Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Khinh Thường.
"Minh Chủ, Hách Liên đã trở lại!"
"Nói hắn lập tức đến thư phòng." Ngồi ở ghế chủ nhân là một người đàn ông mặc y phục màu xanh thẫm, má trái có vết sẹo dài phá hủy tướng mạo thanh tú của người đàn ông, vô tình tăng thêm thêm uy nghiêm.
"Minh Chủ." Hách Liên Hạo cung kính hành lễ, còn chưa quỳ xuống Minh Chủ Tiếu Vũ Phong liền đỡ dậy.
"Ta đã xem tin tức ngươi truyền về, Cô Độc Hiên Hàn thế mà xuất hiện tại Phổ Huyện." Tiếu Vũ Phong nheo mắt, đuôi mắt tăng thêm vài phần quyến rũ, không giống sẽ gặp phải trên mặt người đàn ông.
"Vâng, ta tận mắt nhìn thấy. Kỳ thực, lần này ta trở về còn có một chuyện khác cần báo cáo." Hách Liên Hạo khẽ trầm mặt, nếu không phải chuyện quan trọng, hắn tuyệt đối không cần đích thân đi một chuyến: "Ngoại trừ Cô Độc Hiên Hàn, Kiếm Thần Dĩnh Vô Tuyết, Võ Ma Sát Văn Thiên cũng xuất hiện ở Phổ Huyện."
"Cái gì?"
"Không phải là tin đồn, ta đã tận mắt nhìn thấy bọn họ, cho nên ta để Thanh Phong ở lại đó, chính mình trở về báo cho ngươi." Kỳ thật ngay cả hắn cũng khiếp sợ, không ngờ tin tức thần thú xuất hiện ở Phổ Huyện thu hút nhiều người như vậy...
Không chỉ có Cô Độc Hiên Hàn im lặng suốt năm năm, ngay cả hai người Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên không hứng thú về các vấn đề của chốn giang hồ cũng tới. Bây giờ ba vị cao thủ đang ở Phổ Huyện, nếu như Võ Lâm Minh muốn ra tay, e rằng ba người này sẽ là chướng ngại lớn nhất. Vẻ mặt của Hách Liên Hạo trở nên nghiêm nghị hơn khi nghĩ đến tình huống thiếu niên khống chế thần thú ở chung với Cô Độc Hiên Hàn.
"Còn gì nữa? Nếu chỉ là những chuyện này, ngươi sẽ không đích thân trở về." Tiếu Vũ Phong biết rõ tính cách của thủ hạ, Hách Liên Hạo làm việc đặc biệt nghiêm túc, tuyệt đối không không bao giờ để xảy ra sai sót.
"Thần thú đã có chủ, ta đã nhờ Thanh Phong tìm hiểu thân phận của thiếu niên, trước mắt chưa có kết quả."
"... Chẳng trách ngươi phải đích thân trở về một chuyến." Tiếu Vũ Phong rót một ly trà đưa cho Hách Liên Hạo: "Là người như thế nào?"
"Là người bình thường, chiêu thức tuy rằng kỳ lạ nhưng rất lợi hại, với lại thần thú thực nghe lời thiếu niên." Hách Liên Hạo tỉ mỉ nhớ lại.
"Xem ra gặp thêm một người khó giải quyết, nhưng cho dù như thế Võ Lâm Minh nhất định phải cướp đoạt thần thú!" Tiếu Vũ Phong cương quyết: "Thần thú rơi vào tay kẻ khác, không quản người kia là xấu hay tốt đều không là chuyện tốt! Chỉ có đưa thần thú vào Võ Lâm Minh mới an toàn nhất!"
"Minh Chủ, còn có một chuyện. Ta từng trông thấy Cô Độc Hiên Hàn và chủ nhân của thần thú cùng một chỗ, bọn y tựa hồ quan hệ không tồi, Cô Độc Hiên Hàn hiện tại ở tại Hắc Phong Sơn Trại." Đây là nguyên nhân Hách Liên Hạo không thể không trở về.
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế Wattpad & WordPress. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế Wattpad & WordPress là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!
"Cô Độc Hiên Hàn đứng về phe ai, Kiếm Thần, Võ Ma sẽ ở phe đó, chúng ta phải nghĩ phương pháp lôi kéo Cô Độc Hiên Hàn, để y đứng về phe chúng ta." Tiếu Vũ Phong nghiêm túc phân tích thế cục, ngoại trừ giang hồ, Triều Đình cũng bắt đầu nhập cuộc.
Trước khi đại hội võ thuật bắt đầu, trận hỗn chiến xoay quanh Phổ Huyện sẽ bắt đầu trước.
"Minh Chủ?"
"Hách Liên ngươi ở lại Võ Lâm Minh quản lý mọi việc lớn nhỏ, ta lần này tự mình đi Phổ Huyện. Mặc kệ thần thú là thật hay giả, người trong giang hồ đều đã nhận định con thú Phổ Huyện là thần thú, một khi những người có ý định đoạt thần thú, sẽ có hỗn loạn lớn." Thời điểm hiện tại đã bắt đầu hỗn loạn.
"Vâng, khi nào Minh Chủ xuất phát?"
"Buổi chiều liền đi, ngươi đi gọi Phong Dao, nói ta muốn dẫn hắn đi cùng dặn dò hắn chuẩn bị sẵn sàng." Tuy rằng Võ Lâm Minh cách Phổ Huyện không xa, nhưng phải tốn dù chút thời gian nào vào lúc này đều là lãng phí.
"Vâng!"
Ngoại trừ Võ Lâm Minh, Triều Đình cũng âm thầm phái người tiến về Phổ Huyện.
Lúc này, người người từ khắp nơi tụ tập dưới chân núi Hắc Phong, không ai dám đi lên núi, bởi vì thi thể của những người lên núi đều phát hiện giữa sườn núi. Hắc Phong Sơn Trại nghênh đón hai người, chính hai người này đã ngăn cản người giang hồ khác lên núi.
Người kia nhã nhặn thanh tú, người nọ phong lưu tà mị. Khi nhìn thấy Cô Độc Hiên Hàn cả hai đều khom lưng cúi đầu, trăm miệng một lời cung kính gọi: "Sư phụ."
Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên kính cẩn nhìn Cô Độc Hiên Hàn, rõ ràng họ là hai người có địa vị đáng kể trong chốn giang hồ, lại khom lưng cúi đầu không dám nhìn thẳng Cô Độc Hiên Hàn.
"Ta không mời các ngươi đến đây." Cô Độc Hiên Hàn thoáng liếc nhìn hai người rồi nhanh chóng rời đi, đối với thái độ của y, Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên không có tức giận ngược lại đầu càng cúi thấp.
"Đồ đệ nghe nói sư phụ đến Phổ Huyện, nên đến gặp riêng sư phụ." Dĩnh Vô Tuyết nhã nhặn thanh tú không hề giống dáng vẻ của kiếm khách, nhưng anh khá thành công trong kiếm thuật, nhiều tiền bối trong chốn giang hồ cảm thấy không tốt bằng anh.
"Các ngươi hẹn nhau đến chung?"
"Vâng."
"Không phải!" Dĩnh Vô Tuyết nhã nhặn thanh tú lớn tiếng phản bác. Chống lại tầm mắt Sát Văn Thiên nhìn qua, Dĩnh Vô Tuyết nhíu mày cảnh cáo, thanh âm cực kỳ khinh thường và chán ghét, không hợp hình tượng: "Ta hẹn ngươi khi nào."
Sát Văn Thiên im lặng không lên tiếng, nhưng sắc mặt vô cùng lúng túng.
"Mặc kệ các ngươi đến như thế nào và đến đây làm gì, đừng quấy rầy ta." Cô Độc Hiên Hàn không có hứng thú với hai người, thái độ lạnh lùng trước sau như một.
Dĩnh Vô Tuyết nhỏ giọng đáp 'Vâng', Sát Văn Thiên thì hừ lạnh một tiếng, cố tình để Dĩnh Vô Tuyết nghe. Bầu không khí giữa hai người căng thẳng, Cô Độc Hiên Hàn không thèm quan tâm, đương nhiên còn có một người nữa là Mộc Phàm, từ đầu tới cuối bị Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên phớt lờ.
Thực ra, Mộc Phàm không nhận ra rằng mình bị người ta phớt lờ. Đến tận khi người đàn ông nói xong vài câu với hai đồ đệ, cậu sờ sờ đầu mới hiểu được dường như hai người không ai nhìn thấy cậu, xem cậu như không khí...
"Ăn cơm thôi." Thiếu niên kéo kéo vạt áo người đàn ông bên cạnh, lúc nói chuyện tác động vết thương trên môi liền hít mạnh một hơi.
"Còn đau?" Cô Độc Hiên Hàn nhìn mặt mày thiếu niên nhăn nhúm, vết thương kết vảy làm cho y có chút áy náy, phải biết rằng y giết người chưa bao giờ xuất hiện cảm xúc áy náy, điều này khẳng định bởi vì y không có biện pháp đối với con vật nhỏ. Cô Độc Hiên Hàn tự tìm cho mình lý do chính đáng.
Mộc Phàm không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc của Cô Độc Hiên Hàn nữa, ngày hôm qua người đàn ông liên tục hỏi không ngừng nghỉ, y không thể hỏi những câu khác hoặc câu gì có ý nghĩa hơn à!? Thiếu niên trực tiếp đảo mắt xem thường ứ thèm nhìn người đàn ông.
Nếu đêm qua người đàn ông đồng ý lên giường với cậu, cậu còn rộng lượng cho y vẻ mặt dễ gần. Tuy nhiên, người đàn ông không những từ chối lên giường cùng cậu, dành cả một đêm giáng đạo lý cho cậu! Phiền hơn những kẻ tẩy não cậu trong phòng thí nghiệm!! Rõ ràng y bình thường lạnh lùng ít nói, không nghĩ tới là một người chuyên giảng đạo lý, mặc dù cậu không thèm nghe lọt tai lời người đàn ông, nhưng cậu nhớ kỹ hai câu y giảng giải nhiều lần.
Một là: Đàn ông phải ngủ với phụ nữ.
Hai là: Phải yêu thích nhau mới lên giường.
Trực tiếp bỏ qua câu đầu tiên, dẫu cho đàn ông ngủ cùng nữ nhân, cậu chỉ có thể ngủ với đàn ông thôi. Bởi vì nhiệm vụ của cậu là hiến thân lấy 'Hạt giống' quay về Liên Minh Tinh Tế, vì vậy cậu phải tìm đàn ông, phụ nữ không thể cho cậu 'Hạt giống'. Câu thứ hai có thể suy nghĩ kỹ, theo ý của Cô Độc Hiên Hàn nghĩa là nếu y thích cậu, y sẽ nguyện ý ngủ với cậu!? Mộc Phàm rốt cuộc cũng thông suốt sau khi suy nghĩ cả đêm, nhưng yêu thích là gì thì thật phiền phức...
Đối với Cô Độc Hiên Hàn không dứt khoát, thiếu niên đột nhiên lườm một cái. Người đàn ông này tốt nhất nên là người cậu muốn tìm, nếu không thì, hừ hừ!
Cô Độc Hiên Hàn quay đầu vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng thiếu niên lườm mình, khóe miệng giật giật: "Cẩn thận lọt tròng mắt đấy."
"..."
"..."
Dĩnh Vô Tuyết, Sát Văn Thiên kinh ngạc nhìn Cô Độc Hiên Hàn, họ biết người đàn ông không thể nói những lời như vậy, nhưng lại rất quen thuộc với thiếu niên, thậm chí còn sờ sờ tóc thiếu niên!!? Người đàn ông điêu khắc ra từ băng lạnh cũng có hành vi cưng chiều bình thường!?
"Là ngươi!" Sát Văn Thiên lúc này mới chú ý tới thiếu niên chính là người hắn từng gặp!
"Ngươi là ai, chúng ta từng gặp nhau sao?" Thiếu niên kỳ quái nhìn về phía Sát Văn Thiên.
"... Chúng ta gặp nhau ở bên hồ." Biểu cảm của Sát Văn Thiên lập tức bị phá vỡ, chúng ta mới gặp đó được không, đừng mất trí nhớ nhanh như vậy!
Chỉ thấy thiếu niên hai tay ôm ngực, biểu cảm nghiêm túc tự hỏi, chốc lát nhíu mày, chốc lát ngẩng đầu đánh giá khắp người Sát Văn Thiên, một phút sau, hai mắt sáng ngời. Khi Sát Văn Thiên xem biểu cảm của Mộc Phàm, liền biết thiếu niên nhớ tới mình, nhưng cậu suy nghĩ quá lâu rồi thì phải. Thiếu niên chỉ tay về phía Sát Văn Thiên: "Hôm qua chúng ta mới gặp nhau bên hồ?"
"Đúng."
Thiếu niên nghĩ tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ, cậu bình thường hiếm khi ghi nhớ tên và khuôn mặt của họ, ngay từ đầu cũng trực tiếp gọi Dương Băng Trác, Tân Bạch là Tam Hắc, Tứ Hắc. Mộc Phàm sống trong phòng thí nghiệm quanh năm suốt tháng không tiếp xúc với ai, cũng không cần ghi nhớ tên ai. Mấy người thí nghiệm giống nhau nên cậu không cần thiết ghi nhớ, cậu và Nhị Hắc phân biệt người với người bằng hơi thở.
Trừ khi đối phương lớn lên có vẻ ngoài nghịch thiên, sắc đẹp không cách nào hình dung được, nếu không cậu thường xuyên phân biệt tất cả mọi người qua hơi thở. Ví dụ như hơi thở Cô Độc Hiên Hàn hoàn toàn khác người ta, bá đạo hùng mạnh khiến thiếu niên dễ dàng nhận biết ngay và luôn... Đối với những người quá yếu, nói chung không đủ mỹ lệ không phân biệt được ai với ai, cậu lười nhớ...
"Ta là người điểm huyệt ngươi." Đây là lần đầu tiên, Sát Văn Thiên mới biết có người không biết hắn.
Mộc Phàm nghe Sát Văn Thiên nói, còn thật sự quan sát Sát Văn Thiên giống như miếng thịt lợn, hơi thở cũng có chút giống. Lặng im một lúc lâu, thiếu niên kéo kéo vạt áo Cô Độc Hiên Hàn gọi: "Đến giờ ăn cơm rồi."
"Ừm."
"Đi thôi, đi ăn cơm nào ~~" Thiếu niên vui vẻ lôi kéo Cô Độc Hiên Hàn, không để ý Sát Văn Thiên.
"..." Cứ như vậy mà đi? Một chữ A cũng không có, trước đây không phải đối với hắn nhiệt tình lắm sao!! Khuôn mặt phong lưu của Sát Văn Thiên nhăn lại, nghĩ muốn xông lên mạnh mẽ đánh thiếu niên một trận!! Còn loại biểu cảm khinh thường khi cậu rời đi là như thế nào hả! Thực tổn thương lòng tự trọng!!