Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Chương 55: Ai Cho Phép!?
"Ta tưởng rằng em chỉ hứng thú với đàn ông." Cô Độc Hiên Hàn nhìn chằm chằm thiếu niên một cách nghiêm túc.
Thiếu niên nhiều lần muốn làm tình với y, vì lẽ đó y nghĩ thiếu niên chỉ thích đàn ông, mặc dù cậu chưa hề nói thích y, nhưng không đến nỗi thích đàn bà. Hôm nay, nhìn hành vi thiếu niên khăng khăng yêu cầu các nàng, y không nhịn được dò hỏi hẳn hỏi vấn đề này, hình như ngay từ đầu chính mình nghĩ sai rồi.
"Ta không có hứng thú với đàn ông." Thiếu niên nhíu nhíu mày thành thật trả lời.
"... Nếu em không có hứng thú với đàn ông, vì sao em một mực muốn làm tình với ta." Ban đầu, vừa nhìn bề ngoài Cô Độc Hiên Hàn, sẽ thấy y vô cùng lạnh lùng thuộc kiểu núi băng di động điển hình, trên thực tế y quả thực là kiểu người như vậy, nhưng mà những thứ như đồ ăn và con người Cô Độc Hiên Hàn đã nhận định, y luôn cực kỳ cố chấp.
Bây giờ ngoại trừ luyện võ, thứ duy nhất khiến y cố chấp chính là người thiếu niên trước mắt...
"Bởi vì anh mạnh." Dường như thiếu niên cho rằng Cô Độc Hiên Hàn hỏi một vấn đề ngốc nghếch.
"Bởi vì ta mạnh, cho nên em muốn làm tình với ta? Vậy nếu như người mạnh hơn ta xuất hiện..." Cô Độc Hiên Hàn kéo rất dài âm cuối, phảng phất mùi nguy hiểm.
Đáng tiếc thiếu niên chẳng phát hiện ra.
"Vậy ta đây tìm người đàn ông khác." Tỏ vẻ chuyện đương nhiên, trên mặt Mộc Phàm không có chút do dự nào, thậm chí lời này nói cũng gọn gàng nhanh chóng, một chút đều không nghĩ ngợi.
Mặc dù trong lòng Cô Độc Hiên Hàn hoặc nhiều hoặc ít có suy đoán, khoảnh khắc thiếu niên nói ra y vẫn cảm thấy ngực đau nhói. Cô Độc Hiên Hàn biết trước đây thiếu niên làm tình với y không phải bởi vì thích y, hiện tại nghe thấy nguyên nhân này, lại nhìn thiếu niên trước mắt đơn thuần không hiểu chuyện, Cô Độc Hiên Hàn thế mà bỗng dưng tức giận.
Một luồng lửa giận chặn nghẹn ở lồng ngực không cách nào thoát ra...
"Tại sao em cứ nhất quyết tìm người mạnh hơn em." Lời nói Cô Độc Hiên Hàn gần như nghiến ra từ kẽ răng, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ.
"Bởi vì đây là nhiệm vụ, ta phải tìm người mạnh nhất thế giới này, sau đó làm tình và sinh con." Vẻ mặt nghiêm túc, thiếu niên thốt ra một câu khiến người ta khó mà tin tưởng.
Cô Độc Hiên Hàn tiêu hóa nội dung trong miệng thiếu niên, dẫu khiếp sợ, thế nhưng y rõ ràng một chuyện... Thiếu niên chẳng nói dối đâu, cậu đương nhiên không thể nói dối.
"Ý em là... Em có thể sinh con?" Đây là chuyện Cô Độc Hiên Hàn tò mò nhất, y chỉ nghe đàn bà sinh con, chưa bao giờ nghe đàn ông có thể sinh con. Trong lòng Cô Độc Hiên Hàn hết sức kinh ngạc, mà trên mặt luôn luôn duy trì không cảm xúc.
"Có thể."
"Sinh con như thế nào?"
"... Ta chưa từng sinh con, ta tạm thời không biết sinh con như thế nào, dù sao sau này ta tự nhiên có thể sinh được." Mộc Phàm nhìn bụng mình chằm chằm, tất nhiên từ chỗ đó ra tới.
Cô Độc Hiên Hàn thuận theo tầm mắt Mộc Phàm chăm chú nhìn bụng cậu, đáy lòng nảy sinh một ý nghĩ mơ hồ. Bắt đầu suy nghĩ lung tung, hình ảnh y và thiếu niên bế con hiện diện trong đầu. Cậu nói cậu có thể sinh con, như vậy có nghĩa hai người họ sẽ có những đứa con mang dòng máu chính mình. Đột nhiên Cô Độc Hiên Hàn cảm thấy trong lòng dâng lên một làn cảm xúc vô cùng phức tạp.
"Thật sự có thể sinh con?" Cô Độc Hiên Hàn tò mò nhìn chằm chằm bụng của Mộc Phàm.
"Đúng! Ta nói dối anh làm gì!" Thiếu niên có vẻ rất bất mãn trước câu hỏi của Cô Độc Hiên Hàn.
"Vậy..." Cô Độc Hiên Hàn ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp: "Chúng ta làm đi."
"Anh đồng ý!?" Thiếu niên cười tươi không hề ngượng ngùng, cậu nghĩ y mãi kéo dài thời gian, không nghĩ tới người đàn ông lại đồng ý nhanh như vậy, cậu vốn cho rằng cậu và y sẽ đưa đưa đẩy đẩy chín trận nữa.
"Đồng ý." Cô Độc Hiên Hàn sẵn sàng từ bỏ biện pháp tác chiến lâu dài rồi, đặc biệt tại thời điểm hiện tại biết thiếu niên sẽ đi tìm người khác bất cứ lúc nào, y tuyệt đối không ngồi yên chờ chết. Y phải chủ động nghĩ biện pháp.
Huống chi, sự thật là y rất thích thiếu niên, chỉ cần nghĩ đến việc thiếu niên có thể vì y sinh ra đứa bé thuộc về hai người họ, ngực liền căng tràn...
"Nếu anh đồng ý, thì sẽ rất dễ xử lý."
Dứt lời, thiếu niên đương nhiên không kiềm chế được, trực tiếp áp đảo Cô Độc Hiên Hàn.
"..." Động tác của thiếu niên rất nhanh, hoàn toàn không cho Cô Độc Hiên Hàn cơ hội lấy lại tinh thần. Trông như không thể chờ đợi thêm nữa, phải hoàn thành nhiệm vụ bằng bất cứ mọi giá, Cô Độc Hiên Hàn bỗng chốc cảm thấy quyết định của mình có vẻ sai lầm rồi.
"Rầm!"
"Cọt kẹt, cọt kẹt!"
Âm thanh vang lên từ cửa sổ, Mộc Phàm và Cô Độc Hiên Hàn đang chiến đấu hăng hái quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Điện Thiên Ảnh xách về rất nhiều đồ ăn, một chân đặt trên bệ cửa sổ, một chân vẫn còn bên ngoài, sắc mặt hắn xanh mét lườm lườm hai người họ, trong phòng không có ai khác ngoại trừ Mộc Phàm và Cô Độc Hiên Hàn, hình ảnh mờ ám này thật khó để khiến người ta không nghĩ ngợi lung tung...
"Không có sự cho phép của ta, hai người đang làm gì vậy!!" Điện Thiên Ảnh giận dữ, hắn chỉ là đi ra ngoài mua thứ gì đó để ăn, ¹đôi cẩu nam nam dính lấy nhau làm tình!!
¹Đôi cẩu nam nam: Hai kẻ ngoại tình.
"..."
"..."
Điện Thiên Ảnh ném đồ ăn trong tay xuống đất: "Biết vậy cha không mua đồ ăn cho con!" Hoàn toàn là trạng thái phát điên.
Thiếu niên nhìn chằm chằm đồ ăn rơi trên mặt đất, lại nhìn Cô Độc Hiên Hàn bị cậu đè phía dưới, hồi lâu không lên tiếng, rốt cuộc buông hai tay nắm chặt ra, quyết tâm từ bỏ nhiệm vụ, không mảy may toàn thân trần truồng, đi đến gần Điện Thiên Ảnh.
Đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu ăn đồ Điện Thiên Ảnh mua về...
"..."
"..."
Cô Độc Hiên Hàn nhìn về phía thiếu niên, phát hiện đối phương vô cùng tập trung ăn, cho dù là một ánh mắt cũng lười cho y.
Chương 56: Rửa Sạch Mùi Của Y.
"Tiểu Mộc Phàm, rốt cục con có nghe cha nói gì không!?" Điện Thiên Ảnh nhìn thiếu niên trần truồng đang ăn không ngừng trước mặt hỏi, nhưng thiếu niên coi lời hắn nói như gió thoảng mây bay, hắn nói gần như đã khô miệng, thiếu niên mặt vẫn không cảm xúc.
Ngươi không thể bộc lộ tí cảm xúc à!!?
"Tiểu Mộc Phàm, con thật sự không nghe lời cha!? Cha nói lâu như vậy, con một chút cũng không có ý định suy ngẫm à! Thật uổng công cha nuôi dưỡng khôn lớn, đồ ¹bạch nhãn lang!" Điện Thiên Ảnh lại bắt đầu nhập vai cốt truyện, hắn nghiễm nhiên trở thành người cha tần tảo nuôi con, nhiều năm sau bị con trai vứt bỏ một cách vô tình: "Tiểu Mộc Phàm, ngày hôm nay con nhất định phải cho cha một câu trả lời!"
¹Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
"Cha tiếp tục nói."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Điện Thiên Ảnh, thực sự không hiểu tại sao đối phương từ khi bước vào cửa nói mãi không ngậm được miệng.
"Con, con còn có mặt mũi kêu cha nói tiếp, con, con cùng y vừa nãy làm cái chuyện kia, con muốn cha nói sao nữa."
"Cha đang nói chuyện gì?" Thiếu niên nghiêng đầu cầm bánh ngọt, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
"Chính là loại chuyện đó!" Không thể bị lừa gạt, cho dù ánh mắt sạch sẽ không nói dối, hắn tuyệt đối không tin thiếu niên không hiểu ý hắn!
"Chuyện đó là chuyện gì?"
"Chuyện đó chính là loại chuyện đó đó!!"
"... Nếu cha không nói rõ ràng, con sẽ không hiểu." Thiếu niên cau mày, như thể đang xem một đứa bé gây sự vô cớ, ánh mắt đấy khiến Điện Thiên Ảnh nổi điên.
"Cha đang nói đến chuyện con vừa nãy đè trên người Cô Độc Hiên Hàn!" Điện Thiên Ảnh giận dữ, hắn ngược lại muốn xem thiếu niên định giả bộ tới khi nào.
Song hiển nhiên, Mộc Phàm không giả vờ, cậu thực sự không biết Điện Thiên Ảnh đang nói về cái gì trước đó. Hiện tại nghe Điện Thiên Ảnh nói huỵch toẹt ra, tự nhiên hiểu ngay...
"Ồ, cha là nói chuyện con muốn làm tình với y." Thiếu niên nắm chặt hai tay, như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ cái đầu ngươi!!
"Sau đó thì sao?" Thiếu niên nghiêng đầu tiếp tục gặm bánh ngọt, còn tưởng rằng chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này.
"Sau đó thì sao?" Điện Thiên Ảnh nhìn thiếu niên tiếp tục ăn bánh ngọt, đôi mắt đều sắp bùng cháy.
Thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng nhìn trân trân Điện Thiên Ảnh, im lặng thật lâu, thậm chí còn không ăn chiếc bánh ngọt trong tay, khi Điện Thiên Ảnh nghĩ rằng thiếu niên sẽ im lặng như thế này mãi, thiếu niên cuối cùng cũng chớp mắt tỏ vẻ cậu còn sống. (Ủa, alo??? Trời mé bé thụ nhà em thần kinh thô đứng thứ 2, không ai dám nhận thứ nhất. Trans tới khúc này em cười ẻ quý zị ạ 🤣🤣)
"Làm tình chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"..."
"Sao cha lại làm ầm lên nhỉ, con làm tình với y, chứ có phải làm tình với cha đâu."
Hắn đúng là bởi vì chuyện này mà làm ầm ĩ lên!! Tại sao là Cô Độc Hiên Hàn! Hắn thua kém Cô Độc Hiên Hàn chỗ nào!?
"E hèm, nếu mệt mỏi, cha hãy ăn một ít đi." Thiếu niên nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng Điện Thiên Ảnh, xem như chặn miệng Điện Thiên Ảnh...
"@#!" Người này đến tột cùng có biết hắn để ý điều gì không và tại sao hắn tức giận!
Điện Thiên Ảnh quay đầu nhìn Cô Độc Hiên Hàn, phát hiện sắc mặt đối phương lạnh băng, cũng không mấy tốt đẹp, nhìn xuống túp lều cao cao phía dưới, mặt mũi đen sì. Chuyện phát sinh vừa nãy coi như bỏ qua, từ nay về sau, hắn nhất quyết không để thiếu niên và Cô Độc Hiên Hàn ở riêng với nhau!
"Tiểu Mộc Phàm, con nghe đây, con không thể làm tình với Cô Độc Hiên Hàn." Khuôn mặt có phần tương tự Mộc Phàm thể hiện sự nghiêm túc cực kỳ, khiến Mộc Phàm ngừng động tác trong tay.
Điện Thiên Ảnh thậm chí cảm thấy biểu hiện của hắn lúc này nghiêm túc nhất từ lúc chào đời tới nay.
"Tại sao?"
"Bởi vì con là con trai của cha, cho nên con không thể làm tình với Cô Độc Hiên Hàn." Điện Thiên Ảnh cố gắng sửa lại tư tưởng của Mộc Phàm.
"Tại sao?"
"Bởi vì con là con trai của cha, thế nên con phải được sự cho phép của cha trước khi làm tình với ai đó!!" Điện Thiên Ảnh tức giận, đâu ra nhiều câu tại sao như vậy! Người này bớt tò mò sẽ chết sao!
"Vậy lần sau con muốn làm tình với y phải nói cha trước, ý của cha là như thế này?"
"..."
"Rất phiền phức nha."
"..."
"Nếu ta làm tình với anh, cha sẽ chết sao?" Điện Thiên Ảnh không trả lời, thiếu niên nhìn về phía Cô Độc Hiên Hàn, lúc này sắc mặt Cô Độc Hiên Hàn đã tốt hơn rất nhiều, khóe miệng hơi cong, yên tĩnh xem trò hay.
Thấy thiếu niên nhìn sang, trong mắt lấp lánh ý cười. Sau khi biết thiếu niên tại sao phải làm tình với mình, y nào có thể bỏ qua cơ hội tốt nhường này, cố gắng bám vào lý do mà mặc sức lợi dụng? Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Cô Độc Hiên Hàn vẫn lạnh lùng không cảm xúc.
"Nếu là em làm tình với ta, hắn sẽ chết, em lựa chọn như thế nào?"
Vấn đề này đối với Mộc Phàm là một câu hỏi rất khó lựa chọn, cả khuôn mặt của thiếu niên đều nhăn nhúm, còn thật sự nghiêm túc suy tư về vấn đề của Cô Độc Hiên Hàn.
Điện Thiên Ảnh tò mò, chờ mong thiếu niên sẽ trả lời thế nào, nhưng trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm xấu, luôn cảm thấy câu trả lời của thiếu niên sẽ không như ý hắn.
"Nếu là như vậy, con rất xin lỗi cha." Thiếu niên thành kính nhìn Điện Thiên Ảnh, hình như hắn đã trở thành người chết.
"..."
"..."
Mà này, ngươi nhất định phải thành thật như vậy sao!? Ngươi nhất định cố ý, đúng không! Nếu ngươi nói dối ngươi sẽ chết ư!?
Thái dương Điện Thiên Ảnh nổi gân xanh, tức giận không thôi. Hận không thể tát chết nghiệt tử trước mặt! Nhìn Cô Độc Hiên Hàn đắc ý, hắn biết mình không được phát điên, trải qua khoảng thời gian này, hắn ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách thiếu niên. Lâu lâu tức bể phổi là chuyện thường tình, hắn phải tự kiềm chế.
"Tiểu Mộc Phàm, cha sẽ không chết nếu con làm tình với y, nhưng cha là cha của con, cha hy vọng con sẽ cưới vợ và sinh con, cha không muốn con ở chung với một người đàn ông, đặc biệt là người đàn ông này, con hiểu chứ?" Điện Thiên Ảnh cười giống như người cha hiền từ, nụ cười hiền lành và chân thành làm cho Cô Độc Hiên Hàn không tìm ra manh mối giả dối.
Tóm lại, trước tiên hắn phải tìm cách để Mộc Phàm và Cô Độc Hiên Hàn bất hòa, hai người họ không dính vào nhau nữa!
Sau khi nghe những lời Điện Thiên Ảnh nói, thiếu niên cái hiểu cái không, cuối cùng thiếu niên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Con không thể tìm đàn bà, con phải tìm đàn ông.
"..." Nếu hắn thực sự có đứa con trai này, lúc đang 'Gieo giống' hắn cố gắng bắn hết lên tường, chặt đứt hy vọng chào đời của cậu!
"Hắt xì!" Thiếu niên hắt xì, cậu xoa xoa mũi: "Ta lạnh."
Toàn thân trần truồng thời gian dài, ngươi cuối cùng biết lạnh rồi! Điện Thiên Ảnh phát hiện nói chuyện với người này rất vô ích, trực tiếp khom người bế Mộc Phàm lên.
"Tú bà! Tú bà! Phòng nào có bồn tắm, chuẩn bị cho ta một phòng!" Điện Thiên Ảnh nửa ôm Mộc Phàm, mở cửa, hét lên.
"Đến, đến, mời công tử theo tiểu nhân đi hướng bên này ~~" Tú bà nỗ lực tiếp tục cười, không biết mấy đại gia này tới kỹ viện làm cái gì.
Điện Thiên Ảnh bế Mộc Phàm theo sau tú bà, chừa Cô Độc Hiên Hàn một mình trong phòng. Cô Độc Hiên Hàn nhìn 'Thằng em' cương cứng của mình, xem ra phải giải quyết vấn đề trước mắt mới là mấu chốt. Bên cạnh đó, hình như hai 'Cha con' kia có nhiều chuyện muốn nói riêng với nhau. Xét từ mọi phương diện, Cô Độc Hiên Hàn quả nhiên là người ²thấu tình đạt lí.
²Thấu tình đạt lí: Thoả đáng cả về lí lẽ lẫn tình cảm (hợp với lẽ phải, thuận với lòng người).
Huống chi, hiện tại y đã xác định muốn Mộc Phàm trở thành người của y, y đương nhiên phải khoan dung hơn với Điện Thiên Ảnh, dù sao người đàn ông kia cũng là cha Mộc Phàm...
Cô Độc Hiên Hàn ra sức lấy lòng cha vợ tương lai, Điện Thiên Ảnh hoàn toàn không hay biết. Vì thế, ngày hôm sau, khi Cô Độc Hiên Hàn bắt đầt đối xử ân cần với Điện Thiên Ảnh, Điện Thiên Ảnh suýt thì phát điên.
Ở phía bên kia, Điện Thiên Ảnh ôm Mộc Phàm tới bồn tắm lớn, liền ném Mộc Phàm xuống nước. Sau khi uống vài ngụm nước, Mộc Phàm rốt cuộc ngoi lên, toàn thân ướt đẫm, đôi mắt xinh đẹp vô tội nhìn hướng Điện Thiên Ảnh, phảng phất hắn đã gây ra tội nghiệt sâu nặng!
Điện Thiên Ảnh khẽ cắn môi, quyết tâm độc ác, tuyệt đối không thể mềm lòng!
"Tiểu Mộc Phàm, con biết sai chưa!"
"... Con không biết."
Được thôi, vấn đề dường như trở về ban đầu, giống như líu lưỡi vậy. Điện Thiên Ảnh tức giận đến tái mét mặt mày, trực tiếp nhảy xuống nước, ôm Mộc Phàm ấn bên thành bồn tắm, bàn tay dùng sức xoa nắn làn da non mịn của Mộc Phàm: "Cha phải rửa sạch sẽ mùi hương Cô Độc Hiên Hàn để lại trên cơ thể của con."
Thiếu niên hít hít cái mũi, nghiêm túc trả lời: "Trên người con không có mùi hương của y."
"Con câm miệng! Mùi thúi như vậy mà con không ngửi thấy, mũi của con hỏng rồi!" Điện Thiên Ảnh giận dỗi.
Bị la, thiếu niên bỗng an tĩnh, dù sao có người giúp cậu tắm, cậu không cần phải động tay động chân. Ngày mai gọi Nhị Hắc ngửi thử xem, trên cơ thể cậu có mùi thúi thiệt không.
"Con nói xem con coi trọng ai chẳng được, nhất mực coi trọng Cô Độc Hiên Hàn, cha so với Cô Độc Hiên Hàn còn giỏi hơn hàng chục triệu lần!"
"Cha là cha của con."
"Làm sao vậy."
"Cha, cùng cha làm tình gọi là loạn luân." Mộc Phàm tựa như phổ cập kiến thức khoa học, nghiêm túc nói với Điện Thiên Ảnh: "Hơn nữa đứa bé sinh ra do quan hệ cận huyết sẽ bị dị tật bẩm sinh."
"Lạch cạch!" Dây thần kinh cuối cùng trong đầu Điện Thiên Ảnh trong bị đứt gãy.
"Ý con là nếu cha không phải là cha ruột của con, thì có thể?"
"Cha rất mạnh." Thiếu niên gật đầu, cậu nhận thấy người đàn ông này tuy rằng thường xuyên che giấu hơi thở, nhưng sát khí chiến đấu cùng Tiếu Vũ Phong chắc chắn không phải thứ người thường có được
Người đàn ông này rất mạnh.
"... Vì thế? Cho dù cha đánh thắng Cô Độc Hiên Hàn, con cũng không làm tình với cha!?"
"Dạ, đứa bé sẽ bị dị tật." Mộc Phàm vẫn nhớ kỹ kiến thức mà Nhị Hắc phổ cập cho cậu.
"..."
Dị tật?
Dị tật!
Cả nhà ngươi mới dị tật!!
Điện Thiên Ảnh bùng cháy lửa giận! Trước đây, hắn dịch dung thành cha của Mộc Phàm rõ ràng để đánh bại Cô Độc Hiên Hàn, nhưng chuyện gì đang xảy ra đây!
Thân phận của người cha đã trở thành trở ngại lớn nhất...
Chương 57: Đánh Một Trận Định Thắng Thua.
Điện Thiên Ảnh cả đêm mất ngủ, hắn lưỡng lự giữa việc thay đổi tướng mạo mới hay không, nếu đổi tướng mạo khác hắn phải bắt đầu lại toàn bộ, nhưng nếu không thay đổi tướng mạo, hắn vĩnh viễn không có cơ hội.
Cậu rõ ràng là đàn ông, căn bản không thể sinh con, tại sao phải bận tâm đến vấn đề dị tật bẩm sinh của đứa bé. Song, sự rối loạn quan hệ quả thực là một vấn đề lớn...
Sáng hôm sau, khi lên xe ngựa rời khỏi kỹ viện, Điện Thiên Ảnh vẫn có quầng thâm dưới mắt như trước, dáng dấp ngủ không ngon giấc, trong khoảng thời gian này giấc ngủ của hắn đích thực không hề yên ổn. Gặp ác mộng liên miên, mộng xuân không ngừng.
Điện Thiên Ảnh phảng phất nhận thấy tuổi thọ của mình đã cạn kiệt hết trơn trong vài ngày nay.
"Hình như ngươi ngủ không ngon."
"..."
"Ngươi gặp ác mộng?"
"..."
Điện Thiên Ảnh nghiêm mặt nhìn Cô Độc Hiên Hàn đối diện, chuyện này nếu người hỏi là Mộc Phàm thì rất ư bình thường, bởi vì đối thoại đã phát sinh nhiều lần trước đây. Nhưng lâu như vậy rồi, Cô Độc Hiên Hàn chưa bao giờ chủ động chào hỏi hắn, cho nên khi Cô Độc Hiên Hàn mang vẻ mặt 'Lo lắng' hỏi hắn gặp ác mộng hả, phản ứng đầu tiên của Điện Thiên Ảnh là hắn chưa tỉnh ngủ, phản ứng thứ hai là Cô Độc Hiên Hàn quên uống thuốc...
"Đừng nói bị bệnh rồi?" Trên mặt không cảm xúc của Cô Độc Hiên Hàn xuất hiện lo lắng kỳ dị, có lẽ do y quanh năm suốt tháng chưa từng làm vẻ mặt này, vì vậy biểu cảm có chút dữ tợn.
"..."
Trên bàn cơm, mọi người vây quanh ăn cơm trưa, Cô Độc Hiên Hàn hiếm khi không cần nấu cơm. Nhị Hắc và Mộc Phàm chậm rãi ăn, bỏ mặc bầu không khí tràn ngập quái đản giữa Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh.
Điện Thiên Ảnh sắc mặt nghiêm trọng, có vẻ xanh xao, môi tím tái, hơn nữa quầng thâm màu đen dưới mắt trông vô cùng đáng sợ, chẳng khác gì ác quỷ vừa chui khỏi mười tám tầng địa ngục.
"Đây là món ăn ta đặc biệt dặn dò tiểu nhị, không biết ngươi có thích hay không." Cô Độc Hiên Hàn đẩy đĩa bắp cải xào ngay chính giữa đến gần Điện Thiên Ảnh: "Sắc mặt của ngươi quá tệ, sẽ khiến Mộc Phàm lo lắng."
"..."
Người đàn ông này rõ ràng đang ám chỉ sắc mặt của hắn vàng vọt giống hệt đĩa bắp cải xào chín này!!
Cô Độc Hiên Hàn nói chuyện rất lâu, Điện Thiên Ảnh ngay cả biểu tình cũng lười phơi bày, Cô Độc Hiên Hàn hơi hạ đũa, thu lại biểu tình dữ tợn, dần dần trở nên nguy hiểm. Điện Thiên Ảnh phát hiện Cô Độc Hiên Hàn lan toả khí lạnh ngùn ngụt, cả người bắt đầu đề phòng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chỉ có Nhị Hắc và thiếu niên cách biệt ở thế giới riêng, vẫn đang ăn cơm ngon miệng...
"Ngươi không hài lòng cái gì?" Cô Độc Hiên Hàn trực tiếp hỏi.
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta muốn ngươi đừng đánh chủ ý lên con trai ta." Điện Thiên Ảnh vẻ mặt tái mét đàm phán với Cô Độc Hiên Hàn. Vốn dĩ hắn và Cô Độc Hiên Hàn là kẻ thù không đội trời chung, sau sự kiện đêm qua, hắn không muốn Mộc Phàm ở chung với Cô Độc Hiên Hàn.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai."
"Ta là cha thằng bé."
"Vậy thì sao? Ngươi là cha chứ không phải chồng em ấy, đừng hòng xen vào chuyện giường chiếu của em ấy." Cô Độc Hiên Hàn gác đũa xuống, đôi mắt lạnh lẽo.
"Từ nay về sau thằng bé mỗi ngày mỗi đêm phải ngủ cùng ta, ta cần phải đề phòng ngươi."
"Tại sao!"
"Tại vì ta là cha thằng bé!" Điện Thiên Ảnh phát giác câu nói này dùng quá tốt, nhưng lại nghĩ tới phương diện bởi vì là cha Mộc Phàm, cho nên Mộc Phàm không tiếp nhận hắn, hắn liền phiền não, tại sao không có biện pháp vẹn toàn đôi bên?
"Ngươi nhìn ta cũng vô dụng, đến lúc ấy em ấy tự chủ động đến tìm ta." Cô Độc Hiên Hàn khá là tự tin, dù sao thiếu niên rất muốn làm tình với hắn, tuy rằng động cơ làm tình không thuần khiết, song, không quan trọng, sau này y sẽ thay đổi suy nghĩ của thiếu niên, làm cho thiếu niên không thể tách rời mình.
"Ta sẽ trói thằng bé."
"Ngươi biết đấy, ngươi trói em ấy không được."
"Vậy ta đánh gãy chân thằng bé."
"..."
"..."
Hai người Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh nhìn nhau không nói nên lời, Cô Độc Hiên Hàn nghiễm nhiên là con dâu Mộc Phàm đưa về nhà ra mắt cha mẹ, trong khi Điện Thiên Ảnh lại giống một bà mẹ chồng chanh chua độc ác, không vừa mắt Cô Độc Hiên Hàn bất kỳ chỗ nào, dù đánh gãy chân thiếu niên cũng không cho phép Mộc Phàm chạy theo người khác.
"Đây là món ăn ta gọi tiểu nhị đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ thích nó, ngươi nên ăn nhiều hơn." Cô Độc Hiên Hàn đẩy một đĩa dưa chuột khác trên bàn đến trước mặt Điện Thiên Ảnh.
Năm quả dưa chuột trên đĩa bị đập bẹp không có nước, hơn nữa nấu chín vàng giống như dương vật héo rũ bất lực. Điện Thiên Ảnh nhớ đến 'Thằng em' khoảng thời gian này bởi vì mỗi đêm mộng xuân mà bắn quá nhiều, ngay lập tức trở nên tức giận!
"Rầm!" Điện Thiên Ảnh vỗ bàn, mọi thứ trên bàn rung chuyển mấy lần: "Ý ngươi là gì! Ta nói cho ngươi biết, thứ ta ghét nhất chính là bắp cải và dưa chuột!"
"Ngươi có ăn hay không?" Cô đơn Xuân Hàn lạnh lùng nhìn hắn.
"Thứ này cho chó ăn, chó còn biết chê."
Mộc Phàm và Nhị Hắc bên cạnh lẳng lặng gắp bắp cải và dưa chuột, một người một chó yên lặng nhai nuốt rau trong miệng...
"..."
"..."
Phát hiện bàn ăn yên tĩnh, Mộc Phàm ngẩng đầu thấy Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh nhìn mình chòng chọc, gãi đầu: "Hai người tiếp tục." Sau đó, ngoan ngoãn im lặng tiếp tục ăn.
"Ngươi không biết cảm kích thì thôi vậy! Nếu không phải ngươi là cha Mộc Phàm, ta đã sớm đánh chết ngươi." Đây mới chính là lời nói thật trong lòng Cô Độc Hiên Hàn.
"Rốt cục chịu lộ ra bộ mặt thật!"
"Mặc kệ ngươi làm cái gì, nói chung Mộc Phàm là của ta!" Cô Độc Hiên Hàn mặt không cảm xúc, thế nhưng khí thế lạnh như băng của y không ai sánh được, những bàn có khách xung quanh đều bức bách khó chịu bởi khí thế lạnh buốt, không ăn được gì.
"Ta chống mắt xem thử ngươi làm sao cướp người từ trong tay." Sát khí của Điện Thiên Ảnh toàn bộ bùng nổ, tất cả ngột ngạt giận dỗi kiềm chế khoảng thời gian qua đều bộc phát ra.
"Quả nhiên ngày thường che giấu hơi thở rất kỹ." Ánh mắt Cô Độc Hiên Hàn lóe lên sự khát máu, hơi thở mạnh mẽ của đối phương kích thích hơi thở đè nén áp lực bấy lâu nay trong cơ thể y. Cô Độc Hiên Hàn vốn là một người theo đuổi võ học, sẵn sàng khiêu chiến tất cả kẻ mạnh, nếu không nhiều năm trước đã không đơn độc xông pha giang hồ khiêu chiến các đại môn phái.
"Nếu không có cách giải quyết nhẹ nhàng, ta nghĩ phương pháp này đơn giản và trực tiếp nhất." Cô Độc Hiên Hàn đứng lên, nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, không ai nhìn thấy động tác y di chuyển như thế nào, người đứng bên bàn ăn thoáng cái biến mất như làn khói.
"Cầu mà không được!" Điện Thiên Ảnh bước theo, giống như y biến mất không còn bóng dáng.
Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên thấy Cô Độc Hiên Hàn biến mất không thấy liền theo sát sao, bàn ăn nguyên bản đông người phút chốc chỉ còn một người một chó...
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈.
Thiếu niên dường như không để ý rằng những người xung quanh đã đi hết, ngồi tại chỗ vùi đầu ăn uống, thời điểm bụng no căng ngẩng đầu lên chợt thấy xung quanh không có người!!!
"..."
"..."
Mộc Phàm và Nhị Hắc mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhị Hắc lắc đầu: "Ta không biết."
Thiếu niên đứng dậy dáo dác nhìn bốn phía, vẫn không thấy Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh, yên tĩnh một lúc lâu mới dẫn theo Nhị Hắc đi ra cửa.
"Quý khách, ngài chưa trả tiền!" Tiểu nhị vội vàng đuổi kịp, suýt tí nữa bị quỵt tiền cơm, mấy người này mặt mũi đẹp trai sáng sủa, không ngờ lại ăn cơm không trả tiền. Mấy người kia nhanh chóng mất tăm mất tích tiểu nhị chỉ biết sống chết đòi tiền thiếu niên trước mặt.
