Tác Phẩm: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Nhắn nhủ đôi lời: Về cái tiêu đề ban đầu Phượng Khuynh Yên tính thay thế lừa trọc thành hòa thượng, nhưng sau một hồi thảo luận với beta Meo Meo, chúng mình quyết định vẫn giữ nguyên văn của tác giả.
Nếu quý zị còn có ý kiến khác thì hãy comments 👉👉
Chương 59: Một Đám lừa Trọc.
Lúc Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh đuổi tới nhà trọ, Mộc Phàm sớm đã rời khỏi nơi này, huống chi còn là hai ngày sau.
Lần đầu tiên Dĩnh Vô Tuyết bắt gặp sự lo lắng xuất hiện trên mặt Cô Độc Hiên Hàn, người đàn ông lạnh lùng như tảng băng kia, ngoại trừ mặt không cảm xúc chưa từng để lộ bất cứ vẻ gì khác, vậy mà y cũng sẽ vì một người biểu lộ nét mặt này. Dĩnh Vô Tuyết không có cách nào mô tả sự không cam lòng và ghen tị đầy ắp trong lòng.
"Tất cả tại ngươi!! Bây giờ không thấy Tiểu Mộc Phàm đâu!!" Điện Thiên Ảnh là người thứ nhất đem mũi nhọn chỉ hướng Cô Độc Hiên Hàn, nếu không phải tại người này, Mộc Phàm sẽ không biến mất. Hắn biết đi nơi nào tìm người đây.
Cô Độc Hiên Hàn từ đầu đến cuối không rảnh để ý Điện Thiên Ảnh, vọt thẳng tới quầy, vẻ mặt đằng đằng sát khí, hù doạ ông chủ sợ tới mức cầm bàn tính không thể cử động, chỉ sợ lỡ đắc tội tổ tông không biết đến từ nơi nào.
Thật ra, khi thấy mấy người đàn ông này trở về, phản ứng đầu tiên của ông chủ chính là đòi tiền, dù sao lúc họ rời đi chưa trả tiền, thiếu niên đưa một xấp tờ giấy vừa nhìn đã biết không có giá trị. Nhưng mà bây giờ, xem sắc mặt nghiêm túc, thần sắc dữ tợn và hơi lạnh tỏa ra ùn ùn của người đàn ông, ông chủ ngay cả rắm cũng không dám thả.
"Ngươi có thấy cậu ấy hay không!" Cô Độc Hiên Hàn mặc kệ ông chủ nghe có hiểu người mình hỏi không.
"Quý khách, nếu ngài nói chính là thiếu niên đi cùng các ngài hôm trước, thì cậu ấy rời đi rồi." Ông chủ run giọng đáp, gã luôn cảm thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt muốn lóc xương xẻo thịt gã, điều đó thật đáng sợ.
"Cậu ấy đi đâu!?" Điện Thiên Ảnh bước vọt tới quầy, biểu cảm lo lắng không thôi. Giây phút này, hắn cũng không biết bản thân mình đến tột cùng lo lắng cho thần thú, hay lo lắng cho thiếu niên non nớt kia nữa. Trong lòng tràn ngập rối rắm.
Dưới hai ánh mắt hùng hổ dọa người, chân ông chủ run rẩy, chân tay mềm nhũn. Trời ạ, sao gã đụng phải mấy người như vậy...
"Ta không biết cậu ấy đi nơi nào, ta chỉ biết cậu ấy đã rời đi." Ông chủ vừa dứt lời, cái quầy trước mắt "Ầm" một tiếng bỗng vỡ nát. Trước mắt không còn bóng dáng Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh.
Ông chủ ôm đống đổ nát của quầy mà lòng đau xót không ngớt, gã đây là chọc ai gây ai...
Khoảnh khắc này, Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh không có tâm trạng tranh chấp với nhau, cũng không có hứng thú tiếp tục chiến đấu. Đối với họ bây giờ, điều quan trọng nhất là tìm được thiếu niên.
Phản ứng đầu tiên của Dĩnh Vô Tuyết sau khi biết thiếu niên biến mất là mừng như điên, rốt cuộc anh không cần phải trông thấy thiếu niên dây dưa bên cạnh Cô Độc Hiên Hàn nữa.
