhắc đến nhau ở nơi công cộng, nhất là hai năm gần đây, thỉnh thoảng còn tò mò khi nào thì mới tách ra.

Trợ lý vô cùng muốn lắc lắc đám não của mấy người này rồi gầm lên: "Mấy người tỉnh đi!!! Đó là vì hai người bọn họ đã ở cùng một chỗ rồi nên không cần phải lên tiếng nhắc đến nhau!!"

Với lại tại sao anh em hôn nhau lại là chuyện bình thường được??!!

Trên đường đến địa điểm quay hình, mưa phùn lại bắt đầu bay bay, bầu trời lại trở nên u ám.

"Dạo này trời cứ mưa suốt." Trợ lý ngồi bên ghế phụ thở dài. Chờ đến khi nơi thì mưa đã rất lớn rồi, may là lần này chỉ chụp ảnh trong nhà.

Buổi chụp tạp chí kết thúc. Mưa vẫn luôn rơi, trong không khí có mùi bùn đất ẩm mốc, trời đứng gió khiến lúc ra ngoài càng thêm oi bức.

Vạn Sơ Không vẫn nói chuyện và cười đùa như thường ngày. Mọi thứ vẫn tiến hành như thường lệ, chỉ khi bước vào xe anh mới thu lại nét mặt, lộ ra vẻ mệt mỏi. Mãi cho đến rạng sáng kết thúc buổi xã giao anh mới trở về nhà. Xe chạy một đường, Vạn Sơ Không không nói gì. Trợ lý nhìn ra được tâm trạng ông chủ nhà mình không tốt lắm nhưng cụ thể vì sao thì không hiểu được. Cần gạt nước trên cửa xe thỉnh thoảng lại lắc lư qua lại, mưa vẫn không ngừng lại. Trận mưa này mãi không dứt quậy cho lòng người không yên.

Sau khi mở cửa, căn nhà chìm trong bóng tối. Mèo con đang ngủ trong phòng khách run tai đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bóng người ở cửa vào một lúc, xác định là Vạn Sơ Không thì lại cuộn mình ngủ tiếp.

Vạn Sơ Không vươn tay ấn sống mũi, đổi giày, cố gắng để âm thanh nhẹ nhất có thể. Anh nói với Kỳ Tích hôm nay mình có thể sẽ không về được, giờ này chắc Kỳ Tích đã ngủ rồi. Vạn Sơ Không đi vào phòng ngủ, thấy Kỳ Tích quả thật đang vùi mình trong chăn.

Kỳ Tích thích vùi đầu dưới chăn khi đi ngủ, trước đây cứ đến nửa đêm sẽ bị Vạn Sơ Không đào ra. Vì phòng ngừa Kỳ Tích lại chui vào trong chăn, người đàn ông thậm chí còn vòng lấy cánh tay của cậu, giam lại trong lồng ngực mình, sáng hôm sau còn nói với Kỳ Tích, "Anh sợ em ngạt thở."

Kỳ Tích nói với Vạn Sơ Không: "Muốn ôm em thì cứ nói thẳng."

Cậu đã có thể dễ dàng đoán được tâm tư của Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không cũng sẽ không ngại ngùng. Anh dứt khoát mở rộng vòng tay chờ Kỳ Tích chủ động tiến vào sẽ ôm chặt người vào lòng.

Mấy ngày trước Kỳ Tích qua Vạn Gia đón Thất Thất về. Trong vòng năm phút ngắn ngủi cậu gửi mười cái tin nhắn cho Vạn Sơ Không, nội dung đại khái là:

[Mẹ anh về rồi!!! Sao bà ấy lại về!!!]

[Không phải anh nói là bà ấy không có ở nhà sao?]

[Mèo con rớt nước mắt.jpg]

Vạn Sơ Không cùng không ngờ lúc đó Vạn Linh lại đang ở nhà. May mà Vạn Linh biết đến sự tồn tại của Kỳ Tích nên nhờ dì giúp việc mang ít đồ ăn cho mèo để Kỳ Tích mang theo, nhân tiện hỏi thăm tình hình gần đây của con trai mình.

Kỳ Tích rời Vạn Gia, gọi điện thoại cho Vạn Sơ Không giọng nói còn run run. Vạn Sơ Không không khỏi bật cười: "Em sợ bà ấy như vậy à?"

"Không phải, vẫn còn được. Chỉ là em chưa sẵn sàng." Kỳ Tích nhấn mạnh, nuốt nước miếng dường như khôn phải sợ lắm. Lúc bình tĩnh lại cậu nói với Vạn Sơ Không: "Thất Thất bây giờ lớn hơn Koko luôn rồi, phải giảm cân thôi."

Vạn Sơ Không cực kì thiếu trách nhiệm bênh vực Thất Thất: "Mèo Xiêm lông ngắn nên mới trông gầy thôi."

"Anh đừng có bao biện cho con trai... Nó nặng thật đấy, em ôm qua rồi."

"Em lại ôm một con mèo khác."

"Con trai không để bụng, anh để bụng cái gì?"

"Vậy lúc về anh cũng muốn ôm."

Kỳ Tích nói: "Ôm gì?"

Vạn Sơ Không lại gần loa hơn một chút, giọng nói cũng nhẹ đi: "Ôm vợ."

Mặc dù ở bên nhau đã lâu nhưng Kỳ Tích vẫn cảm thấy xấu hổ khi nghe một ít xưng hô này kia. Kỳ Tích mơ hồ trả lời lại, hỏi anh khi nào mới quay phim xong, Vạn Sơ Không nói còn muốn quay bổ sung thêm mấy cảnh nữa. Vốn dĩ là sẽ rất nhanh nhưng không ngờ lại kéo dài đến bây giờ.

Sau khi Vạn Sơ Không tắm rửa thay quần áo xong định tắt đèn trong phòng tắm, quay đầu lại thì thấy Kỳ Tích mơ mơ màng màng ngồi trên giường.

"Anh ồn đến em à?" Vạn Sơ Không hỏi cậu.

Kỳ Tích quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt còn mang theo chút mệt mỏi: "Không có... Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không về."

Cậu nói xong Vạn Sơ Không tắt đèn đi tới. Kỳ Tích duỗi tay ôm lấy eo người đàn ông. Người cậu áp vào ngực bụng của Vạn Sơ Không, cách một lớp quần áo cũng có cảm nhận được cơ bắp săn chắc. Vạn Sơ Không vươn tay sờ tóc Kỳ Tích, nhẹ nhàng hỏi: "Em ngủ tiếp đi."

"Em không buồn ngủ lắm." Rõ ràng thấy được Kỳ Tích nói dối nhưng Vạn Sơ Không cũng không vạch trần. Anh cúi đầu xuống nói, "Anh vừa mới tắm xong, muốn hôn anh một chút không?"

Kỳ Tích cười một tiếng, ngẩng đầu lên: "Muốn."

Bọn họ hôn nhau, Kỳ Tích nếm được một chút vị rượu trong miệng Vạn Sơ Không. Cậu mở mắt ra quả nhiên thấy người đàn ông không có nhắm mắt.

"Anh say rồi à?" Kỳ Tích không chắc lắm. Người đàn ông này từ trước đến nay đều có chừng mực, tửu lượng cũng rất tốt.

"Không có." Vạn Sơ Không trả lời, để mũi ở cần cổ Kỳ Tích, không ngừng hít hà cọ xát.

Mưa mấy ngày liên tiếp làm lòng người không yên. Vốn dĩ nghĩ về đến Hoa Đô sẽ tốt hơn một ít kết quả ở đâu cũng mưa không ngớt. Vạn Sơ Không hơi có chút cảm giác nôn nóng nhưng chạm vào kt vẫn vô cùng dịu dàng.

Kỳ Tích hỏi lại một lần nữa: "Anh không say thật à?"

"Không mà." Vạn Sơ Không vẫn kiên nhẫn trả lời, đồng thời cắn môi Kỳ Tích một cái, rũ mắt. Hàng mi rậm rạp che đi ánh sáng trong mắt, "Em đang xác nhận chuyện gì?"

Kỳ Tích vo cùng nghiêm túc đàng hoàng: "Uống say thì không làm cái đó đâu."

Khóe môi Vạn Sơ Không nhếch lên, vừa không ngừng hôn, không ngừng vuốt ve Kỳ Tích vừa hỏi: "Cái đó là cái gì?"

Kỳ Tích chủ động vòng tay qua cổ Vạn Sơ Không. Vạn Sơ Không tưởng Kỳ Tích muốn hôn mình nên cúi đầu phối hợp nhưng kết quả Kỳ Tích lại chạm vào cột sống cổ của anh. Cậu bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve từng cái, cho dù là trong đêm thì đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ, "Tâm trạng của anh không tốt à?"

