"Không có khả năng!!!" Nếu ánh mắt có thể giết người thì Ngô mỗ đã sớm giết chủ tọa trăm ngàn lần "Mày dám phán tử hình cho tao! Tao là nam nhân!"
"Đúng vậy đúng vậy! Anh ta là nam nhân!" Quần chúng phía dưới hồi phục tinh thần, sôi nổi ứng hòa.
Chủ tọa dựa vào ghế, gõ tay lên mặt bàn "Nhóm thẩm phán viên, mấy anh thấy thế nào?"
"Báo cáo chủ tọa, chúng tôi yêu cần bỏ phiếu"
Kết quả, 10 ủy viên thì 6 người ủng hộ tán thành tử hình.
"Vậy xử tử hình đi" Chủ tọa nhẹ nhàng nói.
Lập tức có đình cảnh tiến lên, áp giải Ngô mỗ đến trước mặt chủ tọa. Một người đình cảnh khác mở một miếng gỗ, lộ ra một cái chốt đỏ ở phía dưới. Đình cảnh ấn chốt xuống liền cso một trang bị kim loại chậm rãi hạ xuống.
Đó là............đài treo cổ.
Ngô mỗ co rúm lại run lên, anh t giời phút này mới hiểu được đay đã xảy ra chuyện gì, nhất thời hét lên như tiếng giết heo "Bọn mày không thể giết tao! Không thể giết tao! Tao là nam nhân! Bọn mày không thể giết......Ngô!" Đình cảnh quàng dây thừng vào cổ gã ta 3 vòng, sau đã đảy gã ra.
"Ô.....ô........." Ngô mỗ lung lay treo ở giữa không trung, cả người gã như con cua giãy dụa, dây thừng cũng phải phát ra tiếng "Kẽo kẹt—— kẽo kẹt——"
Rất nhanh, tiếng vang kia cũng đã không còn, gã ta bị treo cổ.
Toán bộ thẩm phán đình lặng ngắt như tờ.
Quấn chúng nơi nào đã gặp qua cái thủ đoạn lôi đình này, một đám rút cổ lại, vạn phần hồi hận hôm nay ra cửa quên xem lịch.
Chánh án từ vị trí tối cao đi xuống. Hắn chắp tay ra sau lưng, từng bước một, đi tới trước mặt bị cáo Triều Lộc.
Hắn rất cao, Triều Lộc khó khăn lắm mới đứng đến bả vai đối phương.
Tuy rằng nghi hoặc trong hồ lô của nam nhân này bán cái gì, nhưng Triều Lộc vẫn thản nhiên đứng đối diện hắn.
Hắn có một đôi mắt đen, phảng phất như tan vào trong anh sáng.
Triều Lộc nhìn đến sửng sốt.
Ngay sau đó, chán án vì Triều Lộc kéo cửa nơi bị cáo đứng ra "Cô là hình mẫu của nữ nhân, theo lí được thả ra"
Mọi người "???"
Trong lúc mọi người đang sửng sờ, cửa thẩm phán đình bị người từ bên ngoài đẩy ra "Phanh ——" một tiếng, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặc áo sơ mi quần đùi, giày cũng bị mất mất một chiếc chật vật chạy vòa.
"Đình cảnh làm việc kiểu gì đấy? Đến kẻ lưu lạc còn cho vào!"
"Đuổi đi đuổi đi!"
"Ế, sao người này lại giống chánh án thế?"
Mọi người tập trung nhìn, ĐM! Thật đúng là giống nhau mà!
Nam nhân một tay chồng đùi, cuối cùng thở một hơi. Ông ta tức giận chỉ vào chánh án, điên cuồng thét "Nó nó nó là giả! Tôi tôi tôi bị người bắt cóc!"
Chánh án một thân áo đen, nghiêm trang mà uy nghiêm. Hắn ngạo mạn cười nhìn nam quần đùi "Cho nên, ông tính làm gì?"
Ngay sau đó, hắn một tay giữ hai đình cảnh ở hai bên bị cáo tịch, một bên kéo Triều Lộc qua "Đi!"
Mọi người "!!!"
Gần như đồng thời, sáu người ủy viên trên thẩm phán tịch cùng nhau nổi dậy, nghênh ngang xông tới chỗ đình cảnh! Đúng là 6 ủy viên lúc trước tán thành phán tử hình cho Chu mỗ!
Có một ủy viên trong lúc đang đánh nhau với đình cảnh bị rơi mũ, lộ ra một mái tóc dài nhu thuận.
Toàn bộ thẩm phán đình lập tức muốn điên rồi!
"Nữ nhân! Nữ nhân! Nữ nhân tạo phản!"
Năm người "thẩm phán ủy viên" thấy thế, dứt khoát cởi mũ. Thế mà đều là nữ nhân!
Đám người phát ra tiếng hét:
"Là, là tổ chức phản loạn!"
"Mau, mau bắt bọn nó lại!"
Lúc trước nhéo khăn, nữ nhân tuổi trẻ nhu nhược không thể tự gánh vác bỗng nhiên vật ngã chồng mình "Câm miệng!"
Ông già lúc trước nói giúp Ngô mỗ cũng nổi trận lôi đình "Phản rồi phản rồi! Mày thế mà dám ——"
Lão thái thái bên cạnh lão ta vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, nói cũng không dám trực tiếp tát vào mặt lã một cái "Thành thật cho tôi!"
Trong thính phòng, thế mà, cũng có thành viên tổ chức phản loạn trà trộn vào!!!!
Mà tất cả những điều này chỉ phát sinh trong khoảnh khắc.
Nhưng đã đủ để Triều Lộc phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
"Thủ lĩnh, hai người đi trước!" nữ nhân tuổi trẻ nói với "Chán án"
Cái người giả mạo chán án thế mà lại là thủ lĩnh của tổ chức phản loạn!
Thủ lĩnh căng thẳng kéo tay Triều Lộc "Đi!"
Triều Lộc lập tức ném tay hắn ra.
Thủ lĩnh "?"
Triều Lộc tiến lên một bước, một chân đá bay một đình cảnh, dễ dàng bắt được tù binh đang lẻ loi đứng đó chỉ, chỉ mặc một cái quần đùi, chánh án chân chính "Không được nhúc nhích"
Trong chánh án giờ phút này điều là bóng ma tâm lý!
Thủ lĩnh nhìn Triều Lộc, con ngươi đen như mực hiện ra một ý cười, hắn lập tức giờ tay ý bảo thuộc hạ "Đều nghe em ấy"
Mặt khác những thành viên trong tổ chức phản loạn đều học theo luôn, lần lượt bát trong tay một thẩm phán ủy viên thật.
"Bỏ, bỏ chúng tôi ra!"
"ô ô ô tôi có thể cho mấy người tiền......"
Mấy nam nhân này ngày thường luôn cao cao tại thương, vẫn luôn ra lệnh cho nữ nhân thể hiện uy phong, giờ phút này, một đám đều sợ đến mức sắp tè ra quần.
Dưới cái "hộ giá hộ tống" của đám nam nhân nơi này, đoàn người tổ chức phản loạn cứ như vậy nghênh ngang từ thẩm phán đình đi ra.
Bên ngoài thẩm phán đình người đến người đi, sớm có một chiếc xe vận tải lớn chờ nơi đó.
"Mau! Lên xe"
Các nữ nhân đâu vào đấy từng người từng người đi lên xe, Triều Lộc cũng đi lên, chỉ còn lại một mình thủ lĩnh đang áp giải nam quần đùi.
Thủ lĩnh ra hiệu với các cô "Các cô đi trước! Tôi còn có việc"
Các nữ nhân một khắc trước còn bưu hãn dị thường mà giờ phút này lại ngoan ngoãn nghe lời "Thủ lĩnh ngài cẩn thận!"
Cửa xe đồng thời bị kéo lên, xe nhanh chóng khởi động. Mà thủ lĩnh lúc này mới cởi mặt nạ dịch dung trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật của Kỳ Ngạch.
Triều Lộc "!"
"Ai! Triệu Giai Giai cô làm gì?! Nguy hiểm đấy!"
Thời điểm cửa xe sắp đóng lại, Triều Lộc giơ tay cản, không nói hai lời nhảy xuống.
Gió cuốn những sợi tóc rong biển của cô, con ngươi hổ phách phản chiếu gương mặt kinh ngạch của Cố Thượng Nghiêu. Mà ngay sau đó, cô đã dừng lại ở trước mặt hắn.
Không nói lợi dư thừa, sau một chút sững sờ ngắn ngủi kia, Cố Thượng Nghiêu trong mắt hiện lên ý cười. Một chân hắn đá nam quần đùi về phía mấy đình cảm đuổi theo ra, dắt tay Triều Lộc "Đi!"
Triều Lộc cũng không hỏi hắn nhiều, chỉ mặc hắn lôi kéo mình đi qua phố lớn ngõ nhỏ của thế giới xa lạ này.
"Phát hiện thành viên tổ chức phản loạn! Phát hiện thành viên tổ chức phản loạn! Đề nghị người dân đề cao cảnh giác! Đề nghị người dân đề cao cảnh giác!" Những tin tức báo động che trời lấp đất vang lên từ loa, âm thanh trên xe hơi, TV của cửa hàng bên đường. Thành phố này mỗi một góc đều không có nơi cho hai người dung thân.
Nhưng mà, hai người nắm chặt tay nhau, trên mặt không có chút nào sợ hãi.
Rốt cuộc, họ đã tìm được một cái hẻm nhỏ, trốn vào đấy.
Hẻm nho nằm giữa hai bên nhà cao tầng. "Tí tách —— tí tách——" có giọt nước theo quy luật từ nhà trên tầng nhỏ xuống.
Giống như tiếng tim đập của hai người vậy.
Triều Lộc nhìn hắn: Anh ấy rốt cuộc có phải Kỳ Ngạch không?
Cố Thượng Nghiêu lại nhìn cô: Cô ấy có nhớ rõ mình không?
Cả hai đều có suy nghĩ riêng nhưng ai đều không muốn mở miệng đánh vỡ trầm mặc trước.
Một tia ánh mặt trời từ trên trời chiếu xuống, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Triều Lộc làm cho mặt cô như được mạ lên một lớp ánh sáng mềm mại.
Cố Thượng Nghiêu phát hiện tầm mắt của mình thế mà không thể từ trên mặt cô rời đi, hắn không đấu vết tiến gần lên một bước "Em lo lắng cho anh?"
Triều Lộc đáp lại bằng cách đột nhiên ấn hắn vào tường.
Cố Thượng Nghiêu "!"
"Nhanh! Có người nó bọn chúng đi hướng này!" Có âm thanh đình cảnh từ bên ngoài hẻm nhỏ truyền tới, tiếp đó là tiếng bước chân ngày càng gần.
Vì để né tránh tầm mắt đình cảnh, Triều Lộc không thể không đứng gần vào Cố Thượng Nghiêu, cơ hồ đều dính hết lên người hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, còn có thể nghe tiếng thở của nhau.
Hầu kết Cố Thượng Nghiêu lên xuống, ngay sau đó, hắn một tay kéo Triều Lộc đi vào sâu hơn.
Hai người cùng nhau tránh sau một cái điều hòa.
"Không có ai. Chắc là nhìn lầm rồi"
"Rút"
Triều Lộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc ngẩng đầu thì phát hiện, Cố Thượng Nghiêu đến mắt còn không chớp nhìn mình. Con ngươi đen bóng cười như không cười.
Một khắc kia, trong lòng Triều Lộc không rõ lí do xuất hiện một phần hoảng lạn. Cô theo bản năng muốn đứng lên lại không ngờ đầu vai bị người đàn ông trước mặt nắm lấy.
Theo quán tình, Triều Lộc gần như nằm trên vai hắn!
"Anh làm gì?!" Cô có chút bực, lại có chút dữ.
Bàn tay to của Cố Thượng Nghiêu từ trên người cô thu hồi, mặt cười đến vô hại "Cẩn thạn"
Triều Lộc lúc này mới chú ý, trên tường sau ót mình có một cái đinh bị đóng ở đấy.
"A" Cô vô thức giơ tay, vén mấy sợ tóc rũ trên trán ra sau tai.
Chỉ thấy cổ tay trắng nõn kia của cô đeo một cái bao cổ tay đen.
Đây là do trước khi tiết mục bắt đầu Triều Lộc cố ý nói với Uông Hải, để ông để ông ở trong kịch thêm vào giúp mình. Cô cũng thích cái này, nên cảm thấy nó phải luôn được đeo ở khắp mọi ngơi.
Bàn tay phải của Cố Thượng Nghiêu buông xuống không tự giác giật giật, trên cổ tay phải kia có đeo một dây tơ hồng.
Nhìn tình cảnh này, Cố Thượng Nghiêu không khỏi có chút hoảng hốt thất thần, trong đầu tự giác bắt đầu phát ra một vài hình ảnh:
Rời khỏi tòa nha, thiếu niên Cố Thượng Nghiêu và thiếu nữ áo đỏ dựa vào nha. Bọn họ đều bị thương!
Thiếu nữ bỗng nhiên đứng lên nói "Em dẫn bọn họ rời đi!"
Thiếu niên Cố Thượng Nghiêu với một cái bắt được cổ tay của cô.....Dừng lại trong tầm mắt hắn chỉ có sợi tơ hồng được xuyên vào một viên Phật châu lóa mắt trên cổ tay thiếu nữ.
"Bùm bùm ——" Mấy âm thanh này đã đánh gãy suy nghĩ của Cố Thượng Nghiêu.
Hắn ngẩng đầu thì thấy một căn nhà trên tầng, cửa kính bị đập vỡ. Bên cửa sổ, một nam nhân cao lớn bóp cổ một cô bé giơ lên, ngay sau đó ném ra khỏi cửa sổ!
Cố Thượng Nghiêu nhăn mày, một tiếng "Đi" còn chưa kịp nói ra, Triều Lộc đã đầu tàu gương mẫu xông ra ngoài.
Cố Thượng Nghiêu sửng sốt, ngay sau đó bật cười.
"Chờ anh" Hắn không do dự đuổi theo, sóng vai cũng cô đi ra.