"Tiền?"
"Chính là tiền, trả tiền ăn đây!" Giọng điệu tiểu nhị không mấy thân thiện, xem ra mấy người kia thật sự không có tiền.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, ngón tay sờ sờ khuyên tai, trên tay liền xuất hiện một xấp giấy: "Của ngươi đây, không cần thối." Nói xong, bóng người biến mất không thấy.
Tiểu nhị nhìn xấp giấy nặng trĩu trong tay, không biết mặt giấy vẽ cái gì, đỏ mặt tía tai, gã phải giải thích với chủ quán làm sao bây giờ! Thiếu niên đưa gã xấp giấy bùa vẽ bậy vẽ bạ không có giá trị giao dịch!! Nếu người của Liên Minh Tinh Tế ở đây, họ chắc chắn biết xấp giấy Mộc Phàm đưa tiểu nhị là tiền tệ Liên Minh, đáng tiếc, tiền Liên Minh vô giá trị ở thời Cổ Đại!
"Mấy người Cô Độc Hiên Hàn đi đâu rồi?" Mộc Phàm nhìn trái nhìn phải, cậu không quen biết những người xung quanh.
"Không biết."
"Đi mà không nói một tiếng." Thiếu niên cau mày, tương đối bất mãn với mấy người không từ mà biệt: "Vậy chúng ta đi đâu tìm họ?"
"Tới Hoàng Cung tìm đi, không phải mục đích lần này của chúng ta là vào Hoàng Cung sao, nói không chừng có thể tìm thấy họ trong Hoàng Cung đấy." Nhị Hắc hiếm khi đưa ra một ý kiến đầy tính thuyết phục.
"Mày biết Hoàng Cung ở đâu không?"
"Để ta kiểm tra." Nhị Hắc lôi sách hướng dẫn ra, sách hướng dẫn đã thu thập hầu hết toàn bộ thông tin của thời không này, rất nhanh Nhị Hắc đã tìm được Hoàng Cung: "Hoàng Cung ở ngay đây, còn cách xa lắm."
"Chỉ cần biết mục tiêu ở đâu thôi, định vị điểm đến đi." Thiếu niên cười vui vẻ, để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu.
Vào ngày đó, người dân trên con đường đã chứng kiến một sự kiện rất ly kỳ. Mọi người tận mắt nhìn thấy thiếu niên đáng yêu sờ khuyên tai, lấy ra một vật hình tròn màu vàng lớn bằng bàn tay. Ơ kìa, quả bóng thôi mà, đồ chơi trẻ em, có khắp mọi nơi không có gì đáng kinh ngạc cả.
Thế nhưng, những gì xảy ra sau đó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của con người Cổ Đại...
Cục tròn lông xù màu đen đưa quả bóng vàng lên miệng thổi hơi, đúng, không sai đâu, nó đang thổi hơi.
Thiếu niên đứng bên cạnh lúc thì vô cảm, lúc thì sốt ruột, lúc thì nghiêm khắc hối thúc cục tròn lông xù màu đen thổi nhanh lên. Thổi gần nửa tiếng, nó thành công thổi quả bóng vàng bằng bàn tay lớn cỡ cỗ xe ngựa, vừa vặn chặn hết con đường...
Thiếu niên cẩn thận đóng chặt lỗ để không thoát hơi, rồi cậu cùng cục tròn lông xù màu đen leo lên đỉnh quả bóng vàng, không biết lấy chăn gối từ đâu ra mà bắt đầu nằm ngủ. Quả bóng vàng từ từ chuyển động bay lên giữa bầu trời, trôi dạt về phương xa...
"Chủ nhân, ngay từ đầu ngài tại sao không dùng khí cầu định vị điểm đến, chúng ta trực tiếp đáp xuống Hoàng Cung mà không cần ngồi xe ngựa, cũng không cần tốn thời gian di chuyển." Nhị Hắc gãi lông.
Thiếu niên thoải mái nằm trên khí cầu, nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: "Khi đó không nghĩ tới."
"..."
Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh quyết chiến sống còn, hoàn toàn không biết đối tượng bản thân mình tranh đoạt đã nằm trên khí cầu bay đi mất tiêu...
Hola 👋👋
Phượng Khuynh Yên vừa hết cách ly liền dán mắt edit 3 chương cả buổi trời, bửa giờ sống kiếp sâu lười ăn rồi ngủ có làm gì đâu, nên ngồi máy tính ta nói nhức mắt đau lưng, edit thì chậm như ốc sên bò 🤧🤧
Mong quý zị đừng nói lời đắng cay, các tình yêu đọc tạm 03 chương cho đỡ vã đam mẽo thôi nhó~~