Tác Phẩm: Nằm xuống! Cướp Đây!

Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.


Chương 61: Chủ Tớ Mù Đường Nghịch Thiên.


Bầu không khí của Hoàng Cung gần đây rất kỳ lạ, Hoàng Thượng ban đêm không chọn các thẻ bài phi tần trong Hậu Cung, ngược lại liên tục ghé Cung Ngọc Tường. Thời gian ngắn còn có thể hiểu, nhưng sau một quãng thời gian khó tránh khỏi các phi tần trong Hậu Cung bắt đầu suy đoán xem gần đây Hoàng Thượng đặc biệt sủng ái ai hay không.

Hoàng Cung không có bí mật, cũng không có tường nào gió không lọt qua được, rất nhanh tồn tại của Tiêu Vũ Phong bị phanh phui. Tất cả mọi người biết Hoàng Thượng có khách quý đến từ ngoài Cung, ở tại Cung Ngọc Tường. Nghe cung nữ hầu hạ nói chỉ là một tên đàn ông bình thường, thế nhưng Hoàng Thượng ở đó hàng đêm. Vậy nên, người tò mò với Tiêu Vũ Phong càng ngày càng nhiều...

"Minh Chủ, bên ngoài có Tiêu Quý Phi muốn gặp ngài." Phong Dao không biết đây là lần báo cáo thứ mấy cho người đàn ông trước mặt, khoảng thời gian này, rất nhiều người mượn đủ loại cớ đến xem người đàn ông, nhiều đến mức hắn muốn chết lặng.

"Không gặp."

"Vâng." Phong Dao không nhiều lời đi ra ngoài.

Chưa đầy lát sau, thanh âm chói tai của phụ nữ ồn ào ngoài cửa, vừa rời đi vừa chửi mắng tức giận, loáng thoáng nghe được "Thứ gì", "Chẳng qua Hoàng Thượng nhất thời hứng thú mà thôi"...

Những lời kia không thể quen thuộc hơn, Tiêu Vũ Phong cười cười, ánh mắt nhàn nhạt quyến rũ. Mấy lời này không tạo bất kỳ ảnh hưởng gì tới y. Những người phụ nữ kia càng khó chịu, y trái lại càng cảm thấy vui sướng.

Phong Dao vừa vào phòng phát giác tâm trạng Tiêu Vũ Phong không tệ, hắn biết rõ người đàn ông trước mặt và vị Hoàng Thượng trẻ tuổi kia gần đây có giao dịch gì. Cơ mà hắn không hiểu, người trước mắt muốn làm gì. Muốn leo lên vị trí cao hơn, cho nên cần sử dụng lực lượng của Hoàng Thượng?

"Nàng đi rồi?"

"Vâng." Phong Dao dò xét sườn mặt Tiêu Vũ Phong. Mím môi, vệt trắng trong con ngươi càng thêm rõ ràng, ai quen biết hắn đều biết đây là dấu hiệu hắn sắp sửa tức giận. Phong Dao càng nghĩ càng không hiểu tại sao Tiêu Vũ Phong phải làm như thế này: "Minh Chủ, tại sao phải hợp tác với Cổ Tĩnh Nguyệt?"

"Mặc dù hắn là Hoàng Thượng, nhưng Triều Đình hiện tại hỗn loạn, căn cơ hắn chưa vững chắc. Hơn nữa giang hồ và Triều Đình luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, ta nghĩ mãi không ra lý do ngươi hợp tác với hắn." Tuy rằng Phong Dao cúi đầu, song, khí thế lại có vẻ hùng hổ dọa người.