"Ngươi có vẻ rất vui."
"Ta không nên vui vẻ à, thiếu niên kia đi rồi ta mừng còn không kịp đây." Dĩnh Vô Tuyết cười rộ lên thanh tú nhu hòa, điều này trái ngược với tính cách của anh.
"Ngươi nghĩ rằng, thiếu niên rời đi rồi, ngươi sẽ có cơ hội? Đừng quá ngây thơ nha, nếu ngươi thật sự có cơ hội, sẽ không tệ tới mức trong năm năm một chút tiến triển cũng không có." Ý của Sát Văn Thiên là nếu có thì trước kia đã có, những lời này trực tiếp chọc trúng nỗi đau Dĩnh Vô Tuyết.
"Chát!"
Dĩnh Vô Tuyết ra tay cực nhanh, Sát Văn Thiên không ngờ Dĩnh Vô Tuyết tát hắn, kiểu thủ đoạn phụ nữ chỉ sử dụng khi họ cãi nhau hóa ra còn được sử dụng trên người hắn. Xem ra hắn chọc giận Dĩnh Vô Tuyết điên rồi.
"Đừng để ta nghe được những lời khó nghe này nữa!"
"..."
Sát Văn Thiên phát hiện khoảng thời gian gần đây hắn càng ngày càng thích thách thức giới hạn cuối cùng của Dĩnh Vô Tuyết, ngày trước nhiều nhất chỉ châm chọc khiêu khích vài câu, hiện tại chỉ cần nhìn thấy đầy mắt Dĩnh Vô Tuyết đều là Cô Độc Hiên Hàn, hắn cảm thấy ngứa mắt, Sát Văn Thiên không cách nào giải thích cho loại tâm trạng thay đổi này của mình.
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈.
Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh đang rối bời vì Mộc Phàm mất tích, cả hai người tách ra đi tìm Mộc Phàm. Mà ở một bên khác, đương sự Mộc Phàm ngủ ngon lành giữa không trung.
"Chủ nhân, sắp đến rồi." Luôn luôn ghé bên cạnh quan sát, Nhị Hắc nhìn thấy mục tiêu phấn khích bay nhào lên người Mộc Phàm. Chỉ tiếc Mộc Phàm ngủ say sưa hoàn toàn không phát giác được.
"Thức dậy! Thức dậy!"
Huỵch! Huỵch!
Nhị Hắc vô cùng phấn khởi mà hăng hái vung vẫy móng vuốt của mình, nhanh tay nhanh mắt đánh Mộc Phàm. Nó biết thần kinh Mộc Phàm chậm hơn người khác, cho dù khi tỉnh giấc phản ứng thần kinh cũng chậm hơn rất nhiều, trước giờ nó không lo lắng Mộc Phàm phát hiện chuyện nó đánh cậu.
Nhị Hắc khoa chân múa tay đánh đến vui sướng, mãi đến khi nó cảm thấy đủ rồi mới thu lại bằng chứng phạm tội, biểu cảm đổi thành đôi mắt ngập nước vô hại giả trân.
"Chủ nhân, thức dậy, mau thức dậy đi~~"
Mộc Phàm nhập nhèm mở mắt, mười phút sau rốt cục mở to mí mắt nặng trịch. Dụi dụi mắt, sau một hồi yên lặng, cậu sờ sờ mặt mình, ngây ngô nhìn Nhị Hắc: "Sao mặt tao cứ đau đau?"
"... Không biết, có lẽ bị gió quật." Nhị Hắc trợn tròn mắt nói dối.
"Nói chuyện có phần ê ẩm, giống như bị ai đánh." Mộc Phàm tiếp tục nhìn Nhị Hắc.
"Ha ha, nơi này ngoài ta ra, làm gì còn ai khác đâu." Nhị Hắc mở to đôi mắt to tròn xanh biếc ngập nước.
Mộc Phàm sờ sờ gò má, vẫn cảm thấy nhói nhói, nhưng rất nhanh đem chuyện này quên lãng: "Mày nói sắp đến, ở đâu nào?"
"Đằng đó, chủ nhân nhìn đi, đó chính là điểm đến, Hoàng Cung." Nhị Hắc hào hứng chỉ vào cung điện uy nghiêm cách đó không xa. Quả thực hơi giống với mô tả trong sách hướng dẫn, chiếm nhiều diện tích và hùng vĩ.
"Đó chính là Hoàng Cung?"
"Chắc thế."
"Vậy chúng ta chuẩn bị đáp xuống." Thiếu niên đứng lên duỗi lưng mỏi, sau đó vặn vẹo uốn éo eo vai, cậu ngủ quá lâu, cả người mềm nhũn.
"Vâng!" Nhị Hắc nghe thấy lời này của thiếu niên, nhanh chóng bật người thuận theo đùi thiếu niên bò lên trên, cuối cùng dừng ở vai cậu, hai móng vuốt gắt gao nắm chặt quần áo. Sau khi làm xong tất cả, Nhị Hắc trợn hai mắt nghiêm túc báo cáo: "Ta chuẩn bị xong."
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Cuối cùng thiếu niên đứng dậy, hai tay vẫy một cái, trực tiếp từ bên trên khí cầu màu vàng nhảy xuống!!!
Cách mặt đất tối thiểu khoảng hơn mười trượng, nói không chừng cũng cách một ngàn mét. Thiếu niên cứ như vậy không có bất kỳ biện pháp an toàn gì trực tiếp từ khí cầu màu vàng nhảy xuống! Khuôn mặt bị biến dạng do gió tác động, thiếu niên vẫn có thể duy trì mặt không cảm xúc, mắt không chớp, cũng không la hét.
Chẳng qua cậu không thét chói tai, không có nghĩa Nhị Hắc cũng giống cậu.
"A a a a!!" Tiếng thét chói tai to rõ không ngừng vang lên giữa bầu trời.
Thiếu niên nghiêm mặt, nhìn mặt đất cách mình càng ngày càng gần, tiếng thét chói tai của Nhị Hắc bên vai suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ cậu. Thiếu niên rất muốn hỏi Nhị Hắc một câu, la hét như vậy mệt mỏi không, cậu ghét nhất mệt mỏi...
"A a a a~~ A a~~ A a!!" Tiếng kêu của Nhị Hắc còn không đồng nhất, một hồi cao một hồi thấp chẳng quy luật, cứ cao cao thấp thấp, lúc thì như giọng nam cao, một hồi lại bóp nghẹt nặng nề, chốc chốc lại giống giọng nam trầm, nghe đặc sắc hơn cả hát.
Thiếu niên nghiêm mặt, cố gắng hết sức kiềm chế xúc động muốn đánh Nhị Hắc...
Nếu như là người Cổ Đại, sẽ biết nơi Mộc Phàm nhảy xuống không phải Hoàng Cung gì đó, mà là ngôi chùa lớn nhất quốc gia. Mặc dù không thể sánh bằng Hoàng Cung, nhưng so với những nơi khác, tuyệt đối lộng lẫy xa hoa. Dù sao cũng là ngôi chùa của Hoàng Thất, nơi vị Hoàng Đế đầu tiên của quốc gia ở ẩn.
Đáng tiếc Mộc Phàm không hề hay biết, vì thế cậu ung dung nhảy xuống từ trên cao.
Mà nơi cậu nhảy xuống, vừa vặn là toà bảo phong tối cao trong chùa, các hòa thượng đang tụng Kinh bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu, liền thấy một bóng đen rơi từ trên đỉnh tầng hai mươi xuống, tốc độ cực nhanh.
Các hòa thượng đều ngẩng đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên rơi xuống, thậm chí có người kinh ngạc thốt lên: "Nhanh đi tìm trụ trì! Có người nhảy lầu!!"
"Ầm!" Vang, bóng đen đáp xuống đất, bụi đất cuồn cuộn không dứt.
Dạng như một vật nặng rơi trên mặt đất phát ra tiếng động rất lớn, khi trụ trì đi tới quảng trường một đống lớn bụi mù mịt đập vào mắt, sau khi bụi đất tản ra mới nhìn rõ phía trước bảo phong xuất hiện một cái hố cực lớn.
"Chết tiệt, quên phanh lại." Thanh âm trong trẻo.
Sau đó, tất cả hòa thượng trông thấy một thiếu niên đáng yêu bò lên từ đáy hố, vừa bò vừa sặc bụi.
Hơn trăm hòa thượng vây quanh cái hố siêu bự nhìn chằm chằm thiếu niên, thiếu niên và Nhị Hắc trên vai thì dán mắt nhìn từng cái đầu trọc lóc đối diện. Hai đôi mắt chống chọi với rất nhiều ánh mắt.
Mộc Phàm cau mày ánh mắt lướt qua lướt lại nguyên một đám đầu trọc tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lại còn biết phản chiếu. Những người này rốt cuộc là ai...
"Thí chủ, tại sao ngươi nhảy lầu?" Trụ trì đã có tuổi mở miệng hỏi thăm thiếu niên.
Thiếu niên và Nhị Hắc chăm chú nhìn con lừa trọc trước mặt.
"Thí chủ, dù ngươi có nghĩ quẩn ngươi cũng không nên tự mình hại mình." Hướng dẫn từng bước.
Mặt thiếu niên vẫn như cũ không cảm xúc.
"Thí chủ, phải chăng ngươi có nỗi niềm khó nói?"
Thiếu niên tiếp tục yên lặng.
"Thí chủ..."
Thiếu niên luôn luôn bị trụ trì nhìn chằm chằm rốt cục nháy nháy mắt, giật mình hiểu ra chỉ vào mình: "Ông đang nói chuyện với ta!?"
"..."
"..." Tất cả con lừa trọc đều yên lặng.
Chương 60: Cách Điên Mất Chỉ Kém Chút Nữa.
Mộc Phàm phát hiện mình tới một nơi kỳ lạ, tất cả người ở đây đều là đàn ông, không có phụ nữ, mà những người này không có tóc.
"Nơi này không phải Hoàng Cung?"
"Không phải, nơi này là Chùa Mai Phong." Trụ trì tốt tính nói.
"Vậy Hoàng Cung ở đâu?"
"Hoàng Cung cách đây một ngày đi đường." Trụ trì tốt tính nói.
"Ta đói bụng."
"Ta đã dặn dò người đi chuẩn bị." Trụ trì tốt tính nói. (Đây là nguyên văn của tác giả, không phải do mình Coppy & Paste đâu, nếu có là tác giả làm thao tác đó nheee~)
Khi đậu hũ và rau xanh được bưng lên, bị thiếu niên mạnh mẽ gạt qua một bên, khóe miệng trụ trì giật giật.
"Ta muốn ăn thịt!"
Trụ trì khóc.
"Chùa chúng ta thật sự không có thịt." Trụ trì muốn khóc thét, trên đời này, có kẻ nào còn đáng thương hơn ông ư, làm trụ trì của ngôi chùa Hoàng gia, vậy mà bị người ta cưỡng chế!! Lại nói tiếp vì sao chịu cưỡng chế, đây là một câu chuyện rất dài.
"Ta mặc kệ, nói chung ta muốn ăn thịt!" Hai ngày trước đó bay lơ lửng giữa bầu trời, Mộc Phàm chẳng muốn nửa đường hạ xuống tìm đồ ăn, cứ như vậy không ăn gì cả. Sở dĩ cưỡng chế trụ trì, cậu đơn giản muốn trụ trì chuẩn bị thức ăn ngon cho cậu.
"Người xuất gia không nói dối, chùa chúng ta chưa từng ăn mặn!" Trụ trì vuốt chòm râu, thể hiện bộ dạng cao tăng đắc đạo, hi vọng có thể đè ép thiếu niên. Tại sao cưỡng chế người khác, chỉ vì cái ăn? Hơn nữa cưỡng chế ai mà chẳng được, tại sao phải cưỡng chế ông!!
"Ta không quan tâm, bây giờ ta vừa mệt vừa đói, đi không nổi, ông gọi những thuộc hạ kia ra ngoài mua thịt đến cho ta!" Thiếu niên cầm súng ngắn đen sì nhắm ngay đầu trụ trì: "Nhanh lên, nếu không ta liền nổ súng."
"... Được rồi, vậy thì ta dặn dò đệ tử đi mua thịt." Khi được chứng kiến uy lực súng ngắn trong tay thiếu niên, ông sao có thể chống cự.
"Sớm đồng ý chẳng phải tốt hơn à."
"..."
"Thí chủ, ngươi có biết hành vi của ngươi giống cường đạo, giống sơn tặc không? Ngươi không nên như vậy." Trụ trì lớn tuổi tiếp tục hướng dẫn từng bước trước khi đang chờ đệ tử mua thịt về.
"Không sao, ta chính là sơn tặc."
"..."
"Tại sao ông có nhiều thuộc hạ như vậy, những thuộc hạ kia hình như còn rất nghe lời ông." Mộc Phàm tò mò nhìn trụ trì, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên cái đầu trọc lóc của đối phương, trơn bóng, quả thật một cọng tóc cũng không có.
Tại Liên Minh Tinh Tế tương lai vốn dĩ từ trước đến nay không có hòa thượng, bởi vậy Mộc Phàm không hề biết bản chất của hòa thượng và cậu khác nhau ở chỗ nào, khác biệt duy nhất chính là đầu đối phương trọc, nhưng Mộc Phàm đổ lỗi cho việc có lẽ tóc đối phương không thể mọc.
"Bọn hắn không phải thuộc hạ của ta, bọn hắn là đệ tử Chùa Mai Phong."
"Ông làm sao có thể khiến cho nhiều người như vậy nghe lời ông?" Không đạt được đáp án muốn biết, Mộc Phàm tiếp tục ngoan cố hỏi. Hắc Phong Sơn Trại về sau tăng thêm mấy tên sơn tặc, cũng không nhiều như mấy người đầu trọc trước mặt. Nếu như người nơi này đều biến thành đàn em của cậu, nhân số đàn em của cậu lại tăng thêm!
Mộc Phàm càng nghĩ càng thấy có đạo lý, đối với xuất thân xã hội đen của cậu mà nói, từ nhỏ được Mộc Ưng dạy dỗ thu nạp càng nhiều đàn em càng tốt, chỉ chê đàn em không đủ, chứ chưa từng chê đàn em quá nhiều.
"Phải làm sao ta mới có thể thay thế ông trở thành đại ca của bọn hắn?" Thiếu niên nghiêm túc đưa ra yêu cầu của mình.
Trụ trì đối diện xứng đáng là một vị cao tăng, ông không hề tức giận khi đối mặt với những yêu cầu không yên phận của thiếu niên.
"Thí chủ, điều này cần tuệ căn."
"Vậy ngươi giúp ta nhìn xem ta có tuệ căn hay không."
"... Tuệ căn vô hình, do bản thân tự mình thông suốt. Ví dụ như, thí chủ, cậu có thể nhìn thấy gì bên ngoài cửa sổ?" Trụ trì chỉ bên ngoài cửa sổ.
"Ngôi nhà, cây cối và bầu trời." Thiếu niên thành thật trả lời.
"Đúng, cậu chỉ có thể nhìn thấy ngôi nhà, cây cối và bầu trời, nhưng ta có thể nhìn thấy sinh mạng." Trụ trì sờ sờ chòm râu của mình, bộ dạng thế ngoại cao nhân.
Mộc Phàm nâng mắt nhìn thẳng trụ trì, mãi đến tận toàn thân trụ trì đều phát lạnh, Mộc Phàm mới duỗi ngón tay chỉ vào bình hoa của căn phòng cách đó không xa: "Nhìn bình hoa đằng kia, ông có thể thấy cái gì?"
"..."
"Ta có thể nhìn thấy bên trong có ba sợi dây chuyền vàng, không biết ai đã đặt vào."
"..."
"Ta có tuệ căn không?" Thiếu niên cầm súng chĩa vào đầu trụ trì.
"Có."
"Vị trí của ông sau này do ta quản, tất cả những thuộc hạ kia đều dưới quyền ta." Thiếu niên hạ súng xuống, tỏ vẻ từ nay về sau đây chính là thiên hạ của cậu.
"Ngươi muốn ngồi vào vị trí của ta nhất định phải quy y và trở thành hòa thượng!!" Trụ trì thay đổi sắc mặt, bởi vì thiếu niên dường như không nói đùa.
"Ý là biến thành tên trọc giống như ông sao?"
"Phải."
"Quá xấu." Thiếu niên vứt cho trụ trì hai chữ, một chút cũng không để tâm trụ trì. Chỉ cần cậu trở thành đại ca, những người ở đây phải nghe lời cậu!! Có cạo đầu hay không do cậu quyết định!
Trụ trì tưởng rằng thiếu niên đang nói chơi, ai mà biết sau khi thiếu niên cơm no rượu say, vậy mà thật sự chạy đến trước bảo phong kêu gọi toàn bộ hòa thượng của ngôi chùa. Không biết cầm thứ gì trong tay, âm thanh được phóng to gấp mấy lần, mọi người trong chùa đều nghe rõ rõ ràng ràng.
"Ta tên Mộc Phàm, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là đại ca của các ngươi! Tất cả các ngươi phải nghe theo ta!" Thiếu niên kiêu ngạo độc tài tuyên bố, các hòa thượng phía dưới hai mặt nhìn nhau, bọn hắn nhìn trụ trì, lại nhìn nhau, hoàn toàn không biết thiếu niên đang nói cái gì.
"Trụ trì, đây tột cùng xảy ra chuyện gì, người này là ai?"
"Tại sao chúng ta phải nghe theo cậu ta."
"Nếu ai không phục có thể đứng ra, ta sẽ để cho người đó tâm phục khẩu phục." Thiếu niên nở nụ cười đáng yêu, má lúm đồng tiền trông giống như em trai hàng xóm, thế nhưng chẳng biết vì sao ánh mắt của cậu mang lại cho người ta một loại cảm giác âm u.
"Yên tâm, ta sẽ làm cho các ngươi trở nên ngoan ngoãn nghe lời." Thiếu niên ngây thơ cười cười, các hòa thượng như lọt vào trong sương mù, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, mà rất nhanh bọn hắn liền hiểu được!!
Đó là nguyền rủa!! Đây tuyệt đối là nguyền rủa!!
Ngươi nhất định không thể tưởng tượng đối với bọn hắn khoảng thời gian này, đơn giản giống như địa ngục vậy!
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈.
Bắt đầu từ lúc mặt trời mọc ngày hôm sau, toàn bộ ngôi chùa sẽ vang lên âm thanh không ngừng lặp lại: Mọi lời Mộc Phàm nói đều đúng, mọi chuyện Mộc Phàm làm đều đúng, mọi mệnh lệnh Mộc Phàm đều phải nghe theo, mọi % $#&* Mộc Phàm % $#&*, mọi, mọi... Phiền phiền phiền, luôn luôn phiền nhiễu không ngừng.
Nếu như người Liên Minh Tinh Tế ở đây sẽ biết, Mộc Phàm đang bật máy phát thanh, chỉ cần không tắt đi, nội dung ghi nhớ sẽ không ngừng lặp lại. Các hòa thượng cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, trong khi đương sự thì đeo tai nghe chặn tiếng ồn ngủ ngon lành trên giường.
Ngày đầu tiên còn may, máy phát thanh bật từ khi mặt trời mọc, không ngừng giữa chừng, phát lúc ăn cơm, lúc tắm rửa cũng phát, lúc bọn hắn đi ị còn đang phát!!
Mặc dù bọn hắn là hòa thượng, bọn hắn truy cầu thế gian tất cả đều là hư vô, tĩnh tâm! Thế nhưng!! Lúc bọn hắn đi nhà xí, cậu bên kia vẫn phát thanh không ngừng nghỉ, phiền nhiễu đến mức bọn hắn suýt tí nữa nữa bón luôn!!!
Mãi đến tối thời gian đi ngủ, âm thanh cuối cùng ngưng bặt, các hòa thượng thở ra một hơi dài, một ngày tra tấn và giày vò cuối cùng trôi qua.
