Edit&Beta: Miêu
Hai người ở trên trấn tham quan nhà mới.
Trương đồ tể nhất định muốn dọn nhà lên trấn ở.
Trên trấn có rất nhiều đồ mới mẻ, ăn nhiều chỗ để chơi cũng nhiều, còn có cả hiệu sách học đường, dù sao cũng dễ sống hơn ở trong thôn.
Tức phụ của hắn chân không được tốt, lại mẫn cảm, người khác tùy tiện nói một câu cũng suy nghĩ nhiều, lại sợ làm phiền đến người khác, ngoài miệng tuy rằng không nói nhưng mà trong lòng lại rất muốn đi chơi.
Còn nói việc trưởng thôn làm khó dễ, ngày thường Trương đồ tể ít ở trong thôn nên không quan tâm đến, nhưng Tiểu người què mỗi ngày đều ở nhà, hắn không nhịn được nên cảm thấy lo. Không sợ người khác tìm đến nhà, chỉ sợ mấy người nhiều chuyện ở trong thôn đến nhà để nói vài câu, trong lòng nhất định sẽ rất khó chịu.
Trương đồ tể rất hiểu cảm giác này, hắn lúc nhỏ vù cha hắn nên hắn bị nhiều người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, đến mức không dám ngẩng đầu. Nếu không phải hắn da dày thịt béo thì đã đi nhảy sông từ lâu rồi.
Bây giờ hắn có tiền, nhất định phải cho tức phụ có được cuộc sống tốt nhất.
Kiếm tiền còn không phải là dùng để hoa sao.
——————
“Bảo bối, ngươi nghĩ chúng ta nên ở đâu đây?”
Trương đồ tể dẫn Tiểu người què đến một tiệm cơm, bây giờ là giữa trưa, mặt trời đang rất nóng, đi cả buổi sáng cũng mệt rồi, đến lúc ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lát.
Tiểu người què đang ngoan ngoãn uống nước, nghe Trương đồ tể nói như thế vành tai hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn đối phương một cái mới nhỏ giọng nói.
“Hay là chọn căn bên phía Bắc đi, ta thấy chỗ đó lấy ánh sáng rất tốt, giá cả cũng hợp lý, hay là chọn chỗ đó đi.”
“Ta cảm thấy nhà ở phía Bắc có hơi nhỏ, chúng ta hiện tại có hai người miễn cưỡng ở thì cũng đủ, sau này nếu như mà có hài tử thì không đủ chỗ cho nó chơi đâu.” Trương đồ tể cảm thấy không đồng ý, “Theo ta thấy thì căn nhà ở phía sau cửa tiệm kia đi, lúc đó ngươi ở nhà cũng dễ buôn bán gì đó, sân lại lớn, còn có ao và hậu viện, chúng ta có thể trồng ít rau cải rồi trồng thêm một cái giàn nho, lúc trời đẹp chúng ta có thể ngồi dưới giàn nho ăn dưa hấu a.”
Tiểu người què có chút khó xử, y cũng biết nhà đó vừa lớn vừa đẹp, nhưng mà nó cũng mắc nhất, nếu như mua thì tiền tích góp được đều dùng hết, lỡ đâu nếu như sau này có bệnh gì rồi sao, nếu người bệnh là y thì không sao nhưng nếu phu quân có chuyện gì, vậy thì trong nhà phải làm sao.
Tiểu người què nghĩ nghĩ như thế, cuối cùng cảm thấy mình nghĩ quá xui liền phi phi nhổ nước miếng nói lại.
“Hơn nữa vị trí cũng rất tốt, đúng lúc lại ở giữa trấn, đúng lúc ta cũng có thể mở cửa hàng ở đó, ngươi nhớ ta chỉ cần đi hai bước là có thể gặp, giữa trưa ta còn có thể về nhà để ăn cơm.” Trương đồ tể đem chén cơm đặt trước mặt tức phụ, nói, “Tức phụ tốt của ta, bộ ngươi không nhớ ta hả?”
“…… Nhớ chứ.” Tiểu người què xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy mình thật sự là không tiền đồ, y ôn nhu giải thích, “Nhưng mà tiền ngươi cực khổ tích góp nhanh như vậy liền dùng hết, ta đau lòng.”
“Không sao, người này cũng có nhà ở trên trấn, người bán nhà chính là đại nhi tử của ông, nhà của mấy huynh đệ ở cũng rất gần nhau.”
“Hắn có người nhà ở trên trấn sao?” Tiểu người què nghe vậy liền vui vẻ, “Có thể dẫn ta đi gặp bọn họ không? Ta có cách a.”
——————
Trương đồ tể thất sự không biết tức phụ của mình đáng suy nghĩ cái gì, nhưng làm bằng lòng làm theo lời của y, buổi chiều liền dẫn y đến gặp người bán nhà.
Tiểu người què trò chuyện cùng bọn họ một hồi, lúc ra về còn đem theo tờ khế ước.
“Chúng ta trước tiên sẽ trả trước một nữa, phần còn lại sẽ chia làm hai năm, mỗi tháng đều sẽ trả tiền cho nhà nhị đệ hắn, tính đi tính lại thì chúng ta cũng còn dư lại một chút tiền, cuộc sống cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Tiểu người què vui vẻ, nói chuyện cũng có hơi lớn tiếng.
“Bảo bối của ta sao lại giỏi như thế chứ!”
Trương đồ tể nghe cả buổi trưa mà vẫn còn mơ màng, bây giờ nghe giải thích liền cảm thấy tức phụ của hắn quá giỏi.
“Vậy……” Tiểu người què ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn xung quanh, nhìn không thấy ai liền cúi đầu hôn lên mặt hắn một cái, rất cậy sủng mà kiêu, “Vậy thì ngươi phải thương ta nhiều hơn.”
“Thương thương thương!”
Thương cả đời đều được!
Lúc trước chỉ tùy tiện thành thân Trương đồ tể chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện này, chỉ tùy tiện cưới một người què về nhà để cùng nhau sống qua ngày.
Đúng là nhân duyên trời ban mà, thật đáng mừng!
-TOÀN VĂN HOÀN-
Tác giả có lời muốn nói:
---*---
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu