Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Bạo Lực Xâm Phạm.
Từ lúc ăn cơm xong Cô Độc Hiên Hàn chưa từng gặp Mộc Phàm lần nào, y bèn đi loanh quanh khắp Hắc Phong Sơn Trại. Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên nửa đường tìm đến cùng y ôn chuyện cũ, nhưng mà chỉ có hai người độc thoại với nhau, Cô Độc Hiên Hàn một chữ cũng chưa nói, rốt cuộc Cô Độc Hiên Hàn không nổi ồn ào vung tay điểm huyệt hai người, tiếp tục một mình đi loanh quanh giống hệt trước đó...
Người giang hồ luôn nghĩ rằng sư phụ của Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên là Cô Độc Hiên Hàn, thật ra Cô Độc Hiên Hàn chưa từng thu nhận hai người làm đồ đệ. Trước giờ Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên đơn phương gọi Cô Độc Hiên Hàn là 'Sư phụ', lần thứ hai bước vào giang hồ nói người giang hồ biết quan hệ của ba người là sư đồ. Song, bản thân ba người hiểu rõ ràng, Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên chẳng qua chỉ là đối thủ thất bại dưới kiếm Cô Độc Hiên Hàn, được y mang về bồi dưỡng. Y tâm tâm niệm niệm muốn có đối thủ đánh bại y, đáng tiếc hai người không có biện pháp đánh thắng y, thế nên bị đuổi khỏi Thiên Mạc Phong.
Tuổi tác ba người tương đương nhau, được coi là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trên giang hồ, tại trong mắt Cô Độc Hiên Hàn - Người đàn ông tồn tại tựa như thần linh thì khác, Kiếm Thần Dĩnh Vô Tuyết và Võ Ma Sát Văn Thiên chẳng mạnh mẽ bao nhiêu.
Đây chính là cái gọi thực lực chênh lệch quá lớn, trời đất không cùng đẳng cấp, hai năm sau khi rời khỏi Thiên Mạc Phong hai người Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên nỗ lực tăng cường thực lực, không nghĩ tới, gặp mặt lần nữa hai người dễ dàng bị y điểm huyệt...
"Hai năm nỗ lực của ngươi đều vô ích." Sát Văn Thiên chế nhạo Dĩnh Vô Tuyết đang một mực giữ im lặng.
Thời gian qua...
Dĩnh Vô Tuyết so với hắn nỗ lực nhiều hơn, điên cuồng tăng cường thực lực nhiều hơn, một lòng một dạ theo đuổi võ học tối cao, thế nhưng vĩnh viễn không theo kịp tốc độ của Cô Độc Hiên Hàn. Sát Văn Thiên nhìn Dĩnh Vô Tuyết, hắn cười trên nỗi đau của người khác.
Dĩnh Vô Tuyết phớt lờ Sát Văn Thiên đang làm loạn, ngay cả một ánh mắt cũng lười trao cho hắn. Trên thực tế, ngoại trừ đối phương là Cô Độc Hiên Hàn, Dĩnh Vô Tuyết ít khi nói chuyện, mặc dù khuôn mặt lớn lên nhã nhặn thanh tú.
"Sao, bị ta nói trúng tim đen nên cạn lời rồi?" Sát Văn Thiên không nhận được phản ứng mong muốn, tiếp tục chế nhạo anh.
Hai người bị Cô Độc Hiên Hàn điểm huyệt không thể cử động, chỉ có thể nhìn nhau, nhưng rõ ràng Dĩnh Vô Tuyết không muốn để ý tới Sát Văn Thiên, ánh mắt cứ nhìn hướng khác, cảm giác kiêu căng xem thường khiến Sát Văn Thiên tức cái lồng ngực.
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế Wattpad & WordPress. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế Wattpad & WordPress là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!
"Sao ngươi không trả lời? Mở miệng nói chuyện với ta khó khăn lắm à!?" Thái dương Sát Văn Thiên nổi gân xanh, khuôn mặt Sát Văn Thiên rất được thiếu nữ yêu mến chào đón, loại người đàn ông phong lưu tà mị tạo cảm giác xấu xa như vậy nữ nhân giang hồ thích nhất. Mà người đàn ông luôn được yêu thích chào đón lúc này đang nhăn mặt trợn mắt chế nhạo Dĩnh Vô Tuyết.
Ngón tay trên đùi Dĩnh Vô Tuyết nhúc nhích, dưới ánh mắt kinh ngạc của Sát Văn Thiên giơ lên, tự mình giải huyệt. Dĩnh Vô Tuyết khoanh tay trước ngực đi vài bước đối diện Sát Văn Thiên, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt nhã nhặn thanh tú lộ ra biểu cảm ngang ngược: "Hai năm nay ngươi hoàn toàn không tiến bộ."
"Ngươi!"
"Ngươi vốn dĩ yếu hơn ta, không nghĩ tới hai năm sau gặp lại vẫn yếu kém chẳng khác biệt, xem ra hai năm qua ngươi đều nằm trong ngực nữ nhân giang hồ mà ra sức vận động." Cánh tay Dĩnh Vô Tuyết ôm lấy Sát Văn Thiên kẹp ở dưới thân, chỉ một động tác thôi liền khiến khuôn mặt Sát Văn Thiên trắng bệch không còn chút máu.
Tựa như nhớ về ký ức sâu thẳm không muốn nhớ, Sát Văn Thiên cắn môi, người đàn ông phong lưu tà mị tư thế oai hùng bởi vì tức giận hai má ửng hồng trái lại có chút quyến rũ không đền mạng.
"Có vẻ ngươi biết ta định làm gì." Thực lực tiềm ẩn và dáng vẻ không phù hợp, Dĩnh Vô Tuyết ôm Sát Văn Thiên nhảy lên và biến mất tại chỗ.
Rõ ràng hai năm trước thực lực hai người chênh lệch không quá lớn, Cô Độc Hiên Hàn quả thực là người đặc biệt trong lòng Dĩnh Vô Tuyết. Tên khốn chết tiệt này càng ngày càng mạnh lên bởi vì người đàn ông ấy!
Chờ Sát Văn Thiên lấy lại tinh thần, Dĩnh Vô Tuyết đã đưa hắn đến một nơi hẻo lánh của núi Hắc Phong, Dĩnh Vô Tuyết một lần nữa điểm huyệt hắn, Sát Văn Thiên ngay cả cắn môi tức giận đều quên bén, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Dẫu sao đó là ký ức sâu thẳm Sát Văn Thiên không muốn nhớ chút nào.
"Dĩnh Vô Tuyết, ngươi dám!"
"Hai năm trước ta dám, ngươi đoán xem hai năm sau ta dám không?" Thư sinh nhã nhặn thanh tú dường như đang kể về một chuyện hết sức bình thường.
Dĩnh Vô Tuyết cởi đai lưng Sát Văn Thiên, xé rách quần áo hắn để lộ ra dáng người rắn chắc, Dĩnh Vô Tuyết cúi đầu giống như con thú đói khát không ngừng đòi hỏi. Sát Văn Thiên khác hẳn nữ nhân, thậm chí còn là một đàn ông luôn khiến cho phụ nữ phát điên, chết mê chết mệt...
Giờ phút này, hắn lại giống nữ nhân nằm dưới thân Dĩnh Vô Tuyết.
Dĩnh Vô Tuyết đổi tư thế, xoay lưng trần Sát Văn Thiên về phía mình, thô lỗ xé bỏ quần lót Sát Văn Thiên, tách ra hai chân thon dài khoẻ khoắn, không nới lỏng dạo đầu, đâm dương vật cương cứng sâu vào động nhỏ tiêu hồn, vách thịt non của hắn ôm trọn dương vật anh không chừa kẽ hở, dương vật dường như sắp bị cắn gãy.
"Dĩnh Vô Tuyết! Ngươi con mẹ nó đang làm cái gì! Ngươi có tin ta cắt đứt của quý của ngươi không!!" Sát Văn Thiên không ngờ hai năm sau gặp lại Dĩnh Vô Tuyết dám làm loại chuyện như thế.
Hai năm trước, vào đêm cuối hai người bị Cô Độc Hiên Hàn đuổi ra khỏi Thiên Mạc Phong, Dĩnh Vô Tuyết uống say xem hắn thành Cô Độc Hiên Hàn mà làm tình, hôm sau, thừa dịp Dĩnh Vô Tuyết chưa tỉnh dậy hắn lập tức chạy trốn. Hắn nghĩ Dĩnh Vô Tuyết không hề nhớ chuyện đêm đó, nếu không sao anh chẳng đi tìm hắn giải thích nguyên nhân.
Có nằm mơ cũng không ngờ Dĩnh Vô Tuyết thực sự nhớ những gì đã xảy ra đêm đó!!
"Đây không phải là lần đầu tiên, ngươi giả bộ ¹liệt nữ trinh trắng cái gì." Dĩnh Vô Tuyết vén áo choàng lên, không chờ Sát Văn Thiên kịp thích ứng, dương vật liên tục đâm vào rút ra động nhỏ nóng bỏng được máu bôi trơn của Sát Văn Thiên với lực đạo mạnh mẽ.
¹Liệt nữ: Người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết.
"A!" Va chạm mãnh liệt, hai viên tinh hoàn nặng trĩu đánh vào mông hắn phát ra âm thanh bạch bạch, sắc mặt Sát Văn Thiên đau đến trắng nhợt như mảnh vải trắng không tạp chất, bạo lực xâm phạm khiến hắn cảm thấy phía sau cực kỳ đau đớn như bị xé rách.
Dĩnh Vô Tuyết nhã nhặn thanh tú hai má ửng hồng hưng phấn, trông cực kỳ sảng khoái.
"Ngươi, súc sinh khốn kiếp, sao ngươi dám đối xử với ta như thế..." Sát Văn Thiên cắn môi tức giận mắng, Dĩnh Vô Tuyết làm càng mãnh liệt đâm vào rút ra.
"Bị người thông à? Nếu sư phụ bằng lòng, ta sẵn sàng chấp nhận phục vụ dưới thân y, còn ngươi." Thắt lưng Dĩnh Vô Tuyết dừng một chút rồi hung bạo thúc mạnh động nhỏ của Sát Văn Thiên, vừa tàn nhẫn va chạm, vừa chế giễu: "Ngươi muốn ta phục vụ dưới thân ngươi à? Người bây giờ đang dạng chân bị làm, chính là ngươi đó, Sát Văn Thiên."
"Ah ưm..."
Dương vật xỏ xuyên động nhỏ, đỉnh đầu thọc sâu vào bên trong với tần suất nhanh và thô bạo, động nhỏ nhanh chóng bị nới lỏng.
"Đừng lo lắng nha, đêm còn rất dài, ta không làm hỏng ngươi." Trong mắt Dĩnh Vô Tuyết không có tình cảm tha thiết, anh bóp chặt mông hắn, nhìn chằm chằm chỗ kết hợp dâm mĩ không còn đầm đìa chảy máu, ngoan ngoãn tiết ra dịch mời gọi mặc người chà đạp, co rút nhả ra nuốt vào dương vật phảng phất chút dịu dàng hiếm có.