"Tích tích tích tích ——"
"Tim người bệnh không đập! Mau! Máy tạo nhịp tim!"
"Huyết áp người bệnh giảm nhanh"
"Mau ——"
Phòng phẫu thuật một mảnh binh hoang mã loạn.
Bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ cách mỗi cánh cửa cũng vậy.
Nơi này là Sở Lâm Bắc đặc biệt tìm người an bài bệnh viện tư nhân, trên hành lang không có người nhà cùng bệnh nhân nhưng lại bị Sở Lam Bắc nháo ra động tĩnh.
"Sao có thể là Tiền Thư Minh? Cậu hỏi tôi tôi biết nói như nào" Sở Lâm Bắc nôn nóng đi qua đi lại trên hành lang, nhìn kĩ thì có thể thấy trên tai hắn mang một tai nghe bluetooth màu đen, hắn đang báo cáo cấp "Đúng vậy, đã thừa nhận, đều là ông ta làm. Ông ta là hiệu trưởng đương nhiên có khả năng làm được dễ dàng"
Hắn bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái đèn ở phòng phẫu thuật "Tạm thời cứ giữ bí mật, chưa thông báo cho người nhà ông ta. Còn đang cấp cứu...."
Hắn nhìn góc tường đối diện, Triều Lộc dùng tay ôm đâu, an tĩnh ngồi đấy.
Mái tóc dài như rong biển che đi eo nhỏ, cô cúi đầu, hàm dưới nhòn nhọn đặt ở trên đầu gối, hơn phân nửa gương mặt đều bị che đi.
"Pi~" tiểu cánh cụt từ balo trên ghế thò đầu ra, lo lắng nhìn cô.
Do dự một cái chớp mắt, hắn bò ra, phiến phiến tiểu cánh, thân hình vừa nhỏ vừa lùn lại có lông xù xù lần đầu tiên chủ động chui vào trong lòng Triều Lộc.
Triều Lộc có chút thụ sủng nhược kinh. Cô xoa xoa cái bụng nhỏ của hắn, cúi người dán và mặt hắn "Ngoan" Hơi thở cô gái vừa ngọt ngào vừa ấm áo, toàn bộ tiểu cánh cụt bị cô dán vào..... Lại lại cứng rồi.
Triều Lộc như có như không vuột lông trên lưng tiểu cánh cụt, bắt đầu lẩm bẩm tự nói "Chị không phải sợ hãi...." Ở mạt thế sinh tồn nhiều năm, có trường hợp gì mà cô chưa từng gặp qua? "Chị chỉ là....."
Trước mắt Triều Lộc không khỏi hiện lên một màn lúc Tiền Thư Minh rơi xuống.
Hắn hướng về ánh trăng, lại hướng về bóng tối vô tận.....Hắn cười, thậm chí còn dùng khẩu hình nói với Triều Lộc hai chữ:
"Cảm ơn"
"Bang ——" một tiếng, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ và hộ sĩ mở cửa đi ra.
Triều Lộc đột nhiên đứng lên, cùng Sở Lâm Bắc đi đến chỗ bác sĩ.
Sở Lâm Bắc "Bác sĩ, tình huống thế nào?"
Bác sĩ mệt mỏi tháo khẩu trang xuống "Chúng tôi đã tận lực, kế tiếp chỉ có thê xem ý chí cầu sinh của bệnh nhân thôi....."
Bác sĩ nói, Tiền Thư Minh rất có khả năng trở thành người thực vật.
Sở Lâm Bắc nhịn không được mắng một câu thô tục, Tiều Thư Minh cái dạng này, kết tiếp cảnh sát muốn điều tra là vô pháp triển khai.
"Chúng tôi có thể đi thăm ông ấy không?" Triều Lộc hỏi.
"Có thể. Nhưng mà người bệnh đang trong quá trình giám sát, mỗi lần chỉ có thể vào một người"
Sở Lâm Bắc còn có một đống việc cần báo cáo liền để Triều Lộc đi xem Tiền Thư Minh trước. Lông tóc động vật không thể mang vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Triều Lộc không có cách nào đành để tiểu cánh cụt ở bên ngoài.
"Phiền toái chiếu cố nó một chút giúp tôi" Ngữ thanh cô ôn nhu, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt.
Sở Lâm Bắc "!"
Lần đầu được đối đãi với vẻ mặt ôn hòa như thế, hẳn quả thực thụ sủng nhược kinh. Đối diễn với đôi mắt hổ phách mĩ lệ của Triều Lộc, Sở Lâm Bắc bỗng cảm thấy trên mặt có chút nóng.........
Cố Thượng Nghiêu cười nhạo một tiếng.
Sở Lâm Bắc "?"
Nghi hoặc quay đầu, hắn cảm thấy mình vừa nãy, hình như, hình như nghe được tiếng cười nhạo của con cánh cụt này.
Không phải giống như hay hình như, trên thực thế Triều Lộc vừa đi khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, Cố Thượng Nghiêu liền "bá" một tiếng nhảy thật xa khỏi Sở Lâm Bắc.
Sở Lâm Bắc "..........."
Một người một cánh cụt liếc nhau, động tác lại nhất trí quay đầu đi chỗ khác, khắc sâu thuyết minh cái gì kêu tướng, xem, hai, tướng, đều, ghét.
Cùng lúc đó, ở một đầu khác của hành lang.
"Mời bên này" Tiểu hộ sĩ thay Triều Lộc kéo cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU ra.
Bên trong có một cái kính pha lê ngăn căn phòng thành hai nửa, Triều Lộc chỉ có thể đứng ở cái kính pha lê thăm người bệnh.
"Có việc thì có thể kêu tôi" Tiểu hộ sĩ đóng cửa lại đi ra ngoài.
Triều Lộc ngẩng đầu, cách kính pha lên, cô nhìn thấy người đàn ông toàn thân cắm đầy ồng dây, đã không nhìn ra được bộ dáng Tiền Thư Minh.
"Hệ thống" Triều Lộc bỗng ở trong đầu kêu.
"Ô ô ô—— ký chủ chị rốt cuộc cũng nhớ tới em" âm thanh Tiểu Nãi gấp không được vang lên "Oa còn tưởng chị đã quên em oa đã quên"
Triều Lộc nhìn Tiền Thư Minh "Có thể dùng thẻ nói thật cho ông ấy không?"
"Ai?"
"Tôi muốn biết, vì sao ông ấy nói với tôi 'cảm ơn'"
Ngoài hành lang phòng phẫu thuật.
Sở Lâm Bắc còn gọi điện không dứt.
Cố Thượng Nghiêu nhàm chán cùng Lục Kỳ nói chuyên.
"Tôi xem như biết vì sao cậu được làm cánh cụt lại vui đến quên trời quên đất rồi?"
Cố Thượng Nghiêu "?"
"Cậu có biết màn cậu chui vào trong lòng Triều Lộc kia có bao nhiêu thẹn thùng không?" Lục nghiên cứu viên, người theo dõi toàn bộ quá trình phát sóng cho biết.
Cố Thượng Nghiêu khụ khụ hai, rồi sau đó, cả người tiểu cánh cụt đứng trên ghế dài ngẩng đầu nhìn trời. Không phản bác được.
Hắn, thế mà, không phản bác.
Lục Kỳ quả thực kinh hãi. Trời mới biết hắn vừa nãy chỉ là thuận miệng trêu trọc "Cố Thượng Nghiêu cậu thực sự không thích hợp nha, tôi với cậu....."
Cố Thượng Nghiêu thanh thanh giọng nói, nói gần nói xa "Gần đây có tin tức gì không?"
Lục Kỳ hiểu nhầm hắn hỏi mấy cái tin tức bát quái, bắt đầu thao thao bất tuyệt "Triều Lộc nhà cậu số phiếu nhất kỵ tuyệt trần đưa đến không ít đau mắt. Cái người Thẩm Dũng kia nói hung nhất...."
"Thẩm Dũng?"
"À, ở trong kịch gia hỏa kia tên là Thẩm Dũng, dị ứng Penicillin chết. Tôi quên hắn ở hiện thực tên gì rồi"
Lục Kỳ nói như vậy Cố Thượng Nghiêu liền có ấn tượng lại nói tiếp, Thẩm Dũng hẳn là bị Tiền Thư Minh diệt khẩu. Nguyên nhân căn bản là lúc ở trên xe buýt, Thẩm Dũng muốn giá họa Triều Lộc.
Từ từ........ Có thứ gì nháy mắt hiện lên trong đầu Cố Thượng Nghiêu. Hằng năm chinh phạt mưu lược, hắn am hiểu nhất chính là bắt giữ những mấy suy nghĩ trong lơ đãng thoáng hiện, những trực giác này lại thường thường có tính quyết định mấu chốt.
Hiện tại trực giác nói cho hắn biết, có chỗ nào đó không thích hợp.
"Tiền Thư Minh là chủ mưu, Thẩm Dũng kia tất nhiên bị ông ta sai sử. Tiền Thư Minh tại sao phải giá họa cho Triều Lộc?" Cố Thượng Nghiêu nói nhanh.
"Cảm thấy cô ấy có uy hiếp" Lục Kỳ nói.
Cố Thượng Nghiêu chậm rãi lắc đầu "Lấy đầu óc Tiền Thư Minh, tôi nghĩ ông ta sẽ không làm như vậy. Có vẻ quá xuẩn. Hơn nữa việc ông ta làm đêm nay....." Cũng có vẻ quá mức ngu xuẩn.
Cố Thượng Nghiêu nhíu mày "Điều tra Tiền Thư Minh"
"Được"
Lục Kỳ ngựa quen đường cũ lẻn vào hậu trường "Diễn viên hãy nhắm mắt", hắn rất nhanh đã thu thập tư liệu nhân vật của Tiền Thư Minh.
"Này, ở đây viết Tiền Thư Minh làm người thanh liêm chính trực, điều kiện gia đình tốt, có đứa con gái 7 tuổi và một...... con trai 24 tuổi. Nhưng mà đứa con trai này từ nhỏ đã bị lừa bán.... Từ từ" Ngữ khí Lục Kỳ bỗng biến đổi "Cậu biết 'Văn Tiểu Mai' cũng bị lừa bán từ nhỏ đi?"
"Ừ"
"Con trai Tiền Thư Minh với Văn Tiểu Mai bị cùng đám người lừa bán, hai người bọn họ từ nhỏ đã biết nhau.
Loại cảm giấc này trong lòng càng ngày càng không thích hợp, Cố Thượng Nghiêu trầm giọng hỏi "Con trai Tiền Thư Minh là ai?"
Lục Kỳ rất nhanh đã thông qua sóng điến truyền vào trong đầu Cố Thượng Nghiêu "Người này"
Cố Thượng Nghiêu đầu tiên là nghi hoặc, sau đó đồng tử hắn bỗng nhiên mở to "Mở bức ảnh kia ra. Bức ảnh Sầm Tiểu Mộc để trên cái tủ đầu giường trong phòng ngủ"
Đó là ảnh chụp chung của toàn thể sinh viên trong phòng thí nghiệm sinh vật TYV, cũng là tấm ảnh khiến Cố Thượng Nghiêu chú ý. Lúc ấy Sở Lâm Bắc điều tra người trong tấm ảnh, cũng không phát hiện đối tượng khả nghi.
Nhưng mà..... trong đầu Cố Thượng Nghiêu phóng to bức ảnh ra, bức ảnh này được chụp trên một bãi cỏ ở ngại ô. Dưới ảnh mặt trời, bãi cỏ gần với máy ảnh, ẩn ẩn lộ ra một hình dáng ngồi xe lăn.
Hắn đoán không sai. Bức ảnh này xác thực cùng người Sầm Tiểu Mộc thích có quan hệ.
Chỉ là, người Sầm Tiểu Mộc thích không phải ở trong ảnh chụp mà là ở ngoài ảnh. Đúng là người giúp bọn họ chụp bức ảnh kia.
Tầm mắt Cố Thượng Nhiêu lướt qua hành lang, đi thẳng hướng phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Hung phạm không phải Tiên Thư Minh.
Giờ phút này, trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
"Không được à?" Triều Lộc chọc chọc tường pha lê trước mặt.
"Đúng vây" Hệ thống nói "Đối tượng sử dụng thẻ nói thật phải dưới tình huống thanh tỉnh mới có thể dùng. Chị xem hắn hiện tại đến nói cũng không thể"
"À" Triều Lộc rũ mắt, có chút hơi xuất thần.
Đúng lúc này, cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU bị người gõ vang.
Triều Lộc xoay người mở cửa, ngay sau đó kinh ngạc "Là cậu?"
Ngoài cửa, thanh niên ngửa đầu, thẹn thùng mà cười "Tớ đến xem hiệu trưởng"
Triều Lộc nhìn hắn không nói lời nào.
Thanh niên điều khiển xe lăn lăn về phía trước một chút, cười nói "Sao lại nhìn tớ như vậy? Không nhở rõ tớ hả?"
"Thiển Bạch" Triều Lộc chậm rãi nói tên hắn.
"Là tớ"
Triều Lộc gắt gao nhìn chằm chằm "Tiền Thư Minh ở bệnh viện, chúng tôi không nói cho bất kì ai"
Thiển Bạch sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu. Khi ngẩng đầu lên, thẹn thùng cùng vô thố trên mặt hắn hoàn toàn không thấy nữa "Xem ra là anh bất cẩn"
Triều Lộc trong lòng cảnh giác càng sâu "Cậu rốt cuộc là người nào?"
Thiển Bách chớp chớp mắt nhìn cô "Người em vẫn luôn tìm"
Triều Lộc vừa muốn nói gì đó, dụng cụ trong phòng bỗng kịch liệt kêu lên "Tích tích tích ——"
Triều Lộc theo bản năng quay đầu xem, khóe mắt dư quang quét thấy, Thiển Bạch cười, một ngân châm phiếm hàn quang phóng thẳng vào mình.
____________________________________
Ờ thì xưng hô của Thiển Bạch với Triều Lộc mình đọc qua chương sau thì thấy Thiển Bạch với Văn Tiểu Mai có quen tử nhỏ, xong thì còn chơi với nhau từ nhỏ nên là để anh - em ha.
7/1/2022
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC