Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Hai Người Đồng Giới Trong Một Phòng.
Trong phòng vắng mặt Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên, Điện Thiên Ảnh còn chưa về, chỉ còn lại thiếu niên, Cô Độc Hiên Hàn và thú cưng Nhị Hắc không được người chú ý. Nhị Hắc giận dữ nhìn mấy mỹ nhân trước mặt chằm chằm, các nàng hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của nó, tất cả đều ríu rít nịnh nọt thiếu niên và Cô Độc Hiên Hàn, cho dù nó không đủ sức hấp dẫn cũng không nên làm lơ nó như vậy.
Thiếu niên không hề từ chối mấy mỹ nhân đến gần. Điều này lọt vào mắt Cô Độc Hiên Hàn, y vậy mà vô cùng mất hứng.
Cô Độc Hiên Hàn đương nhiên không biết thiếu niên chỉ đơn giản tò mò về phụ nữ, còn tưởng rằng thiếu niên thực sự hứng thú với các nàng. Thân thiết ngồi bên người thiếu niên đề phòng các nàng chặt chẽ.
Chỉ cần có người đến gần, liền nghĩ cách tách ra, dù các nàng thay rượu thành trà, Cô Độc Hiên Hàn cũng không cho phép các nàng tiếp cận thiếu niên, bởi vì trên người các nàng nồng nặc mùi phấn son. Ánh mắt Cô Độc Hiên Hàn nhìn về phía các nàng tựa như các nàng là loài sâu bọ, nhất định không cho phép đến gần.
Sau khi mấy mỹ nhân hai mắt nhìn nhau liền kết luận, mấy người này chắc chắn không phải tới đây tìm phụ nữ, họ tới quấy phá quán!!
"Các ngươi đều là phụ nữ?" Chống cằm, thiếu niên tò mò nhìn các nàng. Phụ nữ tại Liên Minh Tinh Tế ít đến đáng thương, lúc vừa đến sơn trại phụ nữ cũng xuất hiện vài người, lần đầu tiên cậu nhìn thấy và ở chung với nhiều phụ nữ như vậy. Ít nhất có sáu người vây quanh cậu.
"... Vâng." Mấy mỹ nhân yên lặng gật đầu, bắt đầu nghi ngờ mắt thiếu niên có vấn đề, vừa nhìn vẻ bề ngoài liền biết các nàng là phụ nữ rồi!!
"Có bằng chứng gì không?" Thiếu niên nghiêm mặt hỏi.
Cậu quả thực không tin có nhiều phụ nữ như vậy, có lẽ tất cả đều là giả, nên biết rằng có rất nhiều người đàn ông trông đẹp hơn phụ nữ tại Liên Minh Tinh Tế. Điều này không thể trách Mộc Phàm, cậu thực sự rất nghi ngờ tại sao lại có nhiều phụ nữ đến thế. Lẽ ra dọc theo đường xe ngựa đi Mộc Phàm gặp qua không ít phụ nữ, nhưng đáng tiếc việc Mộc Phàm làm nhiều nhất trong xe ngựa ngoại trừ ngủ chính là ngủ, cho nên cậu hoàn toàn không phát hiện thế giới này và Liên Minh Tinh Tế khác nhau một trời một vực!!
"... Ngài cần bằng chứng gì ~" Mỹ nhân thẹn thùng vẫy vẫy chiếc khăn tay, cảm thấy Mộc Phàm đang đùa giỡn các nàng. Đã nói rồi làm gì có người đứng đắn tới kỹ viện. Thậm chí bọn họ trông đứng đắn và đáng yêu đi chăng nữa, nhưng bản chất của đàn ông là tìm phụ nữ giải quyết vấn đề sinh lý không phải sao ~~
"Các ngươi cởi sạch cho ta xem, ta sẽ tin." Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu cuối cùng đàng hoàng trịnh trọng mà cẩn thận trả lời.
"..."
"..."
Mí mắt Cô Độc Hiên Hàn giật một cái, kỳ quái nhìn Mộc Phàm, nghiêm túc phân tích thiếu niên đang nói đùa hay là thật. Thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng, nghiêm túc vô cùng, không giống nói đùa chút nào, cậu sẽ không phải nói thật chứ... Cô Độc Hiên Hàn bắt đầu đau đầu.
"Công tử rất muốn chúng ta cởi à ~" Mỹ nhân không chút xấu hổ, trái lại đến gần thiếu niên trêu đùa: "Vậy công tử cần nhìn kỹ nha, nhìn xem chúng ta có phải là phụ nữ không ~"
Nhị Hắc đột nhiên từ dưới ghế nhảy lên trên bàn, trừng lớn đôi mắt màu xanh biếc trần trụi nhìn mỹ nhân chăm chú, tròng mắt gần như muốn rớt ra, rất đáng sợ.