Hắn biết Cổ Tĩnh Nguyệt gần đây đều qua đêm tại Cung Ngọc Tường, cũng biết Cổ Tĩnh Nguyệt mỗi đêm đến tìm người đàn ông, bởi vì hầu như đêm nào tiếng rên rỉ dâm đãng cũng vang ra ngoài. Không phải hắn muốn nghe, mà là Tiêu Vũ Phong yêu cầu hắn trông coi ngoài cửa, dựa vào thính lực của hắn đương nhiên không có khả năng giả vờ câm điếc. Thậm chí đôi khi hắn cảm thấy Tiêu Vũ Phong bởi vì biết hắn bên ngoài, thường đặc biệt dốc lòng lớn tiếng, cố ý rên rỉ cho hắn nghe...

"Cho dù mối quan hệ của ta và Cổ Tĩnh Nguyệt không có lợi, nhưng mà hợp tác với hắn, ta không chịu bất kỳ tổn thất nào, đúng không? Huống chi, ta còn muốn mượn tay hắn đối phó Mộc Phàm." Mặc dù Tiêu Vũ Phong nói như vậy, động tác uống trà lại thờ ơ, dường như tố cáo chủ nhân đang phân tâm, nửa thật nửa giả, mơ mơ hồ hồ.

Phong Dao nghĩ rằng cho dù tốn thời gian bao lâu, mình vẫn không nhìn ra người đàn ông trước mặt suy nghĩ gì.

"Bọn hắn không phải những người đơn giản." Nếu như mấy người Mộc Phàm dễ đối phó, bản thân hắn tự ứng phó được. Hắn dám mạnh dạn tuyên bố, nếu ngay cả hắn không có cách gì, vậy trong thiên hạ này muốn tìm ra người có cách giải quyết không phải chuyện dễ dàng. Với điều kiện...

"Không sai, ta nghĩ đến người đó. Điện Thiên Ảnh, ngươi đoán xem hắn có thể đối phó mấy người Mộc Phàm không~~" Lúc Tiêu Vũ Phong cười rộ lên nơi khoé mắt xuất hiện nếp nhăn, rõ ràng là dấu vết tháng năm, dừng trên người y lại biến thành vẻ quyến rũ hút hồn.

"Với điều kiện Cổ Tĩnh Nguyệt phải mời được Điện Thiên Ảnh đã? Nói cho cùng Điện Thiên Ảnh chỉ nghe lệnh Tiên Đế, mà Tiên Đế đã băng hà."

"Đây không phải chuyện ta cần lo lắng, hơn nữa bất kể vẻ ngoài Cổ Tĩnh Nguyệt, hay thân thể dưới lớp trang phục đều là mẫu người ta thích. Vì lẽ đó, dù như thế nào ta cũng không thua thiệt." Tiêu Vũ Phong gợi tình liếm liếm môi, vươn tay về phía Phong Dao: "Phong Dao, ngươi qua đây."

Phong Dao biết mình không thể qua, bởi vì Tiêu Vũ Phong dùng ánh mắt này nghĩa là lát sau không có ý gì tốt. Mà chết tiệt, chân hắn vẫn theo thói quen nhấc bước tiếp cận người đàn ông.

"Bé ngoan." Tiêu Vũ Phong vuốt ve Phong Dao quỳ gối đối diện.

Phong Dao so với Tiêu Vũ Phong trẻ tuổi hơn, vai vế hai người trông giống chú cháu, Tiêu Vũ Phong nâng cằm Phong Dao, nghiêng đầu cố ý che giấu vết sẹo trên mặt, lộ ra bên khác không có vết thương ghê rợn. Dưới bóng tối lộ ra hương vị cám dỗ: "Phong Dao, Cổ Tĩnh Nguyệt đối xử với ta tốt hơn Phong Thiên Kình nhiều."

Phong Dao biến sắc, gần như ngay lập tức trở nên tái mét, không có chút hồng hào. Cái tên kia vốn dĩ cấm kỵ, biết bao nhiêu năm không được nhắc đến.

"Khuôn mặt ngươi càng ngày càng giống gã." Tiêu Vũ Phong tuy rằng đang cười, nhưng đáy mắt không chứa ý cười, lạnh lẽo giống như giữa trời đông buốt giá: "Không hổ là con trai gã."

