Sườn eo bỗng truyền đến đau đớn.

Triều Lộc ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là vẻ mặt khó chịu của Cố Thượng Nghiêu.

Cố Thượng Nghiêu "Không được nghĩ người khác!"

Trong mắt Triều Lộc đầy ý cười, nói với hắn "Anh là nhất"

Cố Thượng Nghiêu: "......"

Hắn khụ một tiếng, hơi có chút không được tự nhiên quay mặt ra chỗ khác, còn không quên nhỏ giọng nói thầm một câu "Em biết thì tốt"

Hai người lần thứ hai dung nhập vào thế giới ý thức điên cuồng của Tiểu Bạch.

Sau đó, bọn họ lập tức cảm nhận được, Tiểu Bạch hận Cố Thượng Nghiêu.

Anh ta cảm thấy chính là Cố Thượng Nghiêu hủy hoại hết thảy của anh ta!

Tiểu Bạch nhìn Cố Thượng Nghiêu xum xoe Triều Lộc, nhìn Triều Lộc bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc, nhìn hai người không coi ai ra gì mà ở bên nhau......Đố kỵ đã làm làm Tiểu Bạch bị điên.

Em ấy rõ ràng chỉ thuộc về một mình mình!

Em ấy đáp ứng rồi mà!

Vì thế, ngày đó ở phòng thí nghiệm, anh ta mới để tang thi virus vào người cô.

Nghe anh nói, từ nay về sau chỉ nhìn một mình anh là được, anh sẽ bảo vệ em.

Nhưng kế hoạch của anh ta đã bị Cố Thượng Nghiêu phá hủy!

Anh ta trơ mắt nhìn Cố Thượng Nghiêu cướp đi Triều Lộc, mà anh ta chỉ có thể ngã vào vũng máu, hai chân bị thương nặng, một chút biện pháp cũng không có.

Tiểu Bạch không cam lòng! Anh ta sao có thể cam tâm?!

Cho nên, anh ta vừa tìm được cơ hội, khó tòa nhà thực nghiệm lại, bật lửa thiêu mọi thứ.

Thời điểm ánh lửa bập bùng nuốt trọn toà nhà, Tiểu Bạch cảm nhận được sự vui sướng đã lâu không có. Thiêu đi, đều thiêu hết đi! Tử vong cũng không thể làm chúng ta chia lìa!

Cho nên khi thấy Cố Thượng Nghiêu tới, Tiểu Bạch ngồi dựa vào kính nở một nụ cười với hắn.

Rất nhanh thôi, em ấy sẽ là của một mình mình.

Là ánh sáng duy nhất trong thế giới của mình!

Tiểu Bạch xoay người, nhìn Triều Lộc ngã vào phía sau anh ta.

Tiếng ầm ầm vang lên, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười ngọt ngào, bộ dáng giống như năm đó lần đầu tiên được ăn kẹo ngọt.

Triều Lộc, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.

Lại vào ngay lúc này, bao cổ tay đen trên tay Triều Lộc đột nhiên phát ra ánh sáng trắng "Kiểm tra đo lường đến sinh mệnh ký chủ bị đeo doa, nhanh chóng tiến hành kế hoạch khẩn cấp rút ý thức ra!"

Cùng lúc đó, trên mặt đất đột nhiên vỡ ra một cái lỗ lớn, hai người đàn ông thành niên đeo mặt nạ bảo hộ nhảy lên.

"Phát hiện mục tiên!"

"Các người là ai? Buông ta ra! A ——"

Bọn họ không chút chần chờ đánh ngất Tiểu Bạch, mang anh ta đi.

Ai cũng không chút ý, bao cổ tay đen trên ty Triều Lộc tự mở ra, tự động rơi vào cái lỗ kia.

Gần nhu đồng thời, chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang lớn, cả tòa nhà thực nghiệm trong phút chống bị san bằng.

Hai người đeo mặt nạ bảo hộ là do Cố Tư phái tới, bọn họ mang Tiểu Bạch đi là do anh ta hiểu biết hướng đi trên địa cầu của Cố Thượng Nghiêu.

Tiểu Bạch làm con tin bị đưa tới bên người Cố Tư, mà khi anh ta phát hiện Cố Thượng Nghiêu không chết, chỉ là trọng thương bị hôn mê, tà ác trong lòng lại ngóc đầu trở lại.

Anh ta thuyết phục Cố Tư mưu hại cha mẹ Cố Thượng Nghiêu l cú đó vẫn còn là Hoàng đế hoàng hậu của đế quốc, cũng ngay trong lúc hắn hôn mê phán cho hắn tội phản quốc, tuyệt đối là đuổi cùng giết tận!

Cuối cùng, Cố Tư bước lên ngôi vị hoàng đế; Cố Thượng Nghiêu đang trọng thương hôn mê dưới hộ tống của thuộc hạ, rời đi khỏi Thủ Đô Tinh.

Khi đó, tầm mắt mọi người đều đặt trên người Cố Thượng Nghiêu, sẽ không có người chú ý tới, một bao cổ tay đen nhảy vào phi hành khí có Tiểu Bạch, cùng đi tới Thủ Đô Tinh.

Lại lúc người ta không chú ý, nó từ phi hành khí nhảy ra.

Người khác nhìn qua thoạt nhìn bình thường, bao cổ tay đen bị người khác vứt bỏ, nhưng bên trong nó lại đang bảo vệ ý thức hoàn chỉnh của Triều Lộc.

Lại qua nhiều năm, bao cổ tay đen vẫn luôn bảo vệ Triều Lộc rất khá. Thẳng đến khi trong một lần ngoài ý muốn, nó gặp diễn viên Triều Lộc.

Sau đó, diễn viên Triều Lộc bị phú nhị đại Dung thiếu gia hại chết, bao cổ tây liền để ý thức Tiều Lộc vào trong thân thể cô ấy, bánh răng vận mệnh lại lần nữa vận chuyển.

"Đây là...........Sao lại thế này?" Xem đến đây, Triều Lộc sờ vào cổ tay phải mình, nơi đó là vị trị cô thường đeo bao cổ tay.

Biểu tình Cố Thượng Nghiêu có chút vi diệu.

Thanh âm hệ thống vang lên bên tai hai người "Chủ nhân, đã dựa theo mệnh lệnh ngài, chấp hành nhiệm vụ bảo hộ" Lần này không phải là giọng nói Tiểu Nãi, mà là giọng nói nam tính thành niên, nghe còn có chút giống Cố Thượng Nghiêu.

Triều Lộc: "?"

Cố Thượng Nghiêu thở dài "Nó là hệ thống trí năng của anh......."

Khoa học  kỹ thuật phát triển rất hiện tại, mỗi một nhân dân trên tinh tế đều sẽ có một hệ thống trí tuệ nhân tạo của riêng mình, trở giúp hoàn thành công việc học tập thông thường, công tác và sinh hoạt thường ngày. Trí tuệ nhân tạo của Cố Thượng Nghiêu thi tân tiến hơn một chút, để tiện cho việc tác chiến chỉ huy, hắn đã hợp nhất một bộ phận ý thức nhỏ của mình vào hệ thống trí tuệ nhân tạo, để nó càng thêm nhân tính hóa, càng chính xác hóa.

Hệ thống Cố Thượng Nghiêu vẫn luôn ở trong bao cổ tay hắn, mà lúc trước ở trên địa cầu, hắn đã đưa bao cổ tay cho Triều Lộc.

"Nó có thể bảo vệ em" Triều Lộc nhớ mang máng, lúc trước, hắn đã nói với cô như thế.

Cô đã trả lời hắn thế nào nhở?

"Rất giống mát xa"

"Mát xa...." Khi đó Cố Thượng Nghiêu, mặt dở khóc dở cưới nói "Cũng đúng, em nói cái gì thì là cái đó"

Triều Lộc cúi đầu, mới phát hiện nước mắt đã sớm ngập hốc mắt.

Nguyên lai những năm gần đây, Cố Thượng Nghiêu vẫn luôn ở bên người mình, trước nay chưa từng rời đi.

Trong lúc nhất thời, cảm động trong lòng cơ hồ đã lấp đầy Triều Lộc! Cô vui vẻ, trong lòng lại không ngăn được chua xót, đành cưỡng chế cảm xúc nói sang chuyện khác "Nhưng mà, nó sao lại nói kiểu kia?" Cô bảo là giọng nói tiểu nãi của hệ thống.

"Để ngụy trang" Hệ thống thay Cố Thượng Nghiêu trả lời.

Kỳ thuật ở trong lúc nổ mạnh và hỏa hoạn kia, bộ phận số liệu hệ thống bị hao tổn, nên làm cho ý thức Triều Lộc cũng có chút chịu ảnh hưởng. Hậu quả là hệ thống và Triều Lộc đều bị mất đi một bộ phân ký ức.

Hệ thống cũng bởi để kích thích ý chí chiến đầu của Triều Lộc nên mới vô tình nghĩ ra giá trị gà gáy, cũng coi như đủ dụng tâm.

Mà Cố Thượng Nghiêu cũng vì do lúc va chạm khi đó, mất đi một phần ký ức. Hắn dung hợp một bộ phận ý thức với hệ thống trí tuệ nhân tạo, hệ thống rời khỏi hắn lâu như vậy, mới dẫn tới chứng đau nửa đầu.

Mà hiện giờ ý thức trong thế giới, Cố Thượng Nghiêu và Triều Lộc rất cuộc nhớ lại hết tất cả.

Triều Lộc còn có chút thẹn thùng sau cửu biệt, Cố Thượng Nghiêu có tình khó kiềm chế, một tay ôm Triều Lộc vào trong ngực.

"Triều Lộc, anh rất nhớ em"

Cằm gác vào đầu vai rắn chắc của hắn, môi Triều Lộc giật giật, cuối cùng cũng nói "Em cũng nhớ anh"

"Khụ khụ khụ ——" liên tiếp ho khan và tiếng cắt đứt không khí kiều diễm của Triều Lộc và Cố Thượng Nghiêu, hai người lúc này mới nhớ tới, bên người bọn họ còn có một người.

Thiển Bạch nằm liệt ở góc tường, thân thể hắn nằm vật ở đất, cả người nhìn qua rất chật vật.

Triều Lộc nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp "Tôi có đi tìm anh"

Thiển Bạch sửng sốt.

"Nhưng người trong viện nghiên cứu nói với tôi, không có người này. Mặc kệ tôi hỏi bao nhiêu lần, đáp án của bọn họ vẫn như tế. Sau đó........." Sau đó cha mẹ Triều Lộc qua đời ngoài ý muốn, Triều Lộc cũng không còn tâm tình suy nghĩ cái khác.

"Ha ha ha ha ——" Thiển Bỗng bỗng cười ha hả "Muộn, quá muộn rồi"

Mày Triều Lộc nhăn lại "Anh nói cái gì?"

Lúc này, thanh âm hệ thống khẩn cấp vang lên "Chủ nhân, tôi kiểm tra đo lường phát hiện trang bị tự hủy! 15 giây sau, quang não bên ngoài sẽ nổ, toàn bộ ý thức trong thế giới sẽ tiêu vong!"

Triều Lộc & Cố Thượng Nghiêu: "!!!"

Cố Thượng Nghiêu "Mang chúng tôi ra ngoài!"

Hệ thống "Được, nhưng tôi chỉ có thể mang một người........."

"Mang Triều Lộc ra trước!" Cố Thượng Nghiêu không chút nghĩ ngợi nói.

Triều Lộc sốt ruột kéo tay Cố Thượng Nghiêu "Không cần! Em."

Nhưng cô quên mất hệ thống này là của Cố Thượng Nghiêu, thậm chí trong đó còn tồn tại một bộ phận ý thức của hắn. Cho nên Cố Thượng Nghiêu vừa ra lệnh, hệ thống đã lập tức chấp hành.

Ký ức cuối cùng của Triều Lộc, là độ ấm còn lưu lại từ đầu ngón tay Cố Thượng Nghiêu, cùng, đồng từ đen nhánh của hắn phản chiếu lại hai hình ảnh nho nhỏ của mình.

···

Tòa nhà "Diễn viên hãy nhắm mắt", trong khoang ngủ nào đó.

Triều Lộc mở choàng mắt "A Nghiêu!"

Cô lập tức từ trong khoang mở ra, đang muốn nhảy ra, lại đột nhiên đối diện với màn hình lớn trên tường.

Đó là màn hình phát sóng trực tiếp.

Triều Lộc thấy Cố Thượng Nghiêu đưa lưng về phía mình.

Ngay sau đó, màn hình như nổ mạnh.

"A Nghiêu ——"

Người xem trên toàn đế quốc đều nhìn thấy một màn nổ tung trên sóng phát trực tiếp này, ngay sau đó, phòng phát sóng cũng tối đen.

【Sao lại thế này? Sao lại không thấy hình?】

【Hoàng Thái Tử điện hạ thế nào rồi?】

【Tôi thấy cốt truyện ý là........không về được?】

【 Sẽ không sẽ không! Đây chỉ là phát sóng trực tiếp! 】

【huhuhu điện hạ thật khổ! Điện hạ nhanh trở về đi!】

......

Tòa nhà "Diễn viên hãy nhắm mắt"

Triều Lộc lao ra khỏi "Khoang ngủ", vừa liếc mắt đã thấy Uông Hải đang vội đi tới. Uông Hải còn chưa kịp biểu đạt sự quan tâm của ông, đã bị Triều Lộc kéo cổ áo "Anh ấy đâu? Cố Thượng Nghiêu đâu?"

Uông Hải cũng không biết trả lời cô như thế nào "Ừm, toàn bộ hệ thống phát sóng đều tê liệt! Điện, ý thức điện hạ chú thấy còn, còn ở bên trong....."

"Không có khả năng!"

Triều Lộc đẩy Uông Hải lao ra khỏi của.

Giờ phút này, cả người cô chỉ còn một ý nghĩ: Mình phải tìm anh ấy! Mình muốn tìm anh ấy! A Nghiêu! A Nghiêu! Anh ở đâu rồi?

Triều Lộc một hơi chạy ra khỏi tòa nhà "Diễn viên hãy nhắm mắt"

Người trên đường đi tới đi lui, xe thì chạy như nước chảy. Triều Lộc đưa mắt nhìn bốn phía, bất kể nơi nào đều không có người cô muốn tìm.

Cô hét lên như muốn hỏng giọng "A Nghiêu ——"

Dột nhiên có một chiếc ô tô lao tới, lao thẳng vào Triều Lộc.

"Kít——" Tiếng thắng gấp phá ra.

"Triều Lộc——"

···

Triều Lộc cảm thấy ý thức mình đã phải lên lên xuống xuống, giống như đã trải qua rất nhiều việc, lại phảng phất như đang ngủ say.

Quanh mình người tời người lui không ngừng, cũng đang nói chuyện:

"Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da. Nhưng tinh thần cô ấy có vẻ không tốt"

"Hẳn làm việc liên túc trong tiết mục nên dẫn tới mệt mỏi"

"Vậy mong Lục tiên sinh chiếu cố Triều Lộc nhà chúng tôi"

"Hẳn là liên tục thượng tiết mục quá mệt mỏi."

"Vậy làm ơn Lục tiên sinh chiếu cố hảo chúng ta nai con."

......

Không biết qua bao lâu, Triều Lộc rốt cuộc mở mắt.

"A Nghiêu ——" cô đột nhiên ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng hoa lệ.

Của lập tức có người đẩy vào, là một chàng trai mặc chế phục người hầu.

"TIểu thư, ngài tỉnh, thật tốt quá!"

Triều Lộc mở miệng liền hỏi "A Nghiêu ở đâu?"

Thị tòng quan đột nhiên lộ ra vẻ mặt bi thương, cậu hơi hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng nói ra một câu "Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi cho tốt"

Trong lòng Triều Lộc trầm xuống.

Nơi này là phủ đệ lâm thời của Cố Thượng Nghiêu ở Thủ Đô Tinh, một lâu đài cổ trồng đầy hoa hồng.

Ngày kia lúc ý thức Triều Lộc trở lại thế giới hiện thực, thị tòng quan đã thu được tin tức liền tự mình dẫn người tới tiếp cô đi, vừa lúc gặp được cô vì va chạm ô tô mà ngất xỉu trên đường.

Thị tòng quan lập tức mang cô trở về, chăm sóc tốt. Rốt cuộc, đây là việc Cố Thượng Nghiêu ngàn vạn dặn dò.

Hiện tại, quân đội Cố Thượng Nghiêu đã hòa bình tiếp nhận Thủ Đô Tinh. Hoàng đế Cố Tư xuống đài, mười hai đại quý tộc toàn bộ đều ủng hộ, dân chúng càng mong chời với vị điện hạ vận mệnh đầy chông gai này.

Cố Thượng Nghiêu lại chậm chạp chưa từng lộ diện.

"Anh ấy ở đâu?"

"Anh ấy ở đâu?"

"Anh ấy ở đâu?"

Mấy ngày nay cứ tới giờ, vấn đề này đã được Triều Lộc hỏi vô số lần. Thị tòng quan cũng chỉ có dùng trầm mặc mà chống đỡ.

Trong lòng Triều Lộc cũng ngày càng trầm xuống.

Cô cho rằng mình có thể kiên cường, rốt cuộc, cô một mình trải qua và gánh vác nhiều việc như vậy. Nhưng hôm nay nghĩ đến Cố Thượng Nghiêu, cô lại cảm thấy cả người mình như rút cạn.

A Nghiêu, anh tột cùng là ở nơi nào?

Triều Lộc ăn càng ngày càng ít, suốt đêm cũng không ngủ được, trạng thái tinh thần ngày càng kém.

Việc mỗi ngày cô làm nhiều nhất chính là, chính là ngồi ở sân nhà hoa hồng nở khắp nơi phát ngốc.

Cô suy nghĩ rất nhiều việc, nhớ tới ở trong một thế giới, tiểu cánh cụt ngậm một đóa hoa hồng, chân ngắn chầm chậm chạy tới cô mình.

Nhớ tới thời điểm hắn là Kỳ Ngạch, mỗi buổi sáng tỉnh lại, cô sẽ thấy một đóa hoa hồng bên gối.

Nhớ tới phế tích tang thi khắp nơi, bọn họ an tĩnh ôm hôn.

Nhớ tới biển lửa ngập trời, bọ họ không thể phân biệt.

Còn nhớ tới hắn cường thế bá đạo ôm eo mình, nói với mình "Không được nghĩ người khác!"

Nước mắt Triều Lộc không kìm được rơi xuống "A Nghiêu, A Nghiêu, em rất nhớ anh——"

"Triều Lộc" Nơi xa phía sau, bỗng nhiên có người gọi tên mình.

Triều Lộc chầm chập quay đầu lại, thấy nắng sớm che trời lấp đất, Cố Thượng Nghiêu đứng giữa vườn hoa hồng, dang tay với cô.

Thời khắc nhào vào ngực hắn, nước mắt Triều Lộc cứ thế tuôn trào "A Nghiêu, A Nghiêu, A Nghiêu........" Ngoại trừ gọi tên hắn, một câu hoàn chỉnh cô cũng nói không nên lời.

Cố Thượng Nghiêu nâng mặt cô lên, từng giọt từng giọt hôn lên nước mắt cô "Thực xin lỗi. Thực xin lỗi. Thực xin lỗi anh tới chậm....."

Triều Lộc nhón mũi chân, phủ kín môi hắn.

···

Rất lâu rất lâu rất lâu về sâu, hai người rốt cuộc cũng bình phục tâm tình, cùng nhau nằm trên bãi cỏ đầy ánh mặt trời.

"Ý thức anh xác thật đã chết trong hệ thống phát sóng trực tiếp" Cố Thượng Nghiêu bỗng nói.

Trái tim Triều Lộc chợt nhảy lên!

Nhận thấy tâm tình của cô, cánh tay Cố Thượng Nghiêu duỗi ra ôm cô vào ngực mình. Hai người mặt đối mặt với nhau "Nhưng em còn nhớ rõ tiểu cánh cụt không?"

"Tiểu cánh cụt?" Triều Lộc oai oai đầu.

Cố Thượng Nghiêu cảm thấy cô rất đáng yêu, nhìn không được hôn lên môi cô một cái, mới nói "Đúng vậy, tiểu cánh cụt có một bộ phận ý thức của anh. Lục Kỳ trước đó đã thu ý thức của ta từ tiểu cánh cụt về, chỉ là bộ phận ý thức này không hoàn chỉnh. Chỉ là kỹ thuật cậu ta không thành thục, ý thức trở về cũng rất chậm, cũng không xác định được có thể thành công hay không"

Quá trình này rất bí ẩn, đến thị tòng quan cũng không biết, Lục Kỳ cũng không dám tùy tiện làm chủ nói cho Triều Lộc.

Cố Thượng Nghiêu cầm tay cô, rồi cắn một cái vào đầu ngón tay cô "Một giờ trước, ta mới tỉnh lại" Sau đó liền gấp không chờ nổi chạy tới bên cạnh cô.

"Em không có gì muốn nói sao" Thấy cô nửa ngày không nói lời nào, Cố Thượng Nghiêu có chút luống cuống.

Triều Lộc lúc này mới cười rộ lên, hơn nữa dùng sức hôn trả một cái "Cảm ơn anh đã trở về"

A Nghiêu của em.

————————————

Vẫn còn phiên ngoại nha cả nhà!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play