Ngày đó ở trên Đông Sơn, Tiểu Ngọc để gã nam nhân đáng khinh đó vào là vì muốn hại Triều Lộc. Lại không nghĩ tới rằng trời xui đất khiên thế nào báo ứng lại tới trên người muội muội Tiểu Viên của mình.

"Không! Không phải! Không phải như thế! Người hại chết Tiểu Viên không phải ta! Là cô ta! Là Triệu Giai Giai!"

"câm mồm!" Cố Thượng Nghiêu hoàn toàn phát hỏa, hắn chán ghét nhìn Tiểu Ngọc "Cái gọi là ý tốt của cô chẳng qua chỉ là hại người hại mình, hại chết muội muội cô chính là cô"

Tiểu Ngọc từ nhỏ lớn lên bên người thủ lĩnh, thủ lình là người cô ta tôn kính nhất yêu nhất. Cô ta tự cho là làm tất cả mọi thử vì tốt cho thủ lĩnh, nhưng thứ nhận được lại là sự ghét bỏ của thủ lĩnh.

"Không! Không phải ——" Tiểu Ngọc che lỗ tai lịa "Ta không hại chết Tiểu Viên, ta không có ——" Trong đầu lại tự dưng nhớ lại hình ảnh Tiểu Viên chết thảm ở trên núi.

Kỳ thật, mấy ngày nay khi đi vào giấc mộng, Tiểu Ngọc đều sẽ nghe thấy Tiểu Viên nói:

"Tỷ tỷ, tỷ ở đâu rồi?"

"Tỷ tỷ nơi nơi này rất tối, ta rất sợ hãi"

"Tỷ tỷ vì sao tỷ lại muốn hại ta?!"

"A ——" Tiểu Ngọc kêu lên như muốn hỏng giọng, phát điên rồi.

Tiểu Ngọc bị A Thanh mang đi, Cố Thượng Nghiêu cũng dẫn Triều Lộc về trong sơn động của bọn họ.

Sóng nước trong ao lóng lánh, phát ra tiếng "xào xòa". Trên mặt nước có một tiểu cánh cụt nằm ngửa cái bụng lông xù xù lên. Tiểu cánh cụt quay qua quay lại, nhìn hắn, lại nhìn cô, mắt nhỏ chuyển vòng quanh, vẻ mặt giật mình.

Bỗng nhiên có một đôi tay phấn bạch nhỏ nhắn cho vào nước, hất một ít nước ấm lên bụng tiểu cánh cụt, lại bắt đầu xoa xao cái bụng đầy lông kia.

"Khụ ——" Cố Thượng Nghiêu ở một đầu khác sơn động nhịn không được phát ra âm thanh.

Âm điệu này của hắn có chút quái dị, Triều Lộc không khỏi nhìn hắn "Làm sao vậy?"

Làm sao? Đương nhiên là xúc cảm được em xoa bụng trên người tiểu cánh cụt đều truyền tới trên người anhrồi!

Lời này đơn nhiên là không thể nói với Triều Lộc. Cố Thượng Nghiêu chỉ có thể yên lặng dựa ngồi vào ven tường, mười ngón tay dùng sức bám chặt vào mặt tường.

Triều Lộc càng nhìn càng cảm thấy hắn kỳ quái, thậm chỉ còn muốn đi đến chỗ hắn "Anh bị bệnh sao?"

Cố Thượng Nghiêu nhanh chóng ngăn cô lại. Đồng thời, hắn nỗ lực làm cho giọng nói mình trở nên bình tĩnh không gợn sóng nhất có thể "Hình như là thế rồi, ừm.... Ngủ đi"

Triều Lộc lại đột nhiên an tĩnh. Một lát sau, cô nói "Em có một ý nghĩ"

"Hả?" Cố Thượng Nghiêu thoáng bị dời đi chút chú ý "Nghĩ gì?"

Triều Lộc ngẩng đầu, con ngươi hổ phách dưới ảnh lửa rực rỡ chiếu sáng, xinh đẹp đến tận cùng "Em không nghĩ ra động cơ Tiểu Ngọc muốn hại em"

Cùng lúc đó, dưới chân núi nơi tụ cư, trong một gian phòng, Tiểu Ngọc đang bị nhốt trong đó.

"Không phải ta, không phải ta, không phải ta hại cô, không phải ta ——" đôi tay cô ta ôm lấy đầu gối cuộn tròn ở góc tường, lẩm bẩm tự nói, hình như bị điên rồi.

Bỗng nhiên, chỉ nghe "Cùm cụp" một tiếng vang lên, khóa cửa bên ngoài mở ra.

Một mảnh yên tĩnh, có người đẩy cửa đi vòa.

Tiểu Ngọc lúc đầu còn nói lẩm nhẩm không ngừng. Đến khi thấy rõ người trước mặt, cô ta chậm rãi cười, bộ dáng kia còn có vài phần thiên chân "Cô đến rồi" 

Nhưng cô ta đổi lại là tiếng mắng oán độc của người kia "Phế vật!"

Ngay sau đó, Tiểu Ngọc thống khổ che cổ mình lại, trong mắt còn có hoảng sợ cực hạn.

"Bịch——" một tiếng, Tiểu Ngọc ngã thẳng xuống đất, thân thể đã cứng đờ. 

Gần như đồng thời, thế giới hiện thực, trong khoang vai phụ, có người mở mắt.

Khoang chậm rãi mở ra, thứ đầu tiên mà cô ta thấy chính là cái mặt nổi giận đùng đùng của Mã Tường.

Trong chớp nhoáng, ký ức ở thế giới hiện thực trở lại, cô ta phản xạ theo điều kiện nói "Mã đạo rất xinh lỗi!"

"Phế vật!" Mã Tường tức muốn hộc máu.

Trước mỗi "khoang ngủ" đều có một gương mặt ngụy trang, giờ phút này, trong gương phản chiếu gương mặt tái nhợt đến kinh sợ kia. Cô ta giơ tay giơ tay sờ sờ mặt mình, đó đã không phải gương mặt Tiểu Ngọc trong thế giới Kịch Bản nữa.

"Là cô!!" Uông Hải đi theo bên người Mã Tường khiếp sợ nói "Cô, cô không phải tùy tùng bên người Văn Thù Nhi ở kì một sao? Tên, tên......Tên Tiểu Lệ!"

"Là tôi" Tiểu Lệ hổ thẹn cúi đầu, trong thế giới hiện thực cô ta tên là Tiểu Lệ.

"Nhưng mà, nhưng mà không phải Tiểu Lệ diễn nhân vật A Thanh sao?" Ít nhất trong danh sách công khai thì là như vậy. Uông Hải cơ hồ nháy mắt đã nghĩ thông suốt "Mã đạo, ông sao lại làm như vậy?" Đây không phải lừa người xem sao?

Mã Tường chắp tay ra sau lưng thần sắc ngạo mãn "Tôi là đạo diễn, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó" Ông ta cô tình để Tiểu Lệ thay đổi gương mặt đi vào thế giới Kịch Bản chính là vì muốn đối phó với Triều Lộc.

Tiểu Lệ ẩn ở chỗ tới, ai cũng không biết được thân phận thật sự của cô ta. Cô ta chính là một vương bài trong tay Mã Tường.

Còn cái người sắm vai A Thanh kia là người của công ty Dung thiếu gia. Chọn cô ta vào trong kịch để ngáng chân Triều Lộc. Nhưng kết quả là, A Thanh lại trở nên mê muội Triều Lộc!

Kế hoạch của ông ta và Dung thiếu gia lại, lại, lại, thất, bại!

"Phế vật! Tất cả đều là phế vật!" Mã Tường càng nghĩ càng giận, đá cái "khoang ngủ" mấy cái.

"Khoang ngủ" lập tức phát ra tiếng cảnh bảo "tích tích tích" làm Tiểu Lệ sợ tới mức nhanh chóng đi ra khỏi đó.

"Mã đạo, để ý thiết bị...." Uông Hải đau lòng thiết bị, nhắc nhở một câu.

Mã Tường lập tức hung thần ác sát trừng mắt với ông "Cậu muốn cười tôi à?"

"........Tôi không có ý này"

"Đừng cho là tôi không biết mấy cái tâm tư của cậu!" Mã Tường dừng một chút "Tôi nên gọi câu là 'phó hội trưởng fan club Triều Lộc' chứ nhỉ?"

Uông Hải đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng "bùng" lên phẫn nộ "Ông tìm người hack máy tính tôi? Mã đạo, đây là quyền riêng tư của tôi!"

Mã Tưởng vẻ mặt ngang ngược "Tôi mặc kệ cái gì mà quyền riêng tư với không riêng tư của cậu, cậu là nhân viên của tôi, câu phải nghe tôi!"

"Hoắc là lập tức giải tán hội đó, hoặc là cậu lập tức ra khỏi đây!"

Uông Hải hơi hơi hé miệng, cả người như bị đóng băng.

Mã Tường đã sớm đoán ông sẽ có phản ứng như này, đắc ý cười "Giải tán xong thì tới văn phòng tôi báo cáo"

Uông Hải cứng người tầm một phát. Cứng đến lúc Mã Tường đi ra, Tiểu Lệ đi ra, nhân viên công tác trong phòng cũng đi ra, Uông Hải mới thở dài một hơi.

Mã Tường cứ nghĩ ông sẽ không thể từ bỏ công tác này, trên thực tế Uông Hải đúng là không thể không có công tác này, ông ở trong vòng lăn lộn mười mấy năm, luôn là tài không gặp thời. Đến lúc vào tuổi trung niên cũng không thể làm tên tuổi nổi lên.

Chức vị phó đạo diễn  của "Diễn viên hãy nhắm mắt" này là ông dùng hết trăm cay ngàn đắng mới có được, kiếp sống nghệ thuật của một người là hữu hạn, đây có thể là cơ hội cuối cùng của ông. Uông hải kỳ thật mong muốn nhờ công tác lần này mà chuyển mình.

Mã Tường và Tiêu Đại Vĩ lúc trước bởi vì biết rõ điểm này mới có thể chén ép ông ở moi nơi, cứ ta cần thì ta cứ lấy.

Mình phải nhẫn nại. Từ trong thâm tâm Uông Hải tự nói với mình. Đây là cơ hội duy nhất của mình! Giữ khuôn phép làm người, thành thành thật hoàn thành công tác, không cần suy nghĩ có không, không cần làm mấy chuyện khác người!

Nhưng, làm vậy mình sẽ vui sao? Dựa vào bán đứng yêu thích của mình, bán đứng linh hồn mình để đến với thành công, Uông Hải, đây là điều mày muốn sao?

Hít sâu một hơi, Uông Hải nắm chặt tay, ông bước nhanh ra khỏi phòng.

"Mày không cần nhịn nữa!" Uông Hải trực tiếp lên tiếng, mày phải chân chính sống cho mình một lần! Chân chính làm việc mình yêu thích!

Trên hành lang, Uông Hải bước nhanh đuổi theo Mã Tường. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Mã Tường, ông ném thẳng thẻ công tác vào mặt Mã Tường  "Đi khỏi thì đi khỏi! Lão tử không thèm chơi cùng mày nữa!"

Mã Tưởng cả kinh đến cằm cũng muốn rơi xuống, một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình "Cậu, cậu bị đập đầu à?! Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có hối hận!" Ông ta nhảy dựng lên mắng bóng dáng Uông Hải.

Uông Hải quay đầ, hét lên đáp lại lời Mã Tường, ông bỗng cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhàng hẳn đi. Mặc kệ công tác, mặc kệ công thành danh toại, lão tử mới là thiên hạ để nhất!

"Những lời này tôi phải nói với ông đó, Mã đạo, mất đi một nhân tài như tôi, ông cùng đừng hối hận!" Nói xong thì giơ ngón giữa với Mã Tường.

"Mày! Mày! Mày cái....." Mã Tường tức đến muốn biến thành con cóc luôn.

Uông Hải mặc kệ tất cả, cái gì cũng không mang đi. Về nhà ngủ ba ngày ba đêm rồi nói tiếp.

Sau khi tỉnh ngủ, Uông Hải râu ria xồm cuồn chăn bắt đầu mờ mịt: Mình làm như vậy có đúng không? Mình về sau nên làm gì bây giờ? Cuối tháng còn phải đóng tiền nhà.....

"Leng keng leng keng ——" một tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ Uông Hải. 

Uông Hải đầu tóc rồi mù, lê dép ra mở cửa.

Cửa mở, bên ngoài là một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xanh.

"Uông Hải tiên sinh, chào ngài" Người đàn ông này thoạt nhìn còn lớn hơn Uông Hải mấy tuổi, eo thẳng lưng thẳng, trên người còn có một loại phong phạm độc đáo thuộc về quân nhân.

"Anh là........À, là tài xế đưa đón Tiểu Lộc!"

"Là tôi" Người mặc âu phục lam mỉm cười gật đầu.

"Cái này.... Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Rất cảm ơn ngài trong khoảng thời gian này đã chiếu cô Triều Lộc tiểu thư nhà chúng tôi, khó khăn của ngài thiếu gia nhà tôi đã biết"

"Cái gì mà Triều Lộc nhà các anh?" Uông Hải rất mẫn cảm đánh gãy ông "Cái gì cái gì thiếu gia nhà anh? Thiếu gia nhà anh với Tiểu Lộc của chúng tôi có quan hệ gì?"

Người mặc âu phục lam vẫn như cũ mỉm cười "Đương nhiên là quan hệ người yêu"

Uông Hải: "......"

"Thiếu gia nhà tôi bảo tôi chuyển lời, Uông Hải tiên sinh, trong lúc anh phải chịu khảo nghiệm, đem ngựa tường vị trí đằng ra tới làm ngươi ngồi thế nào?" (mình không hiểu câu này cho lắm)

Uông Hải: "!!!"

Thủ Đô Tinh, hoàng cung.

Mấy tháng không thấy, hoàng đế bệ hạ Cố Tư đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.  Chế phục hoàng đế to rộng mặc trên người ông ta làm ông ta nhìn như một vai hề lén mặc chế phục đại nhân.

"Phanh" một tiếng, Cố Tư đẩy cửa lớn trong điện Duyệt Vũ ra.

"Lại một quý tộc công khai trở lại vị trí cũ ủng hộ Cố Thượng Nghiêu! Mười hai đại quý tộc thì đã có chín đại quý tộc ủng hộ nó!" Phát tiết một hồi xong, Cố Tư mới đi vào sâu trong bóng tối tìm người ông ta muốn tìm.

Ông ta nghiêng ngả lảo đảo chạy tới "Thiển tiên sinh?"

Nam nhân trên xe lăn rốt cuộc cũng có hồi âm "Đó vỗn dĩ là vị trí của hắn, không phải sao?"

"Không, không phải...... Thiển tiên sinh ý ngài là gì? Lúc trước là chính ngài bảo ta soán......"

"Nghe nói Cố Thượng Nghiêu muốn tới Thủ Đô Tinh?" Thiển tiên sinh mở miệng ngắt lời Cố Tư.

Trên mặt Cố Tư đều là sợ hãi, giọng nói ông ta cũng phát run "Là quý tộc mời hắn, gửi thư mời hắn, bọn họ nói muốn được hưởng quyền lợi hòa bình!"

"Ha hả" Thiển tiên sinh cười "Yên tâm, ta sẽ để hắn có đi mà không có về" Khi nói chuyện, anh ta ngửa đầu lên nuốt một ngụm nước miếng, ánh mát cũng chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước. Nơi đó, màn hình thực tế ảo đang chiếu một hí kịch:

Ánh lửa bập bùng trong sơn động, Kỳ Ngạch kéo tay Triều Lộc, nói với cô:

"Anh phải rời khỏi đây một thời gian, nhưng mà, anh không yên tâm về em"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play