Edit&Beta: Miêu
Trương đồ tể dẫn Tiểu người què đến trấn trên.
Ngày thường Trương đồ tể hay đến đây để bán thịt, mỗi ngày đều đi đi về về để mở cửa hàng, Tiểu người què lại rất ít khi đến đây.
Chân của y không tốt, ngày thường không tiện để ra ngoài, y không muốn làm phiền người khác nên cũng ít khi đi.
Ngày thường Trương đồ tể lên trấn đều là đi bộ, dáng người vừa cao to vừa khỏe, bước chân so với người khác cũng nhanh hơn, người khác muốn đi thì cần đến nửa canh giờ còn hắn chỉ cần thời gian một chung trà.
Nhưng mà hôm nay lại không giống như thế, Trương đồ tể đến tìm ông Vương đánh xe ở trong thôn để mượn một con ngựa, hắn đem Tiểu người què đặt trên lưng ngựa sau đó nắm dây cương dắt đi.
“Lần sau ngươi nhớ đưa một ít xương đến cho người ta nha, người ta giúp mình, mình phải trả ơn.”
Ngồi trên lưng ngựa lắc qua lắc lại, Tiểu người què cứ nhắc mãi.
“Biết mà.” Trương đồ tể liền nói, “Nhà của hắn không phải sắp mở tiệm cơm ở trên trấn sao, đến lúc đó nếu lấy thịt từ chỗ ta thì ta cho họ chút tiện nghi là được.”
“Ngoài tiện nghi ra thì còn phải cho thêm chút thịt nữa.” Tiểu người què nhấn mạnh, “Từ đó đến giờ ngươi chưa có một khách hàng quen nào, nếu có cơ hội thì nhất định phải nắm chắc, sau này có danh tiếng rồi buôn bán cũng càng ngày càng tốt hơn.”
“Ân, đều nghe ngươi.” Trương đồ tể nhìn đến bộ dáng này của tức phụ liền vui vẻ.
“Việc nhỏ việc lớn của nhà chúng ta, đều nghe theo ngươi.”
“Vậy thì ngươi phải làm theo đó.” Tiểu người què nói nãy giờ, cuối cùng cũng cười lên.
Trời hôm nay thật đẹp a!
Tác giả có lời muốn nói:
---*---
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.