Rất nhanh đã kéo xa tầng thượng , một tiểu cánh cụt mông nhỏ một dẩu, không do dự nhảy xuống.
Tiểu cánh lông xù xù dùng sức quạt, nó rơi xuống thậm chí còn nhanh hơn so với Triều Lộc.
"Mao Mao——" Triều Lộc mở miệng kêu tên nó, thanh âm nháy mắt bị gió thổi ta.
Cô chỉ có thể kiệt lực vươn tay ra chỗ tiểu cánh cụt của mình....
Giữa không trung, ngón tay Triều Lộc với tiểu cánh cụt rốt cuộc cũng chạm vào nhau.
Ngay sau đó, màn hình phòng phát sóng không dấu hiệu tự ngắt.
Tập thể đen màn hình, cái gì cũng không thấy nữa.
Cuồng phong nổi lên ngay lập tức:
[aaaa tổ tiết mục này thế nào vậy?! Lúc trước mở cái quảng cáo nửa giờ ta nhịn. Hiện tại vất vả lắm mới được xem tiếp mà ngươi lại ngươi lại..... từ đấy đến giờ mới được có 2 phút]
[Cẩu tổ tiết mục, ta muốn giết ngươi!!!]
[Tuẫn tình tuẫn tình!!!!!!!! đây là cái tuyệt mĩ tình yêu gì chứ]
[Cặp cp này ta chấp nhận]
[Tôi tuyên bố, hôm nay là ngày khóc rơi lệ vì một tình yêu tuyệt mĩ]
......
Người xem không biết chính là ngay lúc màn hình chuyển sang màu đen, các tầng nơi tòa nhà tổ tiết mục "Diễn viên hãy nhắm mắt"
Tầng -9, khoang pháo hôi, Triều Lộc mở mắt.
Tầng 11, khoang diễn viên chính, Sở Lâm Bắc mở mắt.
Tầng 8, khoang vai phụ, diễn viên sắm vai ba Văn mẹ Văn mở mắt.
Tầng 7, khoang người qua đường, diễn viện sắm vai Trương Khải, Khương Chanh Chanh đồng loạt mở mắt.
Cùng lúc đó, hoàng cung, điện Duyệt Vũ.
Ngón tay đặt trên tay ghế gỗ khẽ nhúc nhích, thanh niên tối tăm đôi mắt lương bạc.
Tổ tiết mục thông báo khẩn cấp: Do bị ảnh hưởng từ sự xâm nhập quấy nhiễu một cổ sóng điện từ cường đại, hệ thống "Diễn viên hãy nhắm mắt" gặp sự cố dẫn tới các diễn viên phải rời khỏi thế giới Kịch Bản.
Người xem ồ lên.
Cung Phàm Lỗ Tái.
Mỗ hành lang chỗ ngoặt,
"ai ai ai. Sao đột nhiên lại đen màn hình? Tổ tiết mục này làm ăn thế nào thế? Cũng thật không có tin cậy mà" Lão binh cùng thị tòng quan cùng nhau ôm quang não theo dõi kịch phun tào liên tục.
"Đúng thế Đúng thế"
Một màn này vừa vặn bị Lục Kỳ đi ngang qua nhìn thấy.
Lục nghiên cứu viên thở dài.
Tinh thần lực của Hoàng Thái Tử nhà ngươi có thể thống ngự siêu cơ giáp cấp SSSS, đột nhiên điều động 100% tinh thần lực đến một cái hệ thống gameshow nho nhỏ, cái hệ thống này không phải trực tiếp treo sao.
Tòa nhà tổ tiết mục "Diễn viên hãy nhắm mắt"
Sau khi ra khỏi khoang pháo hôi Triều Lộc phải mất một chút thời gian mới thích ứng lại được.
Lần đầu tiên sẽ cảm thấy hơi chóng mặt, cháu như vật tính là khôi phục nhanh rồi đó" Uông Hải tự mình tới đón Triều Lộc, một mãnh nam trên mặt đầy ý cười, trợ lý còn chưa được nhìn thấy đâu.
"Cảm ơn" Triều Lộc gật đầu với ông.
"Số phiếu với các số liệu hiện tại của cháu rất tốt nha, đã đứng đầu tất cả các tuyển thủ" Uông Hải xoa xoa tay, vẻ mặt "sự nghiệp phấn" đầy kiêu ngạo "Tiếp theo còn có 3 kì nữa, thứ tự tốt từ lúc bắt đầu sẽ rất có hy vọng"
Triều Lộc vừa mới xem qua, giá trị gà gà gáy trong đầu tăng đến gần chỗ đùi gà, mọi phương diện số liệu xác thật so với mình mong muốn càng tốt hơn. Chỉ là..... Triều Lộc nhịn không được xoay người nhìn thoáng qua khoang pháo hôi.
"Lúc đó không phải cháu đã ngã xuống lầu?"
Nhắc tới cái này, Uông Hải cũng bày ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm "Hệ thống tổ tiết mục không rõ nguyên nhân bị quấy nhiễu, rất nhiều số liệu bị tổn hại. Bộ kĩ thuật kia tài trí lại bình thường nói.... Ài, đừng đề cập tới nó, tóm lại kỳ phát sóng đầu tiên được khởi động lại. Thời điểm tiết mục bị đen màn hình, cháu còn đang rơi đương nhiên sẽ không tính bị loại trừ"
Thì ra là thế.
"Vậy......." Triều Lộc do dự một cái "Tiểu cánh cụt của cháu....."
"À, cái đó hả" Uông Hải không thèm để ý nói "Đó chỉ là một NPC trong kịch bản, đương nhiên chỉ là một đoạn trình tự số hiệu"
Triều Lộc nghĩ nghĩ "Có thể đem số liệu của nó khôi phục giúp cháu được không?"
"Không được, mấy số liệu của kì đầu tiên của tiết mục đều bị tổn hại" Nhìn sắc mặt Triều Lộc, Uông Hải lập tức sửa miệng "Nếu cháu thích, kì tiếp theo chú giúp cháu có một tiểu cánh cụt được không? Còn không nói có thể tạo CP đó"
Triệu Lộc cuộn cuộn ngón tay ".......Không cần"
Sau đó, Uông Hải lại tự mình đưa Triều Lộc ra ngoài tòa nhà tổ tiết mục.
"Kỳ tiếp theo sẽ diễn ra sau một tuần nữa, kỳ này xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vật, ký sau khả năng sẽ có chút điều chỉnh. Nhưng mà có chú ở đây, đừng sợ đừng sợ nha! Cháu chỉ cần trở về nghỉ ngơi cho tốt là được rồi"
"Cảm ơn"
Uông Hải đi rồi, Triều Lộc cũng không lập tức rời đi. Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đối diện đường cái, một cô gái trẻ ôm trong ngực một con tiểu cánh cụt.
Cô theo bản năng đi lên một bước, ngay sau đó phản ứng lại, kia chẳng qua chỉ là món đồ chơi nhồi bông của người ta mà thôi.
Triều Lộc cúi đầu, đầu ngón tay phẳng phất vẫn có thể cảm nhận được tốc độ rơi, lại có cảm giác khi chạm vào cánh nhỏ "Mao Mao...."
"Triều Lộc Triều Lộc! Chúng em yêu chị!" Đối diện đường cái đột nhiên vang lên một trận hô to dọa Triều Lộc nhảy dựng.
Cô ngẩng đầu, thấy cô gái trẻ vừa ôm thú bông tiểu cánh cụt chạy nhanh tới chỗ mình.
Cô ấy cũng không phải người duy nhất.
Trên thực tế, chung quanh, không đếm được bao nhiêu cô gái đang từ bốn phương tám hướng chạy tới chỗ Triều Lộc. Mấy cô ấy có người ôm tiểu cánh cụt, có người ôm hoa, lại có cả dải lụa rực rỡ, biểu ngữ..... Giây lát liền vây Triều Lộc tầng tầng lớp lớp.
Triều Lộc "??"
Một cô gái nhỏ mặc cái váy màu vàng từ trong đám người tiến lên nói "Triều Lộc, chị còn nhớ em không? Em em là Chân Ái Phân"
Người này Triều Lộc thật sự không nhớ rõ. Nhưng mà khi nhìn thấy con gấu đen nhỏ trong ngực Chân Ái Phân. Đó là....
Làm một mao nhung khống, Triều Lộc đương nhiên nhớ rõ bất kể những cái gì lông xù xù đã sờ qua. Cố rất nhanh đã nhớ lần đầu tiên ở phòng hóa trang của tổ tiết mục, đã ôm qua con gấu đen này. Sao đó cô bị Uông Hải kêu đi, cô đành phải đưa con gấu đen cho một cô gái thoạt nhìn khá quen.
"Là cô?" Triều Lộc có hơi kinh ngạc.
"Đúng đúng đúng. Là em. Chính là em" Được thần tượng nhận ra, Chân Ái Phâm mừng đến thiếu chút nữa xoay vòng vòng tại chỗ.
"Mấy cô đây là....." Nhìn tầng tầng lớp lớp những cô gái biểu tình kích động, Triều Lộc tiếp tục ngỗc ing.
"Chúng em là hậu viện của chị đó" Chân Ái Phân vui vẻ rạo rực.
"Đúng vật đúng vậy. Triều Lộc, chúng em đều là fans chị" Các cô gái kêu lên "Cố lên! Chúng em nhất định sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của chị"
"Tuy rằng nhân số hiện tại của chúng em không nhiều, nhưng em tin tưởng, sẽ càng ngày càng nhiều người cảm thấy chị tốt" Hội trưởng fanclub toàn tinh tế của Triều Lộc - Ái Phân nói thế.
"Đúng thế đúng thế" Các cô gái đồng thời tỏ lòng ái mộ, các cô chính là fan chân chính trăm phần trăm.
"Mấy em...." Triều Lộc kì thuật vẫn cứ cảm thấy không thể get được hành vi của mấy tiểu cô nương này, rốt cuộc ở mạt thế thì chỉ có tang thi mới có thể kết bè kết đội bao vây một người ở trong.....
Nhưng tại một khắc này, cô cũng cảm nhận được rõ ràng ý thích cùng thiện ý của mấy cô ấy. Các cô chính là xuất phát từ ý thích mới vây xung quanh mình. Tuy rằng vẫn không thể hiểu được ý thích của mấy cô đến từ đâu....
Nhưng mà ——
"Cảm ơn" Triều Lộc gật đầu với các cô, trong mắt có ý cười.
Fan chân chính gọi cái này là ủng hộ, là hỗ trợ. Triều Lộc cảm thấy, cảm giác được một nhóm người ủng hộ cũng không tệ lắm.
Từ chối lời đề nghị muốn đưa cô về nhà của mấy cô gái trẻ, Triều Lộc liền chào tạm biết các cô ấy.
Như vậy, vấn đề kế tiếp liền biến thành ——
"Hệ thống, tôi bây giờ có thể đi chỗ nào?"
Nguyên chủ Triều Lộc lúc trước thân bại danh liệt phải bồi thường một khoản tiền kếch xù, bồi thường đến khiến cô ấy cũng táng gia bại sản. Lúc Triều Lộc xuyên tới, nguyên chủ đã đến nông nỗi tiền thuê nhà cũng không thể trả được nữa.
Sau đó, Tiều Lộc may mà đập nồi dìm*, trả phòng thuê rồi tới tham gia "Diễn viên hãy nhắm mắt".
[đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)]
Cho nên mình hiện tại nên ở chỗ nào?
Trong lúc suy tư, chỉ nghe một tiếng "Kít ——", ven đường bất ngờ có một chiếc RV siêu cấp xa hoa dừng lại, ngăn cản đường đi Triều Lộc.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong chính là khuôn mặt tinh xảo của Sở Lâm Bắc.
Không, hắn tên là Lâm Bắc, Lâm Bắc một thân quần áo phi chủ lưu, một cái đầu nhuộm màu lam, chính là đỉnh lưu mà toàn tinh tế chạm vào có thể bỏng tay.
"Cô...." Lâm Bắc nhíu mày nhìn chăm chằm Triều Lộc, trong mặt hiện ra có kinh diễm, có chán ghét "Có gì muốn nói với tôi không?"
Triều Lộc "?"
Khi ghi hình, diễn viên sẽ mất đi ký ức ở thế giới nguyên bản. Nhưng khi trở về thế giới hiện thực, ký ức ở thể giới Kịch Bản sẽ theo họ trở về.
Cho nên, đầu óc Lâm Bắc hiện giờ đều là một màn Triều Lộc nhảy lầu kia. Cảm xúc mãnh liệt làm hắn vừa thấy bóng dáng Triều Lộc liền lệnh cho tài xế dừng xe.
Ánh mắt Triều Lộc nhịn không được dừng ở cổ Lâm Bắc, hắn choàng một cái khăn màu xám khói, lông lông xù xù, thoạt nhìn liền muốn sờ.
"Hỏi cô đó" Lâm Bắc không kiên nhẫn. A, người phụ nữ này quả nhiên nhìn hắn với ánh mắt thèm nhỏ dĩa.
Triều Lộc nghiêng đầu "Lái xe an toàn?"
Lâm Bắc "....."
Lâm Bắc gắt gao nhìn chằm chằm Triều Lộc không chớp mắt, rồi quay đầu, không chút do dự nói với tài xế "Lái xe"
Chơi lạt mề buộc chặt với tôi, ha hả.
Nhà xe di động trước mặt Triều Lộc biến thành một cái xe bay mà bay đi.
(Nv là "Đại phòng xe giây lát gian ở Triều Lộc trước mặt biến thành từ huyền phù phòng xe, thở hồng hộc mà bay đi")
Triều Lộc tiếp tục đi, vừa đi vừa nghĩ xem chuyện "Ở chỗ nào".
Lại vào lúc này, điện thoại cô vang lên, là một dãy số lạ gọi.
"Xin hỏi có phải Triều Lộc tiểu thư không ạ?"
"Là tôi"
"Chào ngài chào ngài, tôi là giám đốc khang từ trung tâm bán nhà Love My Family. Phòng của ngài hôm nay có thể giao phó. tôi liền đem chìa khóa tới cho ngày. Cho hỏi hiện tại ngài đang ở đâu ạ?"
Triều Lộc "??"
Chỉ có thể lừ đảo mới có thể giải thích được hành vi của đối phương.
Nhưng nửa giờ sau, bị giám đốc Khang này thực sự xuất hiện trước mặt Triều Lộc, còn cho cô nhìn quang não ⟪Hợp đồng mua phòng⟫, ⟪Bản thuyết minh chuyển nhượng quyền sự dụng phòng ⟫, ⟪Chứng nhận sở hữu⟫ và đống giấy tờ khác.
Trên những văn kiện này đều viết tên cô, tất cả thủ tục đều đầy đủ, chứng nhận có thẩm quyển, hoàn toàn không phải là giả.
Triều Lộc mê mang. Chẳng lẽ nguyên chủ còn có bất động sản ngầm?
Không đúng! Thời gian mua phòng là nửa tháng trước, lúc đó mình còn đang ở thế giới Kịch Bản.
"Triều Lộc tiểu thư, chúng ta bây giờ đi xem phòng được không? À đúng rồi, ở đây còn có bức thư gửi cho ngài"
Càng khoa trương hơn chính là, bức thư này được viết, nét chữ cứng cáp lại thoang thoảng mùi thơm của mực. Nhưng trên đó chỉ có một câu:
Cứ yên tâm ở, đừng nghĩ quá nhiều.
Ký tên: Fan em.
____________________________________
Ờ
thì mong các trang reup có thể xin phép mình một tiếng khi reup được không? Dù là truyện ko có nhiều lượt đọc thì vẫn mong các bạn tôn trọng mình. Mình thì thuộc loại vô cảm với mấy thành phần tào lao mất dạy nên mong các bạn không phải những thể loại con người ko ra con người mà con vật cũng không ra con vật ấy ('▽'ʃ♡ƪ)
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC