Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Hậu Quả Thị Gian Bất Lương.
Toàn quân thị vệ bị diệt, chỉ còn lại Điện Thiên Ảnh, Cô Độc Hiên Hàn, Dĩnh Vô Tuyết, Mộc Phàm và một cục tròn lông xù màu đen lớn bằng bàn tay. Dưới tình huống không có người đảm nhiệm lao động, Mộc Phàm không khách khí sai khiến Điện Thiên Ảnh đến thị trấn mua xe ngựa mới...
Chẳng lẽ nhìn hắn giống như một tên sai vặt sao!?
Điện Thiên Ảnh đang điều khiển xe ngựa quay lại thì nhận ra vấn đề này, người đàn ông Cô Độc Hiên Hàn tuyệt đối sẽ không chịu bị sai vặt, thiếu niên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết cậu siêng năng như thế và Nhị Hắc thậm chí còn tệ hơn, người duy nhất có khả năng là Dĩnh Vô Tuyết hiện giờ thân đang mang trọng thương hộc máu. Chỉ còn lại mỗi mình hắn!!
"Không được, đây là một vấn đề nghiêm trọng, ta nhất định sẽ không nhượng bộ!" Vẻ mặt của Điện Thiên Ảnh thay đổi trong chốc lát, sau đó khôi phục hình dạng băng sơn mặt vô cảm.
Đã qua ba canh giờ khi mặt trời lặn Điện Thiên Ảnh mới trở về, vừa nhìn thấy mấy bóng lưng Mộc Phàm, hắn dừng xe ngựa lại.
Ngọn lửa khiến cái bóng thiếu niên và Nhị Hắc bên cạnh kéo dài. Cô Độc Hiên Hàn mặt vô cảm ngồi đối diện, khuôn mặt tuấn mỹ bị ngọn lửa đỏ quấn quýt làm nổi bật vẻ mị hoặc, Dĩnh Vô Tuyết chữa thương dưới tàng cây cách đó không xa nhìn đến say mê. Lúc Điện Thiên Ảnh xuống xe ngựa thu vào mắt chính là cảnh tượng như vậy...
"Đang nướng gì thế?" Hắn ngửi được mùi thức ăn rất thơm.
"Thịt nướng, vẫn chưa thêm gia vị vào, tạm thời chưa ăn được."
Nghe Cô Độc Hiên Hàn nói chưa tới lúc thêm gia vị, đầu Mộc Phàm cũng không thèm ngẩng lên, tầm mắt dính chặt vào miếng thịt bên trên ngọn lửa. Cho dù chưa thêm gia vị gì nhưng thịt nướng rất thơm, mỡ chảy ra nhỏ giọt xuống lửa phát tiếng ra xèo xèo, Mộc Phàm và Nhị Hắc không kìm được mà thèm thuồng nuốt nước miếng, đôi mắt sáng quắc tha thiết nhìn Cô Độc Hiên Hàn.
"Vẫn chưa được." Cô Độc Hiên Hàn mặt lạnh từ chối.
"Nhanh lên, nhanh lên nào, ta đói bụng." Đầu lưỡi của Nhị Hắc đã sắp buông thõng trên mặt đất.
"Không được."
Năm phút sau, Mộc Phàm đứng lên bắt đầu đi vòng quanh đống lửa, nguyên bản mười giây một vòng, thành một vòng chỉ cần năm giây, rồi tiếp theo bước chân Mộc Phàm lộn xộn mất trật tự, đôi mắt nhìn chằm chằm Cô Độc Hiên Hàn giống như con thú sắp bùng nổ, muốn vồ tới xé xác người đàn ông.
"Anh có thể thêm gia vị vào được rồi!" Thiếu niên sốt ruột chỉ vào thịt nướng tuyên bố! Khí thế mạnh mẽ hùng hổ tựa như quân ta có thể xuất phát ra trận giết giặt!
"Không được."
Còn không được!!!?
Còn không được...
Thiếu niên giống như khinh khí cầu bị đâm rách xụi lơ trên mặt đất, Nhị Hắc cũng mềm nhũn thành một quả bóng xì hơi, giống như oán phụ thâm cung vô cùng ai oán nhìn chòng chọc Cô Độc Hiên Hàn.
Cô Độc Hiên Hàn đối diện với hai đôi mắt long lanh đáng thương, ngây người một lát rồi quay đầu đi, lần đầu tiên y có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.
Điện Thiên Ảnh ngồi một bên, một mực yên tĩnh im lặng suy nghĩ về một vấn đề quan trọng. Hắn cảm thấy rằng hắn phải hỏi vấn đề này trước khi họ ăn thịt nướng. Bởi vì vấn đề này, Điện Thiên Ảnh đã gạt bỏ chuyện liên quan tới 'Sai vặt' qua một bên...
"Ta muốn hỏi một chút, các ngươi có thấy thịt các ngươi nướng có chút quen mắt không?" Điện Thiên Ảnh sờ sờ cằm, hắn cảm giác càng nhìn càng thấy giống nha, hắn thậm chí dám vỗ ngực khẳng định chính là thứ đó!
"Cái gì mà nhìn quen mắt, đều không phải là thịt sao!?" Mộc Phàm lớn tiếng trả lời, bây giờ toàn thân cậu giống như đang tắm trong nước sôi, lúc nào cũng giậm chân giận dữ.
"Không, trông rất quen mắt."
"..."
Mộc Phàm và Nhị Hắc giả vờ như không nghe thấy, Cô Độc Hiên Hàn yên lặng không nói, bắt đầu băn khoăn không biết có nên nhanh thêm gia vị vào sớm không.
Điện Thiên Ảnh nhìn biểu hiện của họ sắc mặt thoáng cái trầm xuống, sẽ không thật là...
"Thứ các ngươi nướng hơi giống ngựa." Điện Thiên Ảnh nói ra thắc mắc của hắn.
Sực nhớ ra điều gì đó ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, hai con ngựa trước xe đang cọ vào nhau. Điện Thiên Ảnh bỗng phát hiện ngoại trừ hai con ngựa hắn vừa mang về, không có con ngựa nào khác ở đây!
Con ngựa Xích Luyện của hắn đâu!!?
Thời điểm toàn quân thị vệ bị diệt, một số con ngựa chết và chạy mất, chỉ còn lại Xích Luyện và một con ngựa bình thường. Sau khi tìm được một chỗ nghỉ ngơi trong rừng, hắn cưỡi con ngựa bình thường đến thị trấn mua xe ngựa, giao Xích Luyện cho Mộc Phàm trông nom.
Tại sao Điện Thiên Ảnh không cưỡi Xích Luyện, mà cưỡi con ngựa bình thường đều có lý do cả...
Thứ nhất: Ngựa của hắn là Xích Luyện, con ngựa đắt tiền nhất và cao quý nhất, lúc trước hắn lựa chọn Xích Luyện bởi vì phù hợp với thân phận của hắn. Ngày thường hiếm khi chịu sai vặt, hắn đều là ngồi xe ngựa hoặc cưỡi ngựa.
Thứ hai: Hắn cưỡi con ngựa bình thường đến thị trấn mua xe ngựa, hắn có thể dùng con ngựa bình thường đổi hai con ngựa tốt quay trở về, đến lúc đó, một con dùng để kéo xe ngựa, một con cho Dĩnh Vô Tuyết.
Điện Thiên Ảnh nghĩ vậy, mới yên tâm để Xích Luyện ở lại, cưỡi con ngựa bình thường đến thị trấn đổi hai con ngựa tốt quay trở về, một con dùng để kéo xe ngựa, một con cho Dĩnh Vô Tuyết.
Thế nhưng bây giờ...
Xích Luyện của hắn đâu!!?
"Ta cảm thấy thứ các ngươi nướng hơi giống như con ngựa Xích Luyện của ta."
"Có thể thêm gia vị!" Vào lúc này Cô Độc Hiên Hàn đột nhiên đổi chủ đề, y sẽ không thừa nhận y có chút chột dạ! Cô Độc Hiên Hàn từ trong ngực lấy ra bình trúc, quen thuộc rắc bột lên thịt đang nướng. Mùi hương thực vật tràn ngập trong không khí, mang chút vị ngọt ngọt chua chua cũng không biết do gia vị gì tạo thành, cực kỳ dễ ngửi.
Thời gian thích hợp rắc gia vị lên, sau đó lật nhanh thịt nướng xuyên que gỗ để hương vị hòa quyện hơn.
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế Wattpad & WordPress. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế Wattpad & WordPress là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!
Khi Mộc Phàm và Điện Thiên Ảnh từ mùi hương dễ ngửi lấy lại tinh thần, Cô Độc Hiên Hàn gỡ miếng thịt ra khỏi que gỗ...
"Được rồi, em có thể ăn."
Cô Độc Hiên Hàn nói xong, thiếu niên là người thứ nhất nhào tới, Nhị Hắc nhào tới sau.
"Ngon lắm ~~"
"..."
Đôi mắt Điện Thiên Ảnh dán chặt vào người thiếu niên, dáng vẻ mong muốn Mộc Phàm giải thích rõ ràng với hắn và biểu lộ vẻ mặt sám hối sâu sắc.
Mộc Phàm vui vẻ ăn thịt, bị ánh mắt "Thâm tình" của Điện Thiên Ảnh nhìn hai mươi phút không rời, rốt cuộc ngừng động tác ăn thịt, ngẩng đầu nhìn Điện Thiên Ảnh với cái miệng dính đầy dầu mỡ, mắt lập loè đau thương.
"Thực ra, chúng ta cũng không muốn đâu."
"..."
"Nhưng, sau khi ngươi rời đi, con ngựa Xích Luyện của ngươi đột nhiên nổi điên đâm vào cây."
"..."
"Khi chúng ta lấy lại tinh thần, nó đã tự sát bằng cách đâm vào cây." Thiếu niên nghiêm trang lau khóe miệng dính dầu, vô cùng nghiêm túc nói rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
"Vừa vặn lúc đó lại đến giờ ăn, chúng ta liền quyết định chôn nó trong bụng chúng ta, để nó sớm đầu thai."
Hoàn toàn nói bậy nói bạ, hắn một chữ cũng không tin, Điện Thiên Ảnh giận dữ, nhưng không quên chính mình phải tiếp tục đóng vai mặt vô cảm!
Trên thực tế, thiếu niên không nói dối. Nên nhớ người dân Liên Minh Tinh Tế không biết nói dối, cho nên Mộc Phàm nói đều là sự thật. Chẳng qua tình huống thực tế không giống những gì thiếu niên hiểu được.
Cô Độc Hiên Hàn nhìn thiếu niên nghiêm túc giải thích, theo thói quen yên lặng, y cảm thấy không cần nói sự thật thì tốt hơn...
"Thật sao?"
"Thật!" Mộc Phàm và Nhị Hắc hai miệng một lời, đôi mắt sạch sẽ chân thành, không né tránh Điện Thiên Ảnh.
Lần này tới lượt Điện Thiên Ảnh yên lặng, đôi mắt Mộc Phàm và Nhị Hắc rất trong suốt, cũng không nói dối, nhưng hắn thế nào cũng không tin Xích Luyện của hắn cao quý như vậy sẽ nổi điên đâm vào cây!! Có thể thiếu niên không lừa gạt hắn, bởi vì không có người đàn ông nào trên thế giới này biết diễn trò và nói dối tốt hơn hắn.
Lần đầu tiên trong đời, Điện Thiên Ảnh xuất hiện cảm xúc phức tạp, rối rắm...
"Đó là sự thật." Mộc Phàm hào phóng xé một miếng thịt đưa cho Điện Thiên Ảnh: "Xin nén bi thương và ăn đi."
"..."
Điện Thiên Ảnh không chịu nổi sự cám dỗ của thức ăn, tự giận chính mình hung hăng cắn một cái, hắn bỏ rất nhiều tiền mua Xích Luyện!!
Con ngựa đắt tiền nhất, cao quý nhất!!
Buổi tối, mấy người vây quanh bên đống lửa và ăn món ngon Cô Độc Hiên Hàn làm, bầu không khí hài hòa để che giấu chân tướng sự tình.
Nguyên nhân Xích Luyện đâm vào cây không thể trách Mộc Phàm, nhưng nói không liên quan gì đến Mộc Phàm thì cũng không đúng. Trên thực tế, chuyện Xích Luyện đâm vào cây, thủ phạm hẳn là Điện Thiên Ảnh.
Điện Thiên Ảnh vì ngựa quý Xích Luyện, trước khi rời đi, dặn dò Mộc Phàm kỹ càng nhất định phải trông nom Xích Luyện.
Điện Thiên Ảnh đi mua xe ngựa, Mộc Phàm giúp hắn nhìn Xích Luyện, một khi Mộc Phàm đáp ứng giao dịch, cậu sẽ thực hiện nó một cách nghiêm túc. Vì vậy, Mộc Phàm rất nghiêm túc "Nhìn" Xích Luyện...
Không chỉ Mộc Phàm, Nhị Hắc cũng chăm chú nhìn Xích Luyện. Nhị Hắc nhìn một hồi liền không nhìn nữa, còn Mộc Phàm nhìn nó suốt hai tiếng đồng hồ, thật ra Mộc Phàm cũng không nhận ra cậu nhìn lâu như vậy, chờ cậu kịp phản ứng thì Xích Luyện bị cậu nhìn đến điên rồi.
Sau khi bị "Thị gian" suốt hai tiếng đồng hồ, Xích Luyện không chịu nổi áp lực tinh thần cuối cùng suy sụp, nên tự tử bằng cách đâm vào cây. Nói chính xác hơn là nó muốn chạy trốn, mới nhúc nhích được một tý, Mộc Phàm liền phát ra áp lực mạnh mẽ, khiến Xích Luyện sợ khiếp vía mất đi phương hướng, đâm vào cây chết ngắc...
'Tại sao nó lại chết?'
Cô Độc Hiên Hàn nhớ tới vẻ mặt vô tội cực kỳ đáng thương của Mộc Phàm lúc đó, khóe miệng nổi lên ý cười nhàn nhạt. Bỗng nhiên Xích Luyện chết, Mộc Phàm rất chán nản, bởi vì cậu không thực hiện được chuyện đáp ứng với Điện Thiên Ảnh, không trông nom tốt cho Xích Luyện. Cô Độc Hiên Hàn không thích dáng vẻ chán nản của thiếu niên, thế nên vì để nâng cao tinh thần cho thiếu niên, y liền làm thịt nướng cho thiếu niên ăn.
Đương nhiên, những điều này Cô Độc Hiên Hàn cảm thấy không cần phải nói ra. Dù sao tâm trạng của thiếu niên đã khôi phục, không còn chán nản như đưa đám nữa...