Diễn viên hãy nhắm mắt" thật sự quá nổi, không phải bất kì ai cũng có tư cách lên sân khấu.
Từ góc độ mà nói Uông Hải thật sự đã cho Triều Lộc đi cửa sau.
"Cháu chọn một cái 'khoang pháo hôi' mà nằm đi" Uông Hải phất phất bàn tay với Triều Lộc.
Triều Lộc có chút không còn gì để nói, mắt đảo đảo các cái 'khoang ngủ' trong phòng. Cô lúc này mới rõ, tất cả 'khoang ngủ' ở nơi này đều là vị trí pháo hôi, nếu không sẽ không được đặt ở tầng -9.
"Diễn viên hãy nhắm mắt" là chương trình phát sóng trực tiếp.
Ý thức của người chơi sẽ được đưa vào không gian kịch bản đã được xây dựng theo mô hình máy tính, khi tiến vào họ sẽ quên mất mình là ai. Sau khi tiếp nhận ký ức của nhân vật sẽ hoàn toàn trở thành người trong kịch bản đó để mọi người có thể xem diễn xuất một cách tự nhiên nhất.
"Vâng" Triều Lộc trả lời, ngoan ngoãn nằm vào một 'khoang pháo hôi'.
"Nhân vật cháu đảm nhiệm tuy chỉ là một pháo hội nhưng cũng rất quan trọng, đến cuối kịch bản vẫn có tên cô ấy" Uông Hải trấn an nàng.
"Vâng" Triều Lộc quy quy củ củ nằm tốt, tay đặt trước ngực, hai mắt nhắm lại.
Trong đầu một tiếng "tích" vang lên, chắc là Uông Hải khởi động thiết bị.
Ý thức Triều Lộc dần dần ly khai khỏi thân thể nhưng bên tai còn nghe thấy tiếng nói ồn ào:
"Tiết mục của chúng ta không phải chỉ có nhân vật và cốt truyện chung thôi sao. làm gì có kịch bản cụ thể, thầy xem 'cuối kịch bản' ở đâu vậy?" Hình như là trợ lí của Uông Hải.
"Cái này sao...."
Triều Lộc muốn nghe câu trả lời của Uông Hải, đang tiếc ý thức đã lâm vào hôn mê.
"Oanh--" một tiếng vang lớn, cả thế giới như muốn nứt ra.
Tang thi từng đợt từng đợt bị nổ tung, cả trời như ngập tràn trong biểu lửa, Triều Lộc chỉ cảm thấy chính mình đang chạy. Khắp nơi đều có tiếng hét chói tai, bọn họ hoảng sợ, gào thét, chạy trốn.... Triều Lộc chạy ngược hướng đám người, chạy bằng tất cả sinh mạng.
Nhanh một chút! Nhanh một chút nữa!
Bản năng nói cô ấy biết, nếu không chạy nhanh lên, thứ quan trọng hơn cả tính mạng cô sẽ biến mất.
Cuối cùng, một bức tường bằng đồng sắt xuất hiện trước mặt cô, hình như là một tòa nhà lớn.
Triều Lộc vùi đầu chạy vào , nhưng một khắc sau--
"Phanh---" ả tòa nhà nổ tung.
"Dì nhỏ--"
Cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt. Nào là tang thi, người, nhà cao tầng... tất cả, tất cả mọi thứ như hòa trộn vào với nhau... Đột nhiên, mọi hình ảnh đều dừng lại. Cô thấy một người đàn ông đao tước hàm dưới đường cong cùng đôi môi vừa dài vừa đỏ... người này ở bên tai cô thấp giọng cười nhạt, chính là kiểu dịu dàng nhưng lại khiến người ta lạnh thấu xương.
"Vậy mà còn rất hung dữ"
Triều Lộc choàng mở mắt.
Sự hỗn loạn của ký ức dần dần biến mất, Triều Lộc chớp chớp mắt, thấy chính mình cuộn tròn trong gầm cầu thang tối tăm, hình như là lối thoát hiểm ở chỗ nào đó.
Cô xoa xoa đầu, ngay sau đó những ký ức mới như dời non lấp biển mà truyền vào trong đầu cô: Chủ nhân thân thể này tên là Văn Tiểu Mai, là một pháo hôi trong tập đầu tiên của chương trình...