"Cởi đi." Thiếu niên bày ra vẻ mặt sẵn sàng nghiên cứu kỹ lưỡng nếu các ngươi cởi, dường như cậu thực quyết tâm phải xem các nàng cởi đồ.
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈 là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!
Nơi này là kỹ viện, làm gì tồn tại kiểu phụ nữ ngượng ngùng bẽn lẽn, mỗi một người đều là bán thân sống qua ngày. Nghe thiếu niên nói, dồn dập cởi bỏ sợi giây trước ngực, chuẩn bị tháo đai thắt lưng. Khi các mỹ nhân cởi ra áo ngoài, ngẩng đầu định cười với thiếu niên, lại bị một luồng ý lạnh làm cho toàn thân cứng ngắc, không thể nhúc nhích...
Đôi mắt Cô Độc Hiên Hàn giống như kim độc, nhìn chằm chằm các nàng. Vô cùng lạnh lẽo âm u, chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy toàn thân như ngâm trong băng, các nàng đều dừng động tác cởi quần áo, cảm thấy chỉ cần bọn nàng tiếp tục cởi, nói không chừng sẽ bị ánh mắt người đàn ông trước mặt đông chết!
Quá lạnh, quá rét buốt, quá u ám!!
"Sao không cởi nữa?" Thiếu niên nhìn các nàng cởi nửa chừng, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Nhị Hắc đỏ mắt chờ mong, bộ dạng cũng gấp không chờ nổi.
"Tiểu nhân cởi tiếp đây." Một người trong đó gan lớn gật đầu một cái, ngón tay chuyển động bắt đầu cởi chỉ còn mỗi yếm. Nàng cảm thấy dựa vào sắc đẹp của mình, ngay cả núi băng tuyệt đối cũng sẽ khuất phục dưới váy nàng, miễn sao người đó thấy cơ thể nàng. Làm sao một người đàn ông có thể không bị hấp dẫn bởi cơ thể của phụ nữ, trừ khi đối phương căn bản không phải phải là đàn ông...
Khi hai tay nàng duỗi đến sau ót để tháo dây yếm, động tác chấm dứt, nàng bị điểm huyệt......
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Người bên cạnh nhận thấy nàng vẫn không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không chớp, giống như trúng tà vậy, vẫn đưa hai tay ra sau ót móc sợi dây. Nửa người trên cởi sạch chỉ còn mỗi yếm.
"Sao lại không cởi tiếp?" Mộc Phàm kỳ quái nhìn về phía Cô Độc Hiên Hàn.
"... Em rất muốn nhìn?" Lúc Cô Độc Hiên Hàn hỏi những lời này vô cùng nguy hiểm, giọng điệu nguy hiểm mà ngay cả Nhị Hắc cũng có thể phát hiện ra. Nhị Hắc nhảy vọt xuống khỏi mặt bàn.
"Muốn nhìn, nhìn xem nàng có phải phụ nữ không." Chỉ xác định nam hay nữ, cũng không phải loại ham muốn dục vọng, thật đáng tiếc mặc dầu thiếu niên suy nghĩ trong sáng, nhưng Cô Độc Hiên Hàn thì không.
Ánh mắt Cô Độc Hiên Hàn càng ngày càng nguy hiểm...
"Tất cả các ngươi đều ra ngoài đi." Cô Độc Hiên Hàn đột nhiên nhả ra một câu, ánh mắt lạnh như băng không người nào có thể chống lại yêu cầu của y. Dưới sự đe dọa của ánh mắt mạnh mẽ đấy, các nàng lần lượt đứng dậy và mặc lại quần áo.
"Chờ đã." Trước khi các nàng rời khỏi, Cô Độc Hiên Hàn gọi: "Mang theo nàng và nó luôn."
Y chỉ vào mỹ nhân bị điểm huyệt và Nhị Hắc trên mặt đất.
"Mang ra ngoài, đóng cửa lại." Câu nói đơn giản mà rõ ràng, Nhị Hắc không đợi các mỹ nhân tới ôm nó đi, nhanh chóng chạy khỏi phòng. Người đàn ông này lúc tức giận càng ngày càng đáng sợ, bảo bảo không chịu nổi đâu, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện cho chủ nhân bình an không có việc gì.
Cửa phòng khép kín, toàn bộ căn phòng chỉ còn thiếu niên và Cô Độc Hiên Hàn, Cô Độc Hiên Hàn ôm thiếu niên vào trong lòng: "Nếu em muốn nhìn, thì cho em xem."
"..."
Mấy mỹ nhân bị đuổi ra ngoài nhìn chằm chằm chó nhỏ bên chân, đều yên lặng không nói nên lời.
Nơi này là kỹ viện!
Các vị đại nhân rốt cục đến đây làm gì, đuổi tất cả phụ nữ ra, hai người đồng giới ở trong phòng đến tột cùng có thể làm cái gì...