Phong Dao tựa như hồn lìa khỏi xác, cả người tê liệt cứng ngắc trên nền sàn, hắn không chịu đựng được ánh mắt như vậy của người trước mặt. Hắn biết, kết quả của tất cả những thứ này đều do hắn gieo gió gặt bão.

Phong Thiên Kình — Minh Chủ Võ Lâm tiền nhiệm, giang hồ chỉ biết Phong Thiên Kình cả đời chơi bời trăng hoa, nam nữ đều ăn, dâm ô thành tính, những năm cuối đời vô cùng yêu thương chung thủy với Tiêu Vũ Phong. Rất nhiều người không biết thật ra Phong Thiên Kình có một đứa con trai, mà tên người kia chính là Phong Dao...

"Đừng sợ, ta không có ý chán ghét ngươi, nếu ta thật sự chán ghét ngươi sẽ không để ngươi làm bạn bên cạnh ta lâu như vậy." Tiêu Vũ Phong dịu dàng vỗ về gò má tái nhợt của Phong Dao, mắt một mảng mềm mại như làng nước, tựa như người lạnh lẽo như băng tuyết trước đó không phải y. Đáng tiếc, nhiệt độ ngón tay y không làm Phong Dao ấm áp, ngược lại trái tim Phong Dao càng nặng nề.

Tiêu Vũ Phong sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tên Phong Thiên Kình, cái tên này ít nhất bảy năm không xuất hiện.

"Được rồi, Cổ Tĩnh Nguyệt sắp chuẩn bị đến, ngươi đi ra đi. Khuôn mặt này của ngươi luôn phá hư hứng thú, Cổ Tĩnh Nguyệt không thích thấy ngươi, ngươi ra ngoài trông coi." Tiêu Vũ Phong đứng dậy, xoay người tới sau bức bình phong thản nhiên cởi áo tháo thắt lưng, thay bộ trang phục lộng lẫy kiều diễm khác.

Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈.

Tiêu Vũ Phong từ sau bức bình phong đi ra, Phong Dao đã rời khỏi, Tiêu Vũ Phong nhìn chằm chằm vị trí Phong Dao quỳ trước đó cực kỳ lâu, cho đến khi cửa phòng mở toang, cả người đột ngột rơi vào cái ôm cực nóng khiến người ta buồn nôn và ghê tởm, y mới lấy lại tinh thần.

"Hôm nay phi tử của ngươi tiếp tục tới gây chuyện." Lời này Tiêu Vũ Phong nói không phải hờn dỗi vu vơ, chỉ đang trần thuật sự thật. Thế nhưng, lọt vào tai Cổ Tĩnh Nguyệt mang một loại ý nghĩa khác.

"Không có cách, ai bảo trẫm gần đây bị ngươi mê hoặc~"

"Ta chẳng qua là một tên già xấu xí, không biết Hoàng Thượng coi trọng điểm nào." Tiêu Vũ Phong nhếch môi, biểu cảm ấy cực trêu chọc lòng người ngứa ngáy. 

Cổ Tĩnh Nguyệt ôm Tiêu Vũ Phong hôn hôn, hắn không cách nào diễn tả cảm giác của mình đối với y, rõ ràng chỉ là người đàn ông bình thường, trên mặt có sẹo, nhưng cái sự quyến rũ trời sinh từ trong xương cốt, cử chỉ hành động nồng đậm cám dỗ, khiến hắn không có cách gì kháng cự.

"Trẫm thích là được, phải biết rằng đồ vật trẫm hứng thú không nhiều, hơn nữa thời gian còn lâu dài như thế."

Lời Cổ Tĩnh Nguyệt nếu đổi thành những người phụ nữ khác nghe, có lẽ các cô sẽ vô cùng vui vẻ, Tiêu Vũ Phong chỉ cười cười, hôn đáp trả Cổ Tĩnh Nguyệt. 

Tầng tầng lớp lớp quần áo loạt soạt rơi đầy đất, bàn tay hư hỏng vuốt ve dọc cơ thể y, bóng dáng hai người chồng chéo nhau trên giấy dán cửa sổ, tiếng rên rỉ mê hoặc xen lẫn cùng tiếng nước ma sát dâm loạn, không cần suy nghĩ cũng biết hai người giờ phút này cuồng nhiệt hăng say đến cỡ nào.

Phong Dao siết chặt tay, ép buộc bản thân nhìn bầu trời đầy sao, hắn sớm quen thuộc những chuyện như vậy. Hắn biết, người đàn ông bên trong cũng đã sớm quen với chuyện này...


•••


Chùa Mai Phong trải qua cải tổ của Mộc Phàm nghiễm nhiên trở thành thiên hạ của cậu, thậm chí thú cưng Nhị Hắc của cậu cũng đứng vị trí thứ hai. Bất luận bọn cậu đi đến đâu trong chùa, các hòa thượng chú ý chằm chằm đến bọn cậu, khoa trương đến nỗi chưa thấy người đâu, một loạt hòa thượng quỳ ngay ngắn trên mặt đất, đầu trọc đối đầu trọc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi đặc biệt chói mắt.

Mộc Phàm vui vẻ thu nhận nhiều đàn em, mặt khác có một vấn đề quan trọng hơn khiến cậu bận tâm. Mà vấn đề này cuối cùng cậu cũng nhận ra sau ba ngày ăn không ngồi rồi lười biếng. Hình như cậu cần vào Cung...

Mộc Phàm sực nhớ vấn đề này khi đang ngồi ghế hóng mát ở quảng trường ngôi chùa, gió đêm phả vào da thịt rất dễ chịu, đáng tiếc Mộc Phàm không có tâm trạng để hưởng thụ, Nhị Hắc ngược lại rất biết cách hưởng thụ vừa nhâm nhi tách trà, vừa ăn điểm tâm.

Đúng lúc này, một bóng đen nhỏ bé đi ngang qua Mộc Phàm và Nhị Hắc.

Chưa đầy năm phút, bóng đen nhỏ bé lại đi ngang qua Mộc Phàm và Nhị Hắc, lần này bọn cậu rõ ràng thấy một bóng đen to lớn bên cạnh bóng đen nhỏ bé. Đối phương cứ đi ngang qua giống như bọn cậu tàng hình vậy.

Lại thêm năm phút, bóng đen nhỏ bé và bóng đen to lớn lướt ngang chỗ bọn cậu, vẫn không thấy bọn cậu đang ngồi một đống, lần này hai bóng đen vừa đi vừa nói không ngừng. Nói tới nói lui đều lặp lại trùng một câu "Làm sao ta có cảm giác con đường này khá quen mắt", sau đó hai bóng đen mất tăm mất tích.

Lại qua năm phút nữa, Mộc Phàm và Nhị Hắc nghiêm mặt, không cảm xúc nhìn hai bóng đen tiếp tục đi ngang qua...

"Bách Phong, ngươi xác định chính là ở đây? Ta có cảm giác con đường này nhìn rất quen, giống như vừa rồi chúng ta đã đi qua." Âm thanh bé trai hơi hơi ngây thơ và bi bô.

"Ở đây mà, tin ta đi, không sai đâu." Con thú rất tự tin, thế là một người một thú tiếp tục đi ngang qua Mộc Phàm và Nhị Hắc.

Năm phút sau, hai bóng đen kèm theo giọng nói quen thuộc lần thứ năm đi ngang qua Mộc Phàm và Nhị Hắc, Mộc Phàm và Nhị Hắc hoàn toàn câm lặng...


U là trời, em xin chào thua, anh công thứ 3 & chồng bé Nhị Hắc đã có đất diễn rồi, nhưng mà xuất hiện 1 cách mất hình tượng quá quý zị 😒😒 

Bớt so sánh đỡ đau lòng, cái mức độ mù đường tỉ lệ thuận với nhan sắc ạ :))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play