Sang ngày thứ hai bọn hắn phát hiện mình sai rồi, trời còn chưa sáng lại bắt đầu phát thanh, lần này không đọc nữa, mà thành hát. Không biết ai hát, ngũ âm rõ ràng không đầy đủ, nhịp điệu lúc cao lúc thấp, sau đó một câu hát cao độ: Mọi lời Mộc Phàm nói đều đúng, mọi chuyện Mộc Phàm làm đều đúng, mọi mệnh lệnh Mộc Phàm đều phải nghe theo, mọi a a a % $#@*&... Khúc cuối rõ mồn một bị phá âm.
Kết quả, ngày hôm đó các hòa thượng tiếp tục gặp bi kịch.
Tới tối lúc đi ngủ, ngũ âm không hoàn chỉnh của "Bài ca phiền chết người" vang lên trong đầu các hòa thượng lâu thiệt lâu chưa tiêu tan!
Chịu đựng hai ngày thì các hòa thượng đều không chịu nổi nữa, mặt mày xanh xao mệt mỏi, tìm trụ trì khiếu nại, bọn hắn chỉ nhận được một câu: Lòng yên tĩnh tự nhiên tĩnh.
Ngày thứ ba, các hòa thượng chạy đến trước phòng Mộc Phàm xin tha, rối rít cúi đầu xưng thần, tỏ vẻ nguyện ý trở thành đàn em của cậu. Đồng thời nguyên một đám lệ rơi đầy mặt, khóc lóc không thôi.
"Nếu đồng ý sớm là tốt rồi, ta xưa nay không dùng vũ lực ép buộc người khác." Mộc Phàm cười đáng yêu.
Chúng ta thà rằng cậu dùng vũ lực!!!
Các hòa thượng hận không thể phun ngụm máu! Thật ra thì nhiều người như vậy không phải không dám phản kháng, khi thiếu niên trước đó ở trước mặt bọn hắn dùng một quyền đập mặt đất thành hố lớn khoảng chừng mười mét, tất cả bọn hắn đều yên lặng. Thứ phản kháng nhỏ bé giống như bị chà đạp khi vừa mới chớm, địch yếu ta mạnh, địch mạnh ta liền yếu...
Vì vậy, lúc Triều Đình cử thị vệ đến Chùa Mai Phong quá muộn rồi, các hòa thượng đã trở thành tù binh của Mộc Phàm.
Thậm chí các hòa thượng ôm một đám thị vệ, một phen nước mắt nước mũi, dồn dập tỏ vẻ bây giờ Mộc Phàm là trụ trì của bọn hắn, xin thị vệ không nên làm khó Mộc Phàm. Tất cả đều do bọn hắn tự nguyện.
Chính Chùa Mai Phong yêu cầu sự giúp đỡ, bây giờ nói không cần trợ giúp cũng là Chùa Mai Phong. Đoán chừng các hòa thượng khóc thê thảm quá, thị vệ không dám có động tác gióng trống khua chiêng, chỉ là canh giữ xung quanh ở Chùa Mai Phong xem xét tình huống.
Xung quanh Chùa Mai Phong lập tức nhiều hơn hàng trăm thị vệ, mắt Mộc Phàm lập lòe phát sáng.
Vì vậy, ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, các hòa thượng nghe tiếp tiếng phát thanh thân quen sau một thời gian dài vắng bóng: Mọi lời Mộc Phàm nói đều đúng, mọi chuyện Mộc Phàm làm đều đúng, mọi mệnh lệnh Mộc Phàm đều phải nghe theo, mọi a a a % $#@*&...
Trời chưa tối, toàn bộ thị vệ rời đi. Khi thị vệ về doanh địa, các thị vệ khác đột nhiên phát hiện nhóm thị vệ cử đi Chùa Mai Phong đều có vẻ mặt đờ đẫn, không có phản ứng với lời chào hỏi của bọn hắn, như thể hồn lìa khỏi xác.
Mà tại Chùa Mai Phong, thiếu niên khoanh tay ngồi trên tường thành buồn bã nhìn xung quanh bên cạnh là máy phát thanh, buồn bã không thôi.
Sao đi nhanh như vậy, mệt cho cậu tưởng rằng còn có thêm càng nhiều đàn em...