Vạn Sơ Không yên lặng một lúc, sau đó đẩy Kỳ Tích ngã xuống giường, vùi mặt vào xương quai xanh của Kỳ Tích. Nhiệt độ ngữ khí nóng đến mức khiến ngón tay Kỳ Tích cuộn tròn.

"Gần đây trời luôn mưa lại không được gặp em nên tâm trạng của anh có chút loạn." Vạn Sơ Không thẳng thắn.

Kỳ Tích gật đầu, phối hợp nói: "Bởi vì bây giờ đang là mùa mưa mà."

"Trọng diểm là không được gặp em." Vạn Sơ Không biết Kỳ Tích muốn giải thích cho mình, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tích đồng thời cầm lấy ngón trỏ của cậu đặt bên miệng mình. Lúc Vạn Sơ Không mở miệng cánh môi giống như chạm vào ngón tay, "Bé cưng nhớ anh không?"

"Nhớ chứ. Cho nên mới hỏi anh có uống say không đó." Kỳ Tích cúi đầu hôn lên nốt ruồi trên cánh mũi Vạn Sơ Không. Nụ hôn của cậu nóng bỏng khiến cả trái tim đối phương như bị thiêu đốt, thế nhưng vẻ mặt lại vô tội nhìn Vạn Sơ Không, "Quả thật không uống nhiều lắm, anh có phản ứng."

Vạn Sơ Không "ừm" một tiếng, đáp lại như một lẽ đương nhiên, "Vì em chọc anh còn gì."

"Thật à?" Kỳ Tích hiện tại mới đúng là không buồn ngủ. Chút tâm tư nho nhỏ đều viết hết lên mặt, ghé vào lỗ tai Vạn Sơ Không nhẹ giọng hỏi, "Vậy anh có muốn làm chút chuyện xấu không?"

Rốt cuộc Vạn Sơ Không không cách nào che giấu dục vọng của mình. Hơi thở của anh trở nên nóng rực, giọng nói khàn khàn như mất tiếng: "Chuyện xấu gì nào? Anh không biết, Tiểu Thất dạy anh một chút đi."

"Anh biết mà." Kỳ Tích học Vạn Sơ Không cũng ngoắc ngoắc ngón tay của anh nhưng mà không giống như câu dẫn mà giống như Thất Thất ngốc nghếch dùng móng vuốt đùa gậy trêu mèo, "Như lần trước vô cùng thoải mái...."

Vạn Sơ Không bật cười, giả vờ như nghe không hiểu, "Lần trước là lần nào? Anh quên rồi."

Kỳ Tích đau khổ vài giây đồng hồ, cuối cùng quyết định giúp Vạn Sơ Không khôi phục trí nhớ, tự mình chủ động một lần!

Bên ngoài trời vẫn đang mưa nhưng bầu không khí oi bức ngột ngào đã bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại những hơi thở dốc ẩn nhẫn cùng với dư vị êm dịu.

Sau khi Kỳ Tích chìm vào giấc ngủ, Vạn Sơ Không ngắm nhìn cậu thật lâu. Cuối cùng lại một lần nữa, như rất nhiều lần trước kia, anh ôm người vào lồng ngực, nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương trên người Kỳ Tích.

Trước đây anh không hiểu vì sao Kỳ Tích luôn có thể tự mình chữa lành, như thể không có gì có thể tổn thương cậu. Bản thân anh cũng không có cách nắm giữ Kỳ Tích, thậm chí cần phải vô cùng vô cùng dùng sức mới có thể giữ chặt được người.

Sợ mèo con chạy mất, sợ mèo con không cần anh nữa.

Thế nhưng Kỳ Tích đã chủ động ở lại, cuộn tròn trong vòng tay anh. Những cảm xúc mất kiểm soát của anh có thể bình yên trở lại, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc chưa từng có.

Đây là năm thứ ba bọn họ ở bên nhau, sau này sẽ còn rất nhiều đêm có thể ôm nhau ngủ như thế này.

- Hoàn Phiên Ngoại -

Editor: Xin lỗi mọi người, phiên ngoại 2 mình đọc không kĩ nên tưởng hết rồi, ai ngờ bây giờ mới thật sự hết. Hihi. Hi vọng Sơ Kỳ Bất Ý có thể đem tới chút niềm vui nho nhỏ cho mọi người. Cảm ơn mọi người nhiều nhaaaa <3 <3 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play