Trong cung điện Phàm Lỗ Tái tráng lệ, một thị tòng quan chạy hỏa tốc.

Ông chạy một đường qua ngự uyển đầy hương thơm của hoa hồng, lại qua đại sảnh kim bích huy hoàng, cuối cùng mới dừng lại bên ngoài một phòng hội nghị túc mục

Đây là phòng hội nghị hàng đầu của chủ nhân hoàng cung.

"Điện hạ đang hội nghị quân sự, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào" Lập tức có người cản thị tòng quan lại, là một vệ binh mới.

"Kia...kia..." Thị tòng quan thở hổn hển, rõ ràng là bị uy hiếp thế nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng kì dị "Mau đi nói cho điện hạ tìm thấy 'người kia' rồi"

"Cái gì mà người này người kia..." Vệ binh mới không kiên nhẫn nói "Ngươi cho ta..."

"Chắc chắn thật sự là 'người kia'?" Ngoài dự kiến của tân binh, cựu binh luôn trầm ổn bên cạnh mình thế nhưng lại có thái khác thường, kích động cầm tay thị tòng quan.

Thị tòng quan gật đầu như rã tỏi.

"Ta biết rồi" Cựu binh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. Ông hít sâu một hơi, xoay người gõ vào cánh cửa gỗ đen tuyền tượng trưng cho quyền lực tối cao kia.

———

Tân binh không khỏi tò mò 'người kia' trong miệng thị tòng quan rốt cuộc là ai?

Chẳng qua dựa trên sự hiểu biết của y về hoàng thái tử anh minh thần võ, điện hạ là người sẽ không vì bất kì kẻ nào hay bất kì lí do nào mà phá lệ. Dám quấy rối khi điện hạ tham gia hội nghị quân sự quan trọng, hành vi của cựu binh không thể nghi ngờ là đưa đầu người.

Tân binh nhịn không được mà mơ mộng: Chẳng lẽ mình sẽ trở thành tân binh được tấn chức nhanh nhất trong lịch sử sao?

Ngay sau đó, cánh cửa dày nặng làm bằng gỗ tối màu vũ trụ mở ra, đầu cựu binh hưng phấn thò ra "Điện hạ triệu kiến ngươi"

Thị tòng quan "được"

Tân binh "???"

Trong phòng hội nghị đen nghìn nghịt, quan quân dưới trướng hoàng thái tử ngồi đầy những chiếc bàn dài. Thời điểm thị tòng quan bước vào những người đó đang cãi nhau:

"Điện hạ của chúng ta mới là hoàng tử chính thống, đương nhiên là phải thừa thắng xông lên, đem kẻ soán vị tiêu diệt hoàn toàn."

"Con dân bên kẻ soán vị kia cũng là con dân của điện hạ, chẳng lẽ ngài muốn oanh tạc chính đồng bào của mình sao?"

"Nơi kẻ soán vị kia đóng chiếm chính là Thủ Đô Tinh, chính Thủ Đô Tinh đó! 23000 vạn dân chúng còn đang ở đấy!"

"Ngài nói giống như người thân cha mẹ ai đều không ở Thủ Đô Tinh?"

Rõ ràng là ồn ào như một cái chợ thế nhưng nam nhân ngồi trên bàn dài kia lại bất động như núi. Hắn hãm ở chỗ ngược sáng, gương mặt có chút âm trầm khó phân biệt. Đôi tay được mang bao tay trắng tinh chạm nhẹ vào chiếc bàn gỗ gụ lại có chút chống đỡ nhẹ, dáng vẻ có vài phần lười biếng*.

(Nguyên văn convert "Mang thuần trắng bao tay trường tay điểm ở gỗ đỏ trên bàn, một chút một chút nhẹ thủ sẵn, kia bộ dáng thậm chí xưng được với có vài phần lười biếng." Mình không hiểu cho lắm nên sửa theo bản dịch của google kết hợp với phần convert mình hiểu)

Thị tòng quan không dám trì hoãn, chạy một mạch tới bên người chủ nhân.

Lấy ra quang não, thị tòng quan không đưa ngay mà cẩn thận lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh lau trước lau sau, lau trong lau ngoài. Sau đó mới cung cung kính kính dâng lên "Điện hạ"

Bàn tay mang bao tay thuần trắng khẽ nâng lên, phòng họp một giây trước còn cãi cọ ồn ào  trong phút chốc liền trở nên an tĩnh.

Nam nhân điều chỉnh tư thế một chút, thân hình mặc quân trang màu đen lộ ra trước ánh sáng. Hắn có mái tóc và đôi mắt đen, các đường nét trên mặt đầy tinh xảo c hẳn với những quân nhân bình thường. Một tia sáng chiếu vào đầu vai người đàn ông, có thứ gì đó như đang giương nanh múa vuốt.

Đó là tượng trưng của quân hàm tối cao, huân chương bạc sư của đế quốc.

Cố Thượng Nghiêu biểu tình đạm mạc liếc nhìn quang não, bên trong chính là truyền phát tin của một tổng nghệ.

Kẻ soán vị chính là người điều hành tổng nghệ đó.

Ngay sau đó, mắt đen lộ ra một góc cạnh, Cố Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm vào thiếu nữ thanh lệ trong video.

Thị tòng quan lén nhìn sắc mặt của hoàng thái tử điện hạ, cẩn thận nói "Điện hạ, cô ấy tên Triều Lộc"

-----

"Cô ấy là Triều Lộc, là một cái pháo hôi" Triều Lộc còn chưa đi đến cửa phòng hóa trang, xa xa liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói vui sướng khi người gặp họa.

Nơi này là hậu trường chương trình thực tế [Diễn viên hãy nhắm mắt] thì đương nhiên người có thể ở chỗ này đương nhiên là thí sinh dự thi rồi.

"Triều Lộc à, em biết cô ấy, vốn dĩ rất nổi thế mà một đường hai phải phải đi làm tiểu tam, kết quả một đường liền xuống tuyến mười tám, đúng là xứng đáng!"

"Chị nghe nói cô ấy sinh hoạt cực độ không bị kiềm chế, kim chủ thì vô số, bị ốm liên tục cũng không sao, tí nữa ghi hình chúng ta cách xa cô ấy một chút.

 "Em thấy nó lần này tám phần là lại thông đồng với cao tầng tổ tiết mục rồi"

Triều Lộc giật giật khóe miệng.

Ngay sao đó, chỉ nghe "cạch" một tiếng, cô trực tiếp đẩy cửa phòng hóa trang ra.

Người trong phòng lập tức hoảng sợ, đồng thời quay ra hướng cửa nhìn.

"Như vây...Không...lễ phép..."

Giọng nói nhỏ dần bởi họ đã nhìn rõ mặt người con gái đứng trước cửa.

Cô gái trẻ đứng hướng ngược sáng nhưng vẫn có thể nhìn ra làn da trắng như sữa bò của cô, khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh khác biệt hoàn toàn với "mặt xà tinh" đại trà trong giới giải trí ngày nay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của cô, thậm chí còn có chút ngấn mỡ của trẻ con. Mái tóc dài nâu sẫm như rong biển buông xõa được buộc một bên bằng dây cột tóc hồng nhạt.

Quá đáng yêu! Vừa đáng yêu vừa mĩ lệ lại vừa thanh thuần!

Giờ phút này, nội tâm mọi người không nhịn được mà gào thét.

Triều Lộc thẳng thắn đón nhận tầm mắt mọi người. Bọn họ lúc này mới phát hiện đôi mắt cô lại chính màu hổ phách lộng lẫy như hoa hồng.

Đôi mắt cô trong veo, không kiêu ngạo không xiêm nịnh, bọn họ bị cô nhìn mà lòng nhất thời không nhịn được mà chột dạ.

Nói xấu sau lưng người khác chính là hành vi bại hoại đạo đức, đặc biệt là khi bị đương sự bắt được. Trong lòng  bọn họ không khỏi hổ thẹn, dồn dập cúi đầu, không ai dám nhìn cô.

Triều Lộc lúc này mới nâng bước đi vào.

"Khi hành động càng thêm dễ thương a! Cô gái đáng yêu như này không thể nào... không thể nào làm ra loại chuyện như thế kia được" Mấy cô gái bắt đầu nói nhỏ.

"Mình cũng cảm thấy như vậy! Không trách được lúc trước em ấy nổi như vậy! Lớn lên có vẻ đẹp đặc biệt như thế a! Tôi muốn liếm mặt em ấy"

"Đừng nói nữa mọi người đều ở trong giới giải trí, lăn lộn cũng không dễ dàng"

"Lại không phải em nói trước, tất cả đều do Hắc Phân nói"

Hắc Phân đang đứng trong đám người thì bị nhắc tên, trên mặt bỗng nhiên cảm thế nóng rát, lúc trước cô cũng đã xem qua ảnh của Triều Lộc, khi ấy cũng chỉ cảm thấy cô ta (TL) đẹp thôi, không nghĩ tới ngoài đời lại đẹp đến mức độ này.

So với mình thì hoàn toàn trái ngược nhưng vẫn cố gắng nói ra một câu "Tri nhân tri diện bất tri tâm"

Sóng ngầm mãnh liệt trong phòng hóa trang không ảnh hưởng đến Triều Lộc, cô nhìn quanh phòng thấy trong góc bàn trang điểm có một con gấu đen nhỏ liền đi tới ngồi xuống.

Nơi này là phòng thay đồ dự phòng ở hậu trường, "Diễn viên hãy nhắm mắt" quá hot, cho dù tỉ lệ thay thế, bổ sung diễn viên gần như bằng không thế nhưng vẫn có một đống người đoạt đến đầu rơi máu chảy.

Đến đường cùng phải dùng chung một phòng hóa trang với những diễn viên thay thế này, họ nói cô là pháo hôi cũng không sai.

Từ khi Triều Lộc xuất đạo, chỉ chưa đến 2 năm nhờ vào ngoại hình đặc biệt cùng kĩ thuật diễn tinh vi liền nổi tiếng trên toàn tinh tế.

Đáng tiếc người nổi tiếng thì nhiều thi phi, Triều Lộc không may bị một phú nhị đại coi trọng. Đối phương muốn bao dưỡng cô thế nhưng bị Triều Lộc ở trước mặt mọi người dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Phú nhị đại thẹn quá hóa giận không tiếc phung phí 300 triệu tinh tệ để bôi đen cô.

Đây là một thời đại toàn dân "ở trên mạng" phú nhị đại thuê một lượng lớn thủy quân, account marketing, che trời lấp biển bịa đặt, chửi rủa, đem tất cả nước bẩn xấu xa nhất trên toàn thế giới toàn bộ hắt lên người Triều Lộc.

Triều Lộc không quyền không thế, công ty sợ đắc tội phú nhị đại đã cưỡng chế cô không được lên tiếng.

Cô gái nhỏ không thể giải oan cho mình lại không hiểu rõ sự đời, không thể chịu đựng được bạo lực mạng, đến tháng 7 đã tự sát.

Lúc này Triều Lộc liền tiếp quản thân thể cô.

Tuy rằng trùng họ trùng tên nhưng Triều Lộc là người đến từ mạt thế, đã phải trải qua mưa bom bão đạn, tang thi khắp nơi thì đơn nhiên sẽ không thể bị ảnh hưởng bởi những điều nhỏ nhoi như thế.

Chỉ cần mình không khó chịu thì người khó chịu nhất chính là bọn họ.

Tư vị dùng 300 triệu tinh tệ như đá ném trên sông rất nhanh bọn họ sẽ cảm nhận được.

"Chị" Sau lưng thình lình vang lên một giọng nữ, là Hắc Phân.

Lông mi như một cái quạt nhỏ vừa động, Triều Lộc nhướng mắt nhìn, liếc Hắc Phân một cái "Chị lớn hơn em"

Hắc Phân "..."

Mỗi thí sinh đều có một thẻ tên nhỏ đeo ở trước ngực trái, phía trên viết tên tuổi người dự thi.

Hắc Phân 24 tuổi.

Triều Lộc 20 tuổi.

"Phụt..." mấy cô gái nhỏ trong phòng nhịn không được cười lên một tiếng.

Hắc Phân cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực. Nhiệt ý trên mặt vất vả lắm mới giảm xuống nay lại tăng lên.

Bình tĩnh bình tĩnh! Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo tâm trí mình trở lại.

"Em không nên ở nơi này" Cô ta hạ giọng, bộ dáng giả vờ quan tâm.

Triều Lộc không nói chuyện , chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.

Hắc Phân nói tiếp "Em ngay từ đầu đã được chỉ định là nữ một vậy mà bây giờ lại bị an bài thành người đóng thế, chị cảm thấy nó như thế không đáng với em"

Theo sự hiểu biết của Hắc Phân với Triều Lộc, cô nay chỉ mới ngoài 20, là thời điểm tính cách bốc đồng nhất. Lúc trước cũng chính cái sự bốc đồng này mà cô đã từ chối phú nhị đại trước mặt mọi người nên mới dẫn đến sự trả thù điên cuồng của đối phương.

"Nếu nghĩ cách khiến nó kích động thêm lần nữa, trước mắt mọi người xảy ra xung đột với tổ tiết mục, chương trình không đuổi nó đi thì còn giữ lại mà ăn tết à?" Bên tai không khỏi vang lên mưu kế người đại diện nói trước khi tham gia cuộc thi.

Hắc Phân tự tin mình là tuyển thủ có thực lực nhất. Nếu có thể kéo Triều Lộc xuống, vị trí thay thế lần này không phải của mình sao?

Hơn nữa nếu đuổi được Triều Lộc ra khỏi chương trình, nói không chừng mình còn có thể lọt vào mắt xanh của phú nhị đại, đến lúc đó mình còn lo thiếu tài nguyên sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt Hắc Phân không khỏi lộ ra một tia tham lam.

Triều Lộc mặc kệ cô ta. Ở mạt thế, lòng người nham hiểm, chỉ cần đối phương có một chút bất thường, cô có thể đoán ra trong bụng họ có mấy con sâu liền.

Nhàm chán ngáp một cái, Triều Lộc đang muốn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mắt lóe lên, thấy...

Triều Lộc bỗng nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Hắc Phân "Chị nói đúng"

Hắc Phân  "!"

Cô ta không chú ý tới giọng nói Triều Lộc rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hai người họ nghe thấy. Giờ phút này, niềm vui trở thành người thay thế đang dâng tràn trong Hắc Phân. Cô ta vội tiến lên một bước, dỗ dành nói "Vậy em muốn cùng tổ tiết mục xé..."

"Xé?" Triều Lộc nghiêng đầu, vô tội chớp mắt.

"Đúng vậy" Hắc Phân kích động đến giọng nói đều run run "Trước lúc công bố chính thức, em được chọn làm nữ một, chắc chắn đã kí hợp đồng trước với tổ tiết mục. Hiện tại họ dám ngang nhiên vi phạm hợp đồng, để em làm một nhân vật pháo hôi, em có thể phơi bày mấy cái đó lên mạng để đòi lại công bằng"

"Cô muốn phơi bày cái gì?"

Trước cửa đột nhiên vang lên một giọng nam không vui.

Trong lòng Hắc Phân rơi lộp bộp, cô ta cứng đờ quay đầu lại thì nhìn thấy phó đạo diễn Uông Hải đang đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn mình .

———————

Có phần nào lỗi hay sai chính tả các bạn nhắc mình nha, nhiều khi beta lại cũng chưa biết là máy có lưu kịp ko nữa.

1/8/2021

Beta: 4:25PM - 9/03/2022

CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play