Theo quy tắc của "Diễn viên hãy nhắm mắt", cô không thể biết mình đang diễn, cô sẽ hoàn toàn coi mình là Văn Tiểu Mai, ở thế giới này trình diễn các vướng mắc yêu hận.
Trạng thái bây giờ của cô chắc chắn không phải do thiết bị của tổ tiết mục bị lỗi, mà là...
"Leng keng-- Hệ thống nhỏ đang yêu của chị đã online" giọng nói dễ thương đột nhiên vang lên trong đầu.
Triều Lộc thở phào nhẹ nhóm một hơi, xem ra hệ thống này sẽ không vì mình thay đổi thân phận mà biến mất. Trên thực tế, từ khi cô trọng sinh hệ thống nay đã đi theo cô.
"Là cậu giúp tôi giữ kí ức sao?" Triều Lộc chậm rì rì ngồi dậy. Rốt cuộc thân thể này đã trải qua cái gì mà mình vừa động một chút, toàn thân đã có cảm thấy nóng rát đau đớn?
"Vâng" Tiểu Nãi vui sướng nói "Em còn cứu chị một mạng nữa"
Triều Lộc "?"
"Lúc chị tiến vào thì cũng là lúc Văn Tiểu Mai phải chết"
Triều Lộc "??"
Không phải nói đến cuối kịch bản vẫn có tên mình sao?
Tiểu Nãi tỏ ra thiện giải ý nhân "Em có thể xâm nhập hệ thống máy chủ của 'Diễn viên hãy nhắm mắt', em xem cho chị một chút thôi nha"
"Cảm ơn" Triều Lộc ôm đầu ngồi xuống.
"Tìm ra rồi, kịch bản này là một loại kết mở (OE), không có kết cục cố định. Nhưng mà ở cuối kịch bản có miêu tả đại khái:
"Nam chính nhìn bia mộ khắc tên Văn Tiểu Mai, tiếc hận thở dài"
Triều Lộc "..."
Thật đúng là đến cuối vẫn có tên mà.
"Văn Tiểu Mai chết như thế nào?" Triều Lộc hỏi tới vấn đề chính.
"Bị dị ứng mà chết đó"
Triều Lộc "???"
Cô đang định hỏi thêm điều gì đó, cửa cầu thang bộ đã bị người phá ra. Trong ánh sáng chói loà, ba cái bòng đen to béo lao vào, hung thần ác sát nhìn thẳng cô.
Triều Lộc "....." Văn Tiểu Mai này rốt cuộc đã đắc tội với ai?
Cô định đỡ vách tường đứng lên thế nhưng thân thể này đã suy yếu đến tột cùng, nếu bây giờ có một trận gió thổi qua thì chắc chắn cô sẽ bị thổi ngã.
Ài, sao lại không có cách lập tức đánh cho ba người kia bò nhở.
Trong lúc Triều Lộc có chút bối rối thì người đàn ông to lớn đó lại làm một hành động mà chính cô cũng không nghĩ tới:
Chỉ thấy người kia lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc video call.
Triều Lộc "?"
"Nghe nói con chạy ra khỏi phòng phẫu thuật?" khuôn mặt người đàn ông trung niên hiện ra, giọng nói tuy rất uy nghiêm nhưng mặt lại gầy như con khỉ.
"Ông ấy là ba ruột Văn Tiểu Mai" Hệ thống khả ái trong đầu Triều Lộc lập tức phổ cập khoa học về quan hệ của thân chủ.
À. Triều Lộc gật đầu.
Động tác nhỏ này của cô bị ba Văn nhìn thấy, đối phương lập tức nổi trận lôi đình "Con vậy mà dám thừa nhận? Con làm chị như thế à? Văn Tiểu Mai, con khiến ba quá thất vọng"
Triều Lộc "?"
Ngay sau đó lại có một người phụ nữ trung niên xuất hiện, đầu của bà còn to gấp đôi đầu ba Văn. Khi nói chuyện, mỡ trên mặt như muốn rơi xuống.
"Mày không muốn cứu em gái mày hả? Nó chính là em gái mày đấy. Chỉ muốn mình sung sướng mà mày lại mặc kệ sống chết của em gái, sao tao lại có đứa con ích kỉ như mày vậy?"
Trong lúc ba mẹ Văn bận phun nước miếng, Triều Lộc đã từ hệ thống biết được sự tình tiền căn hậu quả.
Tập đầu tiên của chương trình chính là tiết mục thiên kim thật giả: Thiên kim thật Văn Tiểu Mai lưu lạc bên ngoài nhiều năm rốt cuộc cũng được về bên người thân ruột thịt. Đáng tiếc, ba mẹ Văn tìm cô về không phải là muốn cốt nhục đoàn tụ mà là muốn cô hiến thận cho thiên kim giả Văn Thù Nhi.
Điều đáng châm chọc là Văn Tiểu Mai ngoài ý muốn tìm được lại chính là trong lúc ba mẹ Văn tìm kiếm quả thận phù hợp với thiên kim giả. Bọn họ hoan thiên hỉ địa mang Văn Tiểu Mai trở về. Vậy mà phụ từ mẫu ái không được mấy ngày đã yêu cầu cô hiến thận cho thiên kim giả.
Ba mẹ nuôi đối với Văn Tiểu Mai cũng không hề tốt nên khát vọng lớn nhất của cô chính là tình yêu từ chính người thân mình. Chỉ vì lấy lòng ba mẹ mà cô không thể không đồng ý hiến một quả thận cho thiên kim giả chỉ vì một lời nói của mẹ Văn.
"Không phải chỉ là một quả thận thôi sao, con không thể ích kỉ như thế chứ"
Nhưng trước đêm phẫu thuật, Văn Tiêu Mai bị dị ứng nghiêm trọng với thuốc thế mà mấy người đó vẫn kiên trì muốn lấy thận của cô.
"Không được! Không được! Không được lấy thận của tôi" Trong một khắc nào đó, bản năng sinh tồn đã chiến thắng tất cả. Dựa vào ý chí cuối cùng, Văn Tiểu Mai đẩy bác sĩ ra chạy đi.
Còn ba mẹ Văn lúc đó lại đang ở trong phòng bệnh khác chăm sóc thiên kim giả, chờ Văn Tiểu Mai ở ngoài phòng phẫu thuật chỉ có ba người vệ sĩ.
Hộ sĩ thấy cô đáng thương, giúp cô chạy thoát. Cô một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy vào lối thoát hiểm. Nhưng ngay lúc này, chứng dị ứng thuốc lại phát tác.
Không có ai tới cứu cô cũng không có ai để ý đến cô, ngay cả ba mẹ ruột cũng... Văn Tiểu Mai chết ngay trong lối thoát hiểm lạnh băng.
"Ngay lập tức trở về phòng phẫu thuật cho tao" Trong điện thoại, ba Văn trừng con mắt kêu gào.
Triều Lộc mặt không biểu cảm nhìn ông "Tôi hiện tại bị dị ứng thuốc nghiêm trọng, nếu hiến thận cho nó thì có nghĩa tôi sẽ chết ông sao lại ích kỉ như vậy chứ?"
"Mày..." Ba Văn muốn mắng nhưng lại không được, trong cổ như bị mắc kẹt một cái gì đó, một câu cũng nói không nên lời.
"Mày, mày, mày là cái thứ mất dạy, mày dám nói chuyện với ba mày như thế à?" mẹ Văn đoạt lấy điện thoại.
Triều Lộc nhướng mày "Tôi có người sinh nhưng lại không có người dạy, chuyện này không phải bà là người rõ nhất sao?"
"Phản rồi, phản rồi" mẹ Văn tức giận đến mặt còn muốn lớn hơn "Bắt nó lại cho tao...." Lời còn chưa nói xong, Triều Lộc đột nhiên nhảy lên đá về cái điện thoại trong tay vệ sĩ. Trong tiếng hét chói tai của mẹ Văn, tay vệ sĩ vừa buông là điện thoại đã từ lối cầu thang bộ rơi một cái "bang" xuống và đi chầu trời.
Thế giới cuối cùng cũng được thanh tịnh....
Ba người vệ sĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng cũng nhất trí nói:
"Bắt"
Triều Lộc xoay người chạy thẳng lên tầng.
Nhưng thân thể này thật sự quá yếu, chạy không được hai bước đã té ở ngay bậc cầu thang.
Phía sau ba bảo tiêu như mấy đồi núi nhỏ áp sát lại.
Triều Lộc cuộn cuộn đầu ngón tay "Hệ thống, có thẻ thể lực không?"
Tiểu Nãi nói lại "Có nhưng mà nếu đổi thì tích phân đã tích góp trước kia của chị đều sẽ hết đó"
Triều Lộc mím môi "Đổi"
Trong đầu xuất hiên ngay một tấm thẻ sáng trắng, mặt trước có ba chữ "thẻ thể lực", mặt sau là "có tác dụng trong vòng một giờ" Ngay sau đó, 'thẻ thể lực' vỡ thành nhiều mảnh sáng đi vào thân thể Triều Lộc.
Đúng lúc đó, có một vệ sĩ bắt lấy bả vai Triều Lộc.
Cô lật tay quăng một cái làm bảo tiêu ngã ra đất
"A--" Vệ sĩ ngã ra sau.
Người vệ sĩ thứ hai còn không kịp phản ứng thì người đã bị nâng lên 'Mẹ ơiii"
Người còn lại thấy động tác của cô gái trước mặt, chỉ kịp đưa tay X ra trước bảo vệ đã ngã xuống đất "A--"
15 giây sau, Triều Lộc vỗ vỗ tay, bình thản ung dung ra khỏi lối thoát hiểm.
Bên ngoài là hành lang dài, ở cuối có một cái thang máy. Triều Lộc vừa mới đi đến cửa đã có một vệ sĩ đuổi theo.
"Đại tiểu thư, ông bà chủ có lệnh không thể cho cô rời đi"
Triều Lộc xoay xoay cổ tay "Các anh cùng lên hết đi"
Bảo tiêu kiểu ???
"AAA---"
"AAA---"
"Cứu, cứu mạng. Chúng em không dám ngăn chị nữa--"
Nửa phút sau "leng keng: cửa thang máy mở ra, Triều Lộc nhấc chân bước vào, để lại sau lưng đầy rẫy những "tang thi".
Bên ngoài tràn ngập ánh mắt trời, hiu hiu gió nhẹ phả vào mặt. Tâm tình càng tốt hơn khi thấy tiểu bảo bảo lắc lư chạy tới chạy lui trước mặt mình.
Vì chạy quá nhanh mà thỏ bông lông xù trong tay rơi xuống đất.
Triều Lộc đi đến nhặt thỏ bông lên, sờ sờ tai thỏ rồi đưa lại cho đứa bé.
Tiểu bảo bảo nhút nhát sợ sệt nhận lấy, bỗng nhiên thằng nhóc "ha" cười một tiếng, tay nhỏ dùng sức cầm lấy tai thỏ, lung lay chạy đi.
Triều Lộc tiếp tục đi về phía trước.
Thoạt nhìn thế giới này không phát triển cao về khoa học kĩ thuật thế nhưng như vậy càng giống với thế giới mạt thế lúc trước. Triều Lộc một đường đi đi dừng dừng, cuối cùng ngừng lại ở trước một cửa hàng.
Nhìn vào kính, cô thấy một cô gái mặc quần áo người bệnh to tướng, mặt xanh xao vàng vọt với hốc mắt hõm sâu. Thật ra nó cũng chính là gương mặt thật của Triều Lộc.
Để tạo điều kiện cho khán giả ghi nhớ mặt mũi diễn viên, diễn viên khi ở thế giới kịch bản sẽ sử dụng gương mặt thật của mình nhưng dù thế thì ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh trong thế giới kịch bản.
Triều Lộc đưa một ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt nhỏ gầy của mình. Tóc rồi bời chẳng khác gì cỏ dại, nếu không nhìn kĩ thật sự cũng sẽ không nhận ra đó là cô... Ngay sau đó, cô nghe thấy cái hẻm nhỏ bên cạnh vang ra âm thanh "bùm bùm" rất hỗn loạn.
Triều Lộc thoáng nhìn qua, con ngươi đột nhiên sững lại.
Trong hẻm, một người đàn ông thấp bé đưa lưng về phía cô. Tay trái gã cầm một con dao nhỏ dính đầy máu, tay phải xách một con mèo nhỏ chỉ còn thoi thóp, chân đều không có mòng vuốt, máu tươi cứ từ đấy nhỏ từng giọt từng giọt xuống.
Trước người là một con chim cánh cút đã ngã xuống trong vũng máu.
~~~~~~~~~~~
Tiếp theo chính là một màn trình diễn mĩ nhân cứu anh hùng ψ(._. )>
Phim "Hài Ma" của Nam Thư ấy mọi người, xem phần đầu vừa hài vừa sợ thế mà xem đến cuối thì sợ đến hãi hùng luôn, vừa edit vừa xem phim mà hãi luôn, các bạn xem thử đi.
7/9/2021
Beta: 20/11/2021
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC!