Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!

Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.


Bầu Không Khí Có Chút Nguy Hiểm!


"Cô Độc Hiên Hàn, anh ngủ cùng xe ngựa với ta." Vừa ăn xong, Mộc Phàm mặt không đỏ tim không đập nhanh nói những lời gây hiểu lầm.

Quả nhiên vừa dứt lời, Điện Thiên Ảnh và Dĩnh Vô Tuyết đồng loạt nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng, chẳng qua đôi mắt mang theo ánh nước mập mờ, rõ ràng đây là một tư thế quyến rũ...

Điện Thiên Ảnh xị mặt, hết nhìn Cô Độc Hiên Hàn, lại nhìn thiếu niên. Trước đây hắn cứ cảm thấy kỳ quái, Cô Độc Hiên Hàn làm sao sẽ ở cùng chỗ với thiếu niên mới ra đời, Điện Thiên Ảnh bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của hai người, càng tưởng tượng cảnh hai người ở bên nhau càng cảm thấy không được tự nhiên, có chút không thoải mái.

Cô Độc Hiên Hàn không từ chối lời mời của Mộc Phàm, đứng dậy đi đến gần thiếu niên. Dĩnh Vô Tuyết nãy giờ vẫn ngồi dưới gốc cây tu luyện nhíu mày, nửa đứng lên muốn ngăn cản Cô Độc Hiên Hàn, nhưng cuối cùng anh nắm chặt hai tay ngoan ngoãn ngồi lùi về xa xa. Anh biết chuyện Cô Độc Hiên Hàn quyết định, không ai có thể lay chuyển y. Nếu bây giờ anh ngăn cản nhất định sẽ bị người đàn ông chán ghét...

Dĩnh Vô Tuyết cắn môi, khuôn mặt thanh tú bị ngọn lửa chiếu rọi càng tăng thêm sự âm u, khi thấy Cô Độc Hiên Hàn ôm Mộc Phàm vào trong xe ngựa, Dĩnh Vô Tuyết cắn rách cả môi, lưỡi nếm được máu tanh nồng nặc.

Rèm xe ngựa được buông xuống che kín hình ảnh bên trong, chỉ có thể nghe thấy một ít thanh âm nhỏ vụn. Không lâu lắm, một cục tròn lông xù màu đen bị ném ra ngoài, ngã xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng. Trước khi Dĩnh Vô Tuyết và Điện Thiên Ảnh kịp lấy lại tinh thần, cục tròn lông xù màu đen đã lao đến xe ngựa, dùng móng vuốt cào cào: "Ta muốn vào trong, cho ta vào! Ta không muốn ngủ bên ngoài!"

"... Quá chật." Không phải Mộc Phàm trả lời, mà là âm thanh từ tính của Cô Độc Hiên Hàn.

"Ta không sợ chật, ta chỉ sợ bóng tối!!" Nhị Hắc quên lông cả người mình màu đen, đôi mắt xanh biếc ngập nước tràn đầy tủi thân, móng vuốt tiếp tục cào cào xe ngựa.

"..."

Người ở bên trong dường như đang suy xét, giằng co không dưới năm phút đồng hồ, Mộc Phàm vén rèm lên, ném một vật cầm trong tay ra. Một quả bóng nhỏ màu đỏ từ từ lăn đến bên cạnh Nhị Hắc, đột nhiên rạn nứt toả sáng chói mắt. 

Dĩnh Vô Tuyết và Điện Thiên Ảnh trước tiên che kín đôi mắt, lúc họ buông tay xuống, họ nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ...

Nhị Hắc nằm bò trên mặt đất, lưng nó cố định một bóng đèn không chênh lệch nhiều so với thân thể của nó. Vật này do Mộc Phàm phát minh bởi vì biết Nhị Hắc đặc biệt sợ bóng tối, lúc đầu Nhị Hắc rất thích vác theo bóng đèn, không thể thiếu khi mất điện, đi du lịch lại càng cần hơn. Song, Nhị Hắc rất nhanh phát hiện ra sự thật chân chính của bóng đèn, về sau, nó không thể thích bóng đèn được nữa...

Bóng đèn cứ mỗi năm phút đổi màu một lần, từ màu trắng đổi thành đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh da trời, tím... Tổng cộng hai mươi bốn loại màu sắc khác nhau. Sau khi tất cả hai mươi bốn màu được đổi, bóng đèn sẽ tăng nhanh tốc độ, màu sắc thay đổi mỗi phút, khi lặp lại lần thứ ba, đèn sẽ đổi một màu mỗi giây, luôn luôn tiếp tục cho đến khi có người tắt đi mới ngưng.

Ngươi thử tưởng tượng một chó thí nghiệm anh tuấn phong độ bị xem như bóng đèn neon đổi màu sắc không ngừng sẽ có cảm giác như thế nào!? 

Không thể, ngươi tuyệt đối không tưởng tượng được!!

Dĩnh Vô Tuyết và Điện Thiên Ảnh trừng mắt nhìn chằm chằm Nhị Hắc bên cạnh xe ngựa nhấp nháy đổi màu sắc không ngừng, lại nhìn xe ngựa. Hai bóng người phản chiếu trên rèm xe, thiếu niên mảnh khảnh khoá ngồi trên thân người đàn ông, đầu hơi cúi xuống, mái tóc dài buông xõa hai bên, hình ảnh vô cùng mập mờ...

Hận thù lóe lên trong mắt Dĩnh Vô Tuyết, móng tay đâm vào bàn tay.

Điện Thiên Ảnh thì sờ gò má, lạnh lùng thâm độc nhiều hơn một chút so với thường ngày.

Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế Wattpad & WordPress. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế Wattpad & WordPress là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!

Trong xe ngựa, Mộc Phàm khoá ngồi ở trên người Cô Độc Hiên Hàn, đôi mắt hẹp dài mỹ lệ giống như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó khóe miệng cong cong kiêu ngạo không thôi: "Bắt đầu từ nụ hôn môi lưỡi, tiếp theo là cái gì, chúng ta có nên tiến vào giai đoạn kế tiếp không?"

"..."

Qua hai ngày mới nhớ tới chuyện này, thật sự không biết nên khâm phục thần kinh chậm chạp của thiếu niên, hay nên khinh bỉ đây. Nhưng cũng không tồi, ít nhất cũng không phải một hai năm sau mới nhớ tới vấn đề này, đã là vô cùng may mắn giữa vô vàn may mắn.

Bóng đèn neon Nhị Hắc bên ngoài nhấp nháy không ngừng, bên trong tình sắc nồng nàn và nóng bỏng.

Mộc Phàm lớn lên chẳng hề nữ tính, không tính kinh diễm tuyệt luân, nói chung chỉ tuấn lãng, cười lên khóe miệng có lúm đồng tiền bên trái rất đáng yêu, điều chân chính hấp dẫn người không phải là vẻ ngoài của cậu, hẳn là đôi mắt độc nhất vô nhị và khí chất mâu thuẫn của cậu. Cô Độc Hiên Hàn nhìn thiếu niên khoá ngồi ở trên người, đã không thể dễ dàng đẩy thiếu niên ra giống như lần đầu tiên.

"Giai đoạn tiếp theo là gì? Có thể lên giường chưa?" Mộc Phàm không quên mang người đàn ông vào cung, không chỉ vì tài nấu nướng, mà còn vì người đàn ông là mục tiêu của mình.

"Ở đây không có giường." Cô Độc Hiên Hàn mặt vô cảm cực kỳ phá phong cảnh nói.

"Không có giường thì không thể lên giường sao?" Con ngươi xinh đẹp của thiếu niên xoay tròn: "Phiền phức như vậy, ngươi trực tiếp tiến vào không được sao!?"

"..."

Lời nói to gan không chịu trước sau như một, Cô Độc Hiên Hàn biết rõ thiếu niên hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc lên giường, cũng không hiểu ý nghĩa tiến vào như thế nào. Đó là lý do lần đầu tiên y mới có thể từ chối, y rất không thích không có cảm tình tình ái, giống như loài vật vậy, chỉ có dục vọng nguyên thủy, y không phải loài vật, cũng không muốn dùng thiếu niên làm công cụ để trút dục vọng của y...

"Ta đã nói chúng ta phải từ từ, nếu như em quên chuyện dạy dỗ trước đó, ta không ngại nhắc cho em nhớ." Khí thế trên người Cô Độc Hiên Hàn thoáng cái thay đổi, bóng đèn neon ở bên ngoài chiếu vào có chút âm trầm, nửa bên khuôn mặt tuấn mỹ chôn vùi trong bóng tối vô cùng lạnh lùng.

"Anh, người này thật phiền phức!" Mộc Phàm trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta dứt khoát cứ đi tìm người đàn ông khác."

Hai má Mộc Phàm bị Cô Độc Hiên Hàn bóp mạnh, môi hồng bị ép chu lên, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông, mặt đầy bất mãn như hỏi 'Anh bóp mặt ta làm gì'. 

Cô Độc Hiên Hàn âm u lạnh lẽo lạnh lùng nhìn Mộc Phàm: "Em vừa rồi nói cái gì?"

"..."

"Thật phiền phức, rồi câu sau em nhỏ giọng nói cái gì, lặp lại lần nữa." Môi Cô Độc Hiên Hàn lạnh như băng cạ cạ mũi Mộc Phàm, rồi chạm lên môi cậu. Dường như không hài lòng với sự đụng chạm của đôi môi, y dần dần di chuyển vị trí, kì kèo cọ xát mạch máu nơi cổ thiếu niên, giống như y rất mê luyến chỗ đó, mạnh mẽ dùng sức mút vào, trên cổ trắng nõn của thiếu niên xuất hiện dấu vết đỏ sẫm.

Mộc Phàm nhìn khí thế Cô Độc Hiên Hàn bất thình lình biến hóa, nghiêm túc chịu đựng sự trêu đùa của Cô Độc Hiên Hàn, mãi đến tận lúc đối phương mở ra vạt áo cậu, thời điểm bàn tay đưa xuống đai thắt lưng, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ hiểu ra ngẩng đầu lên: "Anh đang tức giận? Tại sao anh tức giận?" Dấu chấm hỏi đầy mặt.

Cô Độc Hiên Hàn nhìn chằm chằm thiếu niên bán khỏa thân sắp bị mình lột trần chuồng, tự hỏi nên tiếp tục nữa, hay bóp chết thiếu niên trước.

"Anh không lên giường với ta, ta tìm người khác có gì sai sao?" Thiếu niên câu từ đúng đắn chỉ Cô Độc Hiên Hàn, dáng dấp như ta hoàn toàn không sai, đều là lỗi của anh: "Ai bảo anh không lên giường với ta!"

Cô Độc Hiên Hàn quyết định y vẫn là trước tiên bóp chết thiếu niên thôi!!

Cô Độc Hiên Hàn cởi đai thắt lưng và kéo quần thiếu niên xuống, một tay thăm dò nắm lấy 'Cậu em' chưa cương cứng của Mộc Phàm, bàn tay không biết nặng nhẹ dùng sức tiến hành xoa nắn. Bàn tay Cô Độc Hiên Hàn luyện võ quanh năm có vết chai sần, khi vuốt ve hạ thân nhạy cảm của thiếu niên sẽ làm cho đùi trong co rút vài cái, dâm dịch nhỏ giọt phát ra tiếng nước lép nhép.

Mộc Phàm vô cùng nghiêm túc cúi đầu nhìn xuống động tác của người đàn ông, không chớp mắt. Cậu biết người đàn ông rất tức giận, nhưng không biết y tức giận vì điều gì, rồi hành hạ 'Cậu em' của mình thế này...

Mười phút sau, Mộc Phàm cảm thấy bên dưới nóng bừng khó chịu, hạ thân ở trạng thái nửa cương và không có xu hướng bắn ra. Lúc này, thiếu niên rốt cục nhướng mày, gò má ửng hồng, vừa đau khổ, vừa sảng khoái thực phức tạp nhìn Cô Độc Hiên Hàn: " Ta cảm thấy hơi đau."

"..."

"Buông tay." Hai tay Mộc Phàm ôm lấy hạ thân cương cứng của mình, đáng thương liếc Cô Độc Hiên Hàn một cái: "Anh mới là người cần cứng để tiến vào, không phải người cứng nên là ta, ta không có hứng thú đối với mông của anh. "

Cô Độc Hiên Hàn không chút do dự đá Mộc Phàm ra khỏi xe ngựa!!!

Bùm!

Mộc Phàm bán khỏa thân, đai thắt lưng sắp bung hẳn, quần lỏng la lỏng lẻo cũng mơ hồ lộ ra hạ thân, may mà có tóc che chắn cảnh xuân. Kéo quần lên, thiếu niên tức giận chỉ vào Độc Cô Xuân Hàn: "Anh làm sao vậy, muốn đánh nhau phải không!"

"Xin lỗi, chân ta vừa rồi bị chuột rút." Cô Độc Hiên Hàn nghiến răng nghiến lợi.

Thiếu niên nghi ngờ liếc Cô Độc Hiên Hàn một cái, cuối cùng nguyện tin tưởng y, kéo quần lên leo trở lại xe ngựa, mới vừa vén rèm xe lên lại bị Cô Độc Hiên Hàn đạp ra ngoài!!

"Anh cố ý, đi ra đây, xem ta dám đánh chết anh không!" Mộc Phàm bán khỏa thân, cầm đai thắt lưng, vẻ mặt tức giận chỉ Cô Độc Hiên Hàn.

Thái dương Cô Độc Hiên Hàn giật giật, y kéo thiếu niên vào trong xe ngựa, chặt chẽ đè dưới người, từ kẽ răng nặn ra lại mấy chữ: "Câm miệng! Ngủ!"

"Anh cho rằng làm như vậy thì ta sẽ ưm! Ưm... Ưm!" Thanh âm đằng sau biến mất giữa hai đôi môi quấn quýt.

Dĩnh Vô Tuyết và Điện Thiên Ảnh suốt nãy giờ không chìm vào giấc ngủ xem cảnh tượng này từ đầu tới đuôi.

Dĩnh Vô Tuyết cảm thấy ngực mình bắt đầu quặn đau trở lại, anh ho khan vài tiếng, lại ngửi được mùi máu tanh trong cổ họng.

Điện Thiên Ảnh trầm mặt đứng dậy, lắc người một cái biến mất không thấy...

Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau Điện Thiên Ảnh mới trở về, chỉ là tướng mạo, cách ăn mặc, khí chất của hắn biến thành một người khác, khuôn mặt này khiến người ta cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, tuấn lãng lại có chút chất phác, có điểm giống Mộc Phàm phiên bản người lớn. Điện Thiên Ảnh hài lòng sờ cằm, nhờ trước đó điều tra Mộc Phàm, hắn nhìn thấy bức họa của cha thiếu niên.

Trước đó tính toán sơ xuất, nghĩ rằng Mộc Phàm thích người đàn ông băng sơn mặt mày vô cảm, hắn dịch dung thành băng sơn thị vệ trưởng nhất định thắng Cô Độc Hiên Hàn, không nghĩ tới hắn đánh giá thấp sức hấp dẫn của Cô Độc Hiên Hàn!

Tuy nhiên, lần này hắn không tin hắn vẫn thua tảng băng di động!!

Con trai yêu dấu, cha của con đến